← Ch.297 | Ch.299 → |
Nhoáng một cái Trư Bát Giới sinh long phượng thai đã qua mười ngày, hai tiểu gia hỏa thành hai người cực kỳ nổi danh trong Nữ Nhi quốc.
Nữ nhi của Trư Bát Giới cũng được Đường Tăng tự mình lấy tên, gọi Trư Cửu Muội, hai huynh muội dáng dấp rất giống, bất quá Trư Cửu Muội càng đáng yêu hơn.
Đương nhiên đây là cách nhìn của Đường Tăng cùng các đồ đệ, ở toàn bộ Nữ Nhi quốc, Trư Trư Hiệp được hoan nghênh nhất, Trư Cửu Muội lại không được chào đón.
Đương nhiên cũng không phải thật không chào đón, nhưng tương đối mà nói càng thích Trư Trư Hiệp, bởi vì Trư Trư Hiệp là nam.
Hai tiểu gia hỏa thiên phú phi phàm, vừa ra đời liền bò loạn khắp nơi, ngày thứ hai đứng lên, ngày thứ ba liền có thể đi đường.
Thời điểm ngày thứ mười, hai tiểu gia hỏa đã có thể chạy loạn khắp nơi, hơn nữa khí lực rất lớn, nói trời sinh thần lực cũng không đủ.
- Trư Trư Hiệp, tỷ tỷ ôm một cái...
Trong đình viện, Nhuế Nhi điện hạ đuổi theo Trư Trư Hiệp chạy, Trư Trư Hiệp chạy rất nhanh, nhẹ nhõm vượt qua giả sơn cao mấy mét.
Đằng sau còn có một đám thị nữ đang đuổi, nóng nảy nhìn xem, lo lắng Trư Trư Hiệp té ngã.
Trư Cửu Muội cũng truy ở phía sau.
- Không được chạy, đừng té ngã a...
Nhuế nhi lo lắng kêu lên.
Rốt cục, Trư Trư Hiệp ngừng lại, nhặt lên một cục đá, còn chưa kịp chạy tiếp liền bị Nhuế nhi bế lên.
- Bắt được, điện hạ rốt cục bắt được.
- Hì hì, Trư Trư Hiệp thật đáng yêu...
Một đám thị nữ cao hứng vây quanh Trư Trư Hiệp, nếu không phải sợ Nhuế Nhi điện hạ trách tội, các nàng khẳng định sẽ đoạt ôm Trư Trư Hiệp.
- Ôm một cái, ta cũng muốn ôm một cái...
Trư Cửu Muội kêu lên tức giận, đưa hai tay cầu ôm một cái.
Nhưng Nhuế nhi cùng đám thị nữ căn bản không để ý tới nàng, đều hưng phấn đùa với Trư Trư Hiệp.
- Trư Trư Hiệp, ngươi đừng chạy loạn, lỡ té thì làm sao bây giờ?
- Đúng đấy, ngộ nhỡ té, chúng ta khẳng định đau lòng muốn chết.
- Về sau không được nghịch ngợm như vậy, coi như muốn đi chơi, cũng không cần chạy nhanh như vậy.
Một đám thị nữ líu ríu nói, hận không thể sờ mũi heo đáng yêu của Trư Trư Hiệp.
- Ôm một cái... Ta cũng muốn ôm một cái...
Trư Cửu Muội ở trên mặt đất nhảy kêu, nàng có thể nhảy cao hơn một mét, mà vóc dáng nàng còn không có cao nửa thước.
Bất quá vẫn không người nào để ý, tất cả mọi người đang nhìn Trư Trư Hiệp, Trư Trư Hiệp thành bảo bối duy nhất, trung tâm duy nhất.
- Trư Trư Hiệp đói không? Tỷ tỷ chuẩn bị thức ăn ngon cho ngươi.
Nhuế nhi cao hứng nói, lấy ra rất nhiều món ăn ngon.
- Ta cũng có.
- Trư Trư Hiệp, cho ngươi ăn, ăn thật ngon nha.
Những thị nữ kia cũng không cam chịu lạc hậu.
Trư Trư Hiệp cao hứng cầm lấy, nhưng tay hắn quá nhỏ, cầm không được bao nhiêu.
- Ta cũng muốn ăn, ta cũng muốn ăn...
Trư Cửu Muội ở phía sau kêu lên.
- Ngươi thật nhao nhao.
Nhuế nhi không nhịn được nói:
- Các ngươi cho Cửu Muội một chút đi.
Nói xong nàng liền ôm Trư Trư Hiệp đi.
- Điện hạ chậm một chút...
- Trư Trư Hiệp...
- Chờ chúng ta một chút.
Một đám thị nữ vội vàng kín đáo đưa cho Trư Cửu Muội vài món đồ ăn vặt, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Trư Cửu Muội sững sờ tại nguyên chỗ, trong tay nhỏ nắm lấy mấy khối đồ ăn vặt, lại không có ăn, chỉ sững sờ nhìn bọn người ca ca rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu.
Vì cái gì ca ca được người thích, mình lại không được thích như vậy?
Chẳng lẽ mình không đáng yêu sao?
Lúc này Đường Tăng từ phía sau đi tới, bước chân im ắng, nhìn thấy Trư Cửu Muội ngơ ngác đứng ở nơi đó, ngẩn người, rất nhanh liền minh bạch nguyên nhân, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Trư Trư Hiệp cùng Trư Cửu Muội đều rất đáng yêu, nếu là ở địa phương khác, khẳng định là Trư Cửu Muội càng được người thích.
