← Ch.291 | Ch.293 → |
Hồng Hài Nhi theo bản năng sờ về phía thiết hoàn kim sắc trên lưng mình, trên mặt càng tức giận:
- Dựa vào cái gì nói bảo bối này là của ngươi?
Nàng biết rõ cái thiết hoàn này thần kỳ, trước đó Tôn Ngộ Không lông đỏ cường đại như vậy cũng bị đánh lui, cái thiết hoàn này là bảo vật vô giá.
Mặc dù nàng từ đầu đến cuối tìm tòi không ra phương pháp sứ dụng, nhưng nàng vẫn cảm thấy thiết hoàn không đơn giản.
- Ngươi xem một chút liền biết.
Đường Tăng cũng không nhiều lời, trực tiếp thả Cửu Hoàn Tích Trượng tới trước mặt Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi sững sờ, rất nhanh nàng nhìn thấy mấy cái vòng trên Cửu Hoàn Tích Trượng, đặc biệt là hai cái thiếu mất, trong nháy mắt nàng minh bạch.
- Thật chẳng lẽ là hắn?
Sắc mặt Hồng Hài Nhi biến hóa.
- Cho nên lấy ra đi.
Đường Tăng nói.
- Hô oanh!
Bỗng nhiên Hồng Hài Nhi phun ra một đạo hỏa diễm đốt về phía Đường Tăng, sau đó xoay người chạy, hóa thành quang mang bay đi.
- Móa!
Đường Tăng giật nảy mình, hỏa diễm kinh khủng kém chút đốt rụi tóc của hắn.
Uy năng ý chí bộc phát, trực tiếp ngăn cản Tam Muội Chân Hỏa, đồng thời bảo vệ các nữ nhân ở chung quanh.
- Chạy đi đâu?
Thấy Hồng Hài Nhi muốn chạy, Đường Tăng hét lớn một tiếng, bỗng nhiên đuổi theo, đồng thời vung Cửu Hoàn Tích Trượng lên nện về phía Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi vội vàng giơ Hồng Anh thương lên ngăn trở.
- Đang!!
Một tiếng vang thật lớn, Hồng Hài Nhi bị đập bay, rơi xuống trên đường cái, như trâu cày ra một đường dài vài trăm mét.
Trên đường cái bụi mù vẩy ra, mặt đất chấn động.
- A...
- Cứu mạng a...
Các nữ nhân của Nữ Nhi quốc rốt cục bừng tỉnh, sau đó hoảng sợ kêu to, hoảng hốt chạy bừa.
- Các muội tử đừng sợ, bần tăng đến bảo hộ các ngươi!
Đường Tăng hét lớn, uy năng ý chí hóa thành vòng bảo hộ thần kỳ, bảo vệ các nữ nhân ở chung quanh, đồng thời cả người từ trên trời giáng xuống, vung lấy Cửu Hoàn Tích Trượng đánh tới Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi kinh hãi, thực lực của Đường Tăng vậy mà đã mạnh tới bực này, khó có thể tin.
Kỳ thật tu vi của Đường Tăng không cao lắm, còn kém Hồng Hài Nhi một cấp, nhưng ở dưới uy năng ý chí gia trì, uy lực tăng vọt.
- Độn!
Mắt thấy Cửu Hoàn Tích Trượng nện xuống, Hồng Hài Nhi khẽ kêu một tiếng, thân ảnh nho nhỏ hóa thành một đạo hỏa diễm nổ tung, hư không tiêu thất.
- Oanh...
Cửu Hoàn Tích Trượng nện vào mặt đất, toàn bộ thành trì chấn động, nếu không phải Đường Tăng dùng uy năng ý chí khống chế dư ba ở phạm vi nhất định, dưới một kích này, chỉ sợ sẽ hủy đi nửa cái Nữ Nhi quốc.
- Chạy?
Đường Tăng kinh ngạc, Hồng Hài Nhi vậy mà ở dưới mí mắt của mình chạy trốn, hơn nữa mình vậy mà tìm không thấy.
- Bất quá, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy ra lòng bàn tay của bần tăng sao?
Đường Tăng lãnh khốc cười một tiếng, thi triển ý chí cảm ứng, thông qua lực lượng sâu xa lần theo vòng kim loại.
...
Cách Nữ Nhi quốc mười vạn dặm, trong một ngọn núi lớn, Hồng Hài Nhi trống rỗng xuất hiện, lảo đảo rơi xuống đất, kém chút không có đứng vững.
- Đường Tăng ghê tởm, hắn lại mạnh như vậy!
Hồng Hài Nhi nghiến răng nghiến lợi, trong mắt đẹp đều là phản nghịch cùng lửa giận, còn có không cam lòng.
Trước đây không lâu hòa thượng kia còn từng bị mình đuổi đến trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào, lúc này mới qua bao lâu? Tên kia đã có thể truy sát nàng.
- Đường Tăng ghê tởm, đừng rơi xuống trong tay bản Đại vương!
Hồng Hài Nhi hừ lạnh.
Bất quá nàng còn chưa dứt lời, Đường Tăng bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện ở trước mặt.
- Cái gì?
Sắc mặt của Hồng Hài Nhi đại biến, không chút nghĩ ngợi, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn trực tiếp hóa thành một thanh yên biến mất.
- Chạy đi đâu?
Đường Tăng hét lớn, Như Lai Thần Chưởng oanh ra ngoài.
- Rầm rầm rầm...
Sơn mạch phía trước trực tiếp sụp đổ.
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nơi đó ánh lửa bùng lên, bất quá trong nháy mắt lại biến mất.
Đồng thời biến mất, còn có khí tức của Hồng Hài Nhi.
- Lại chạy?
