← Ch.302 | Ch.304 → |
Ngày thứ hai, Nữ Vương truyền xuống thánh chỉ, tất cả con dân mười tuổi trở lên, ba mươi tuổi trở xuống, đều có thể đến quảng trường hoàng cung nghe giảng bài, quốc sư vĩ đại muốn khai đàn giảng đạo, truyền thụ tiên pháp.
Đạo thánh chỉ này vừa ra, Nữ Nhi quốc lập tức chấn động, bách tính nhảy cẫng hoan hô.
- Quốc sư vạn tuế!
- Quốc sư quá tốt rồi...
Tất cả mọi người hưng phấn, mặc dù các nữ nhân vượt qua ba mươi tuổi kia không thể tiến vào quảng trường hoàng cung nghe pháp, lại không có hạn chế học từ người khác.
Tiên pháp a, đối với phàm nhân mà nói, là đồ vật trong truyền thuyết, không có người không khát vọng, kia không chỉ đại biểu cho an toàn, còn là biểu tượng của trường sinh!
...
- Đường Tam Tạng, ngươi còn dự định dừng lại bao lâu?
Trong mê mê mang mang, một bóng hình tịnh lệ xinh đẹp xuất hiện ở phía trước, mặt không thay đổi nhìn Đường Tăng.
- Mỹ nữ? Ngươi là ai?
Đường Tăng nghi ngờ đi qua, nhưng làm sao cũng đi không đến trước mặt bóng hình xinh đẹp kia, giống như có tinh không cách trở con đường phía trước.
Bỗng nhiên mê vụ tản ra, thân ảnh một mỹ lệ xuất hiện ở trong tầm mắt, Đường Tăng mở to hai mắt nhìn.
Trên giường ngủ xa hoa, Đường Tăng mở choàng mắt.
- Quốc sư, gặp ác mộng?
Nữ vương bệ hạ dịu dàng hỏi, nàng đã sớm tỉnh lại, hôm nay Đường Tăng khai đàn giảng đạo, nàng cũng không muốn trì hoãn, đây là đại sự.
Đường Tăng vuốt vuốt mặt, ngồi dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa rồi nữ nhân trong mộng kia, chính là Nữ Oa Nương Nương, xem ra là Nữ Oa Nương Nương báo mộng cho hắn, thúc hắn nhanh đi thỉnh kinh.
Xem ra Nữ Oa Nương Nương đã bất mãn hắn dừng lại quá lâu, chỉ là kỳ quái, Như Lai Phật Tổ cũng không nóng nảy, Nữ Oa Nương Nương gấp cái gì chứ!
Đường Tăng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ nhiệm vụ thỉnh kinh cũng có quan hệ tới Nữ Oa Nương Nương?
Thẳng đến hiện tại, hắn cũng không biết muốn lấy kinh gì!
- Bệ hạ, ta sắp đi rồi.
Đường Tăng nói.
- Đi?
Sắc mặt Nữ Vương biến hóa:
- Phải lấy kinh sao? Không thể ở lâu một đoạn thời gian sao?
- Sứ mệnh! Không có biện pháp, ai bảo bần tăng thiện lương như vậy, nhiệm vụ cứu vớt thương sinh đều đặt ở trên người bần tăng.
Vẻ mặt Đường Tăng bất đắc dĩ nói.
Đây vốn là sự tình rất nặng nề cùng nghiêm túc, bị Đường Tăng nói như vậy, nữ vương bệ hạ lại có loại cảm giác dở khóc dở cười, mặc dù nhận biết Đường Tăng thời gian không tính lâu, nhưng nàng không cảm thấy vị này hiền lành chút nào, một khi hung ác lên ai cũng tự nhận không bằng.
Nữ Vương cắn môi một cái, ôm Đường Tăng thật chặt, mặc dù hoàn cảnh cùng giáo dục của Nữ Nhi quốc, khiến cho các nữ nhân nơi này rất có chủ kiến, mặc dù rất khát vọng nam nhân, nhưng cũng cảm thấy hẳn là nữ nhân làm chủ.
Nhưng dù sao vẫn là nữ nhân, rất nhiều chuyện không có cách nào cải biến.
- Khi nào thì đi?
Nữ Vương hỏi, nàng biết nam nhân của mình không phải phàm nhân, khẳng định có sứ mệnh to lớn chờ hắn đi hoàn thành, mình không thể trói buộc hắn, hắn có thiên địa rộng lớn hơn.
Đường Tăng hít sâu một hơi:
- Buổi chiều.
- Nhanh như vậy?
Nữ Vương khẩn trương.
- Đã trì hoãn quá lâu rồi.
Đường Tăng nói, tính toán ra, dừng lại ở Nữ Nhi quốc không sai biệt lắm đã hai tháng.
Nữ Vương trầm mặc hồi lâu, kiên định mở miệng nói:
- Trẫm sẽ chờ ngươi!
- Tốt!
Đường Tăng hôn Nữ Vương một cái, sau đó rời giường mặc quần áo.
Nữ Vương cũng chậm rãi mặc quần áo, không có để thị nữ phục thị.
Mặc quần áo xong, Đường Tăng bỗng nhiên lấy ra một bản bí kíp tu luyện, phóng ở trên giường:
- Đây là nội dung hôm nay bần tăng giảng đạo, ngươi trước nhìn một chút, chờ sau đó có thể nghe càng minh bạch.
Nói xong, Đường Tăng đi ra ngoài, bước chân kiên định.
Nữ Vương cầm sách lên, nước mắt kìm lòng không được chảy xuống.
...
Đường Tăng không có lập tức đi quảng trường hoàng cung, mà đến chỗ ở của các đệ tử.
Lam Diên đã rời đi, xem ra biết sự tình Đường Tăng muốn khai đàn giảng đạo, đã đi chuẩn bị.
Vừa tiến vào cung, liền nhìn thấy tