← Ch.229 | Ch.231 → |
- Là như vậy, Tây Hải Long Vương đến Thiên Đình.
Thái Bạch Kim Tinh tận lực để cho mình lộ ra hòa khí, sợ Đường Tăng hiểu lầm.
Đường Tăng nhíu mày, pháp lực rung động, men rượu liền bị bốc hơi, thanh tỉnh hơn rất nhiều:
- Đến tìm bần tăng tính sổ?
- Không phải không phải, Đường Tam Tạng ngươi đừng hiểu lầm.
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng giải thích:
- Tây Hải Long Vương là tới tìm ngươi hòa đàm.
Hòa đàm?
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, Dương Thiền ở xa xa cũng không thể tưởng tượng nổi.
Rất nhiều Thần Tiên đều biết chuyện tốt mà Đường Tăng làm, giết Đà Long, đằng sau lại xử lý Hắc Long, còn ăn cả thịt rồng.
Tây Hải Long Vương không những không trả thù, còn muốn chủ động hòa đàm?
Bất quá suy nghĩ thực lực của đám người Đường Tăng, bọn hắn liền minh bạch dự định của Tây Hải Long Vương.
Không nói hai tồn tại kinh khủng như Ngưu Ma Vương cùng Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới cũng vô cùng ghê gớm.
Hơn nữa bản thân Đường Tăng cũng có thực lực cực kỳ cường đại, không thể khinh thường, đặc biệt là năng lực thuấn di xuất quỷ nhập thần của Đường Tăng, ngay cả Tiên Đế cũng dám đấu một trận.
Bất quá Đường Tăng nghĩ càng nhiều, mấy hôm nay Tiểu Bạch Long đi thăm người thân, Tiểu Bạch Long lại là thái tử của Tây Hải Long Vương, đoán chừng trong này có quan hệ tới Tiểu Bạch Long a.
Nếu như Tây Hải Long Vương muốn báo thù, cuối cùng xem như báo được thù, đoán chừng cũng sẽ tổn thất nặng nề, đây là tình huống tốt nhất, tình huống xấu nhất là Đường Tăng mang theo một đám đồ đệ đại náo Long cung, có thể sẽ lật tung cả Long cung lên.
Tiểu Bạch Long theo Đường Tăng lâu như vậy, đã biết rõ tính tình của Đường Tăng, lật tung Long cung còn nhẹ, coi như mở yến hội thịt rồng cũng không phải nói giỡn.
Hơn nữa dựa theo tình huống hiện tại, đoán chừng Ngọc Đế đã không có can đảm giúp Tây Hải Long Vương ra mặt, trong lòng còn rất kiêng kị Tôn Ngộ Không.
Nhưng nếu đổi một loại phương pháp khác xử lý, lấy Tiểu Bạch Long làm người trung gian, rút ngắn quan hệ giữa Tây Hải và Đường Tăng, như vậy mặc dù có thể sẽ khiến người ta cảm thấy Tây Hải nhu nhược, nhưng chuyện này đối với Tây Hải không tính là chuyện xấu, thậm chí ở thời khắc mấu chốt còn có thể kéo ra giúp đỡ cường đại.
Không thể không nói, Tây Hải Long Vương vẫn rất thông minh.
- Nếu như là vì Tiểu Bạch Long, bần tăng đương nhiên sẽ không có ý kiến.
Đường Tăng mỉm cười nói.
Thái Bạch Kim Tinh nghe vậy, lập tức thở dài một hơi:
- Vậy ta liền trở về nói cho Tây Hải Long Vương, tìm thời gian an bài các ngươi gặp mặt?
- Đi đi.
Đường Tăng cười nói.
Thái Bạch Kim Tinh đang muốn đi, chợt nghe Đường Tăng nói thầm:
- Như vậy lần sau muốn ăn thịt rồng sẽ không cần phiền phức như vậy rồi.
Thái Bạch Kim Tinh kém chút ngã quỵ, vội vàng ngăn cản nói:
- Không được, không được a.
- Đừng khẩn trương, ăn thịt rồng không nhất định phải đồ long, có thể để bọn hắn tự nguyện nha, dù sao Tây Hải kia bao lớn, khẳng định có không ít rồng.
Đường Tăng nói.
Thái Bạch Kim Tinh nghe mà trợn mắt hốc mồm, lần thứ nhất nghe được loại thuyết pháp này.
- Ngươi mau đi đi.
Đường Tăng nói.
- Vậy thì tốt, bất quá Đường Tam Tạng, không phải ta mệnh lệnh ngươi, chỉ là một đề nghị hữu hảo, dĩ hòa vi quý a.
Thái Bạch Kim Tinh nói xong, nhanh chóng bay đi, cảm giác ở bên người Đường Tăng cực kỳ không an toàn, ngộ nhỡ lúc nào đó hòa thượng này tâm huyết dâng trào, ngay cả hắn cũng muốn ăn, vậy liền nguy rồi.
- Hưu!
Bỗng nhiên một đạo quang mang từ trên trời giáng xuống, hóa thành thân ảnh anh tuấn của Nhị Lang Thần.
Nhị Lang Thần không có chút khách khí, trực tiếp ngồi xuống, nắm thịt rồng lên bắt đầu ăn.
Đường Tăng nhìn Nhị Lang Thần một chút, cũng không ngăn cản, lúc này hắn cũng phát hiện Tam Thánh Mẫu Dương Thiền ở xa xa, lập tức mỉm cười nói:
- Tam Thánh Mẫu, sao không đến uống vài chén?
- Được.
Tam Thánh Mẫu mỉm cười, bay tới, nàng cũng muốn nếm thử thịt rồng a, dù sao cũng có người chịu trách nhiệm nồi.
- Đường Tam Tạng, lần này thịt rồng là thân thích của Tây Hải Long Vương, thịt sư tử lần trước là của ai?
Nhị Lang Thần hỏi.
- Thanh Mao Sư Yêu của Văn Thù Bồ Tát.
Đường Tăng cười nói.
- Phốc...
Nhị Lang Thần phun ra miếng thịt trong miệng:
- Ngươi làm thịt tọa kỵ của Văn Thù Bồ Tát?
← Ch. 229 | Ch. 231 → |