Đường Tăng kinh ngạc:
- Tiểu nha đầu này khó lường a, độn thuật rất lợi hại, thật không hổ là nữ nhi của Thái Thượng Lão Quân.
...
Trong biển hoa, Hồng Hài Nhi từ không trung rơi xuống, Tử Lăng Y nho nhỏ lộn xộn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn che kín vẻ phẫn nộ.
- Ghê tởm!
Hồng Hài Nhi vô cùng phẫn nộ:
- Nếu không phải bảo vật của bản Đại vương tạm thời không cách nào sử dụng, bản Đại vương nhất định giết ngươi!
Lúc trước bị Tôn Ngộ Không lông đỏ một quyền đánh bay, bảo y trên người Hồng Hài Nhi bộc phát mấy lần, lực lượng thần bí trên đó bị đánh tan, trong thời gian ngắn không thể sử dụng.
Bằng không mà nói, cho dù không cách nào đánh bại Đường Tăng, nàng cũng có thể đứng ở thế bất bại.
Sau khi tỉnh táo lại, Hồng Hài Nhi bỗng nhiên nghĩ đến, vì cái gì mỗi lần Đường Tăng đều có thể chính xác tìm được vị trí của mình, đồng thời thành công đuổi theo?
- Chẳng lẽ tiên thức của hắn đã cường đại đến loại trình độ này?
Hồng Hài Nhi không thể tin được.
- Bạch!
Bỗng nhiên một dây hoa đằng cuốn lấy chân của nàng.
- Hừ!
Hồng Hài Nhi khẽ kêu, Tam Muội Chân Hỏa từ trên chân tản mát ra, hoa đằng bị đốt thành tro bụi.
- Hoa Yêu nho nhỏ, cũng dám động bản Đại vương?
Nàng cực kỳ khinh thường, xem thường yêu quái khác, loại cao ngạo này là tới từ trong thực chất, ẩn giấu ở trong huyết mạch, bẩm sinh đã có.
Nơi này là một biển hoa, nằm ở phía tây nhất của Nữ Nhi quốc, biển hoa nối liền đất trời, bao trùm toàn bộ bình nguyên.
Hoa nơi này đều rất mỹ lệ, thậm chí có một ít hoa còn tản ra quang mang, yêu khí trùng thiên.
- Sưu sưu sưu...
Bỗng nhiên lại có mấy hoa đằng phóng tới, cuốn lấy tay chân của Hồng Hài Nhi.
- Các ngươi muốn chết phải không?
Sắc mặt của Hồng Hài Nhi lạnh lẽo, Tam Muội Chân Hỏa phóng ra.
Mấy cây hoa đằng trong nháy mắt hôi phi yên diệt, nhưng vẫn có mấy cây không có việc gì, mặc dù bị đốt cháy khét, vậy mà không gãy.
Sắc mặt Hồng Hài Nhi biến hóa, Hồng Anh thương đâm ra.
- Phốc phốc phốc...
Thương mang tiêu tan, trực tiếp cắt đứt mấy cây hoa đằng còn lại.
- Sưu sưu sưu sưu sưu sưu sưu...
Chuyện kinh khủng phát sinh, càng nhiều hoa đằng bay tới, quấn về phía Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi vội vàng phun lửa, đồng thời nhanh chóng ra thương.
- Phốc phốc phốc...
Rất nhiều hoa đằng bị đốt thành tro bụi, nhưng có hoa đằng tản ra tam thải, thậm chí tứ thải quang mang hoàn hảo không chút tổn hại, vẫn quấn về phía nàng như cũ.
- Muốn chết!
Thực lực của Hồng Hài Nhi không thể khinh thường, thương mang tiêu tan, những hoa đằng kia căn bản không thể tới gần.
Lúc này Đường Tăng trống rỗng xuất hiện ở cách đó không xa, Hồng Hài Nhi nhìn thấy Đường Tăng, gương mặt xinh đẹp biến đổi, Đường Tăng quả nhiên có biện pháp truy tung nàng.
Ngây người trong nháy mắt, bởi vì động tác chậm một nhịp, những hoa đằng không sợ Tam Muội Chân Hỏa kia quấn lên, quấn Hồng Hài Nhi rắn chắc, đồng thời những hoa đằng kia duỗi ra rất nhiều gai hoa, đâm vào làn da kiều nộn của nàng, muốn thôn phệ tinh huyết của nàng.
Sắc mặt Hồng Hài Nhi đại biến, điên cuồng phóng thích Tam Muội Chân Hỏa.
Nhưng những hoa đằng này đẳng cấp rất cao, căn bản không sợ Tam Muội Chân Hỏa.
Cùng lúc đó, hoa đằng khác cũng phát hiện Đường Tăng, đại lượng hoa đằng phô thiên cái địa vọt tới, muốn cuốn lấy hắn.
- Lực lượng thiên địa!
Đường Tăng quát lạnh, vừa nghĩ, uy năng ý chí chưởng khống lực lượng thiên địa chung quanh.
- Oanh két...
- Phách lý ba lạp...
Thiểm điện lít nha lít nhít trống rỗng xuất hiện, tinh chuẩn đánh trúng những hoa đằng kia.
Vô số hoa đằng bị đánh thành tro tàn, cho dù những hoa đằng có thể chịu đựng Lôi Đình công kích, cũng bị dọa đến vội vàng co lại, bởi vì Yêu loại trời sinh e ngại Lôi Đình.
Lại thêm uy năng ý chí của Đường Tăng, đối với vật yêu tà cũng có tính khắc chế nhất định, những Hoa Yêu kia không dám tới gần.
Giờ khắc này, Đường Tăng tựa như Thiên Thần, từ trong Lôi Đình đi tới, những nơi đi qua, hoa đằng lui tránh, tranh nhau chen lấn co vào.
← Ch. 291 | Ch. 293 → |