← Ch.260 | Ch.262 → |
- Bồng...
Lão giả chỉ cảm giác mê muội, sau đó hắn khiếp sợ phát hiện, Thánh Nhân ý chí của mình kém chút bị phá tan.
- Làm sao có thể...
Lão giả kinh hãi.
- Đánh, hung hăng đánh cho ta!
Đường Tăng hét lớn, sau đó mình cũng gia nhập vào, vung lấy Cửu Hoàn Tích Trượng cuồng nện.
- Bành...
Rốt cục, ở dưới sáu người liên thủ, bóng mờ to lớn nổ tung, lực lượng thiên địa cấu thành bóng mờ hóa thành cuồng phong tung bay ra.
- Các ngươi là muốn chết!
Thanh âm già nua gầm thét ở trên bầu trời.
- Như Lai Thần Chưởng!
Đường Tăng hét lớn, một bàn tay khổng lồ bay lên thiên không.
- Oanh...
Tầng mây cũng bị đánh tan, hư không vặn vẹo.
- Giả thần giả quỷ, tìm đánh!
Tôn Ngộ Không xuất hiện ở trên bầu trời, đánh xuống một gậy.
Không gian nơi đó sụp đổ, một đạo ý niệm hư vô bị đánh tan.
Nhưng ý niệm này cực kỳ cường hãn, rất nhanh lại tổ hợp lần nữa, chỉ là có thể nhìn ra được yếu hơn trước rất nhiều.
- Đây chính là Thánh Nhân ý niệm? Quả nhiên lợi hại.
Đường Tăng sợ hãi thán phục, đồng thời cũng may mắn, may mắn giáng lâm chỉ là một hình chiếu của Thánh Nhân, nếu Thánh Nhân đích thân đến, bọn hắn tuyệt đối chết chắc.
Lúc trước thời điểm Hung Viên Hồng Mao mạnh nhất cũng mới nửa bước Thánh cảnh, cách Thánh cảnh chân chính còn có khoảng cách rất lớn, cũng kém chút đánh nổ Tam giới.
Nếu Thánh Nhân chân chính giáng lâm, Đường Tăng cảm giác mình nên tự sát là được rồi.
Sở dĩ hắn dám động thủ, là bởi vì hắn nghĩ đến rất nhiều, mặc dù hình chiếu của lão giả này rất mạnh, nhưng tối đa chỉ là Tiên Đế, ý niệm cường đại mà thôi, không có bao nhiêu sức chiến đấu.
Dạng hình chiếu này, khẳng định là không giết được bọn hắn, nhưng lão giả biết rõ như thế, cũng không có tự mình giáng lâm, hiển nhiên có chuyện gì chậm trễ, hoặc không tới được.
Về phần sau này có thể giáng lâm hay không, vấn đề này Đường Tăng cũng nghĩ qua, bất quá lúc kia, nói không chừng hắn đã có thể chống lại, hắn là người có hệ thống nha.
Trong khoảng thời gian Đường Tăng suy tư này, ý niệm trên bầu trời kia lần nữa ngưng tụ thành bóng mờ, bất quá lần này bóng mờ càng thêm trong suốt.
Tựa hồ lo lắng đám người Đường Tăng xuất thủ lần nữa, lần này trong nháy mắt lão giả ngưng tụ thành hình, liền nhanh chóng bay đến trên thiên khung, lạnh lùng nhìn xuống đám người Đường Tăng, trong mắt tràn đầy sát ý.
Hắn không thể tin được, sau khi những sâu kiến này biết hắn là Thánh Nhân, lại còn dám ra tay, thật đáng chết!
Nguyên nhân Đường Tăng dám ra tay rất đơn giản, hiện tại chân thân của Thánh Nhân này hơn phân nửa là không cách nào giáng lâm, chờ thời điểm chân thân có thể giáng lâm, nói không chừng hắn đã có thể chống lại, vậy thì sợ cái gì?
Còn nguyên nhân đám người Tôn Ngộ Không xuất thủ, thì là Đường Tăng bảo bọn hắn động thủ, hơn nữa bọn hắn cũng có ý nghĩ của mình, bọn hắn giết chết phân thân của Thánh Nhân, đoán chừng là không cách nào hòa giải, đã như vậy, trước đánh cái thống khoái rồi nói sau.
Cho nên lão giả rất khổ cực, không những không thể dạy huấn sư đồ Đường Tăng, ngược lại bị hành hung một trận.
Lần này đám người Đường Tăng cũng không xuất thủ nữa, ngước nhìn bóng mờ trên bầu trời, có chút khẩn trương.
Dù sao cũng là Thánh Nhân, coi như chỉ là hình chiếu, đoán chừng cũng có thủ đoạn đặc thù a.
Bỗng nhiên lão giả kinh dị một tiếng, nhìn về phía Ngưu Ma Vương:
- Ngươi là con nghé con kia?
- Ngươi mới là con nghé con, cả nhà ngươi đều là con nghé con!
Ngưu Ma Vương mắng to.
Lập tức lão giả sắc mặt đen, hừ lạnh nói:
- Không có giáo dục, bản tọa là trưởng bối của ngươi.
- Lão Ngưu, lão gia hỏa này chiếm tiện nghi của con.
Đường Tăng nói.
Ngưu Ma Vương giận dữ:
- Bò.... ò... lão súc sinh, ngay cả tiện nghi của lão Ngưu ta cũng dám chiếm, coi quyền!
← Ch. 260 | Ch. 262 → |