Nhưng nơi này là Nữ Nhi quốc, nữ hài tử đáng yêu có rất rất nhiều, các nữ nhân của Nữ Nhi quốc khao khát một nam mà không thể được.
Ở vào tình thế như vậy, Trư Trư Hiệp tự nhiên thành bảo bối quý hiếm, mà Trư Cửu Muội liền lộ ra râu ria.
Mỉm cười, Đường Tăng đi thẳng về phía trước.
Trên đất trống, Tiểu Cửu Muội trầm mặc, bất quá rất nhanh lực chú ý của nàng liền chuyển dời đến bánh kẹo trong tay.
Nàng xé mở giấy gói kẹo, bỏ vào trong miệng, lập tức lộ ra ý cười:
- Thật ngọt.
Nàng liền quên không vui trước đó, nàng tuổi còn nhỏ không tim không phổi.
- Cửu Muội, sao một người ở nơi này?
Đường Tăng ở phía sau kêu lên.
Trư Cửu Muội nghe vậy, vội vàng xoay người, cao hứng nói:
- Sư gia gia, ôm một cái...
Ánh mắt nàng lộ ra khát vọng, duỗi tay nhỏ ra.
Đường Tăng mỉm cười, ngồi xổm xuống ôm lấy nàng.
Tiểu Cửu Muội lập tức lộ ra thần sắc hạnh phúc, cực kỳ cao hứng.
Đường Tăng cảm thán, không khỏi đau lòng, so với Trư Trư Hiệp, Trư Cửu Muội yêu cầu thật không cao, nàng chỉ muốn giống như ca ca, có thể được ôm một cái.
Dù sao mới xuất sinh, coi như thiên phú lại cao, cũng vẫn là hài nhi, xuất sinh mới mười ngày a.
- Sư gia gia, kẹo này ăn rất ngon.
Tiểu gia hỏa nói chuyện rất rõ ràng, trời sinh thần thai, học cái gì cũng nhanh.
Mặc dù mọc ra cái mũi heo, nhưng không ảnh hưởng khuôn mặt nhỏ tinh xảo non nớt của nàng chút nào, giống như búp bê.
- Ăn ngon liền tốt, sư gia gia dẫn con đi chơi có được không?
Đường Tăng cười nói.
- Tốt tốt, Cửu Muội muốn đi chơi.
Tiểu Cửu Muội cao hứng nói.
Đường Tăng mỉm cười, mang theo nàng thuấn di, trực tiếp rời Nữ Nhi quốc, xuất hiện ở ngoài mười vạn dặm.
Nơi này phồn hoa như gấm, muôn hoa đua thắm khoe hồng, một mảnh tường hòa.
Đường Tăng buông Tiểu Cửu Muội xuống, Tiểu Cửu Muội nhất thời la lên:
- Ôm, ôm...
Nàng nhảy lên cao hơn một mét, rơi xuống mặt đất lại tiếp tục nhảy lên, bất quá lại không có trực tiếp treo ở trên người Đường Tăng, tựa hồ lo lắng như thế sẽ làm cho người chán ghét.
- Đừng có gấp, sư gia gia chơi với ngươi.
Đường Tăng mỉm cười, bỗng nhiên lắc mình biến hoá, thân thể vụt nhỏ lại, biến thành bộ dáng của Trư Cửu Muội.
Tiểu Cửu Muội lập tức kinh ngạc nhìn mình trước mắt, sau đó lại dò xét mình, không hiểu hỏi:
- Người là sư gia gia?
- Đúng, thế nào? Vui không?
Đường Tăng cười nói, thanh âm giống Tiểu Cửu Muội như đúc.
- Chơi vui, chơi vui, Cửu Muội cũng muốn chơi.
Tiểu Cửu Muội cao hứng kêu lên.
Thân thể Đường Tăng cất cao, lần nữa biến về nguyên dạng.
- Sư gia gia, Cửu Muội cũng muốn chơi.
Tiểu Cửu Muội nóng nảy nói, lo lắng Đường Tăng không dạy nàng.
- Hảo hảo, sư gia gia dạy con.
Đường Tăng cười một tiếng, ngồi xổm xuống, bàn tay dán ở trên trán Tiểu Cửu Muội.
- Hệ thống, truyền thừa Trư Cửu Muội các loại biến hóa chi thuật cùng Bất Hủ thần thể.
Đường Tăng thầm nói.
- Truyền cho người khác cần gấp đôi kinh nghiệm...
- Biết, đừng nói nhiều.
- Các loại biến hóa chi thuật cùng Bất Hủ thần thể tổng cộng cần...
- Ít lải nhải đi, nhanh lên.
Đường Tăng không nhịn được nói.
- Vâng, chủ nhân.
Hệ thống trả lời.
Sau một khắc, Trư Cửu Muội chỉ cảm giác đầu trầm xuống, bất quá rất nhanh liền bị một đạo lực lượng ôn hòa bao phủ, mê man đi.
Đường Tăng dùng lực lượng ý chí bảo hộ Tiểu Cửu Muội, đồng thời lại đổi một phút đốn ngộ cho Tiểu Cửu Muội.
Lập tức, thân thể Tiểu Cửu Muội phát sáng, trên thân thể nguyên bản non nớt chậm rãi tản mát ra khí tức càng ngày càng mạnh.
Nửa phút sau, Đường Tăng mới buông tay ra, đặt Tiểu Cửu Muội vẫn còn trong mê ngủ ở trên đồng cỏ.
- Kể từ đó, con sẽ không bị người khi dễ, sư gia gia cũng có thể yên tâm đi lấy kinh.
Đường Tăng nỉ non nói.
← Ch. 297 | Ch. 299 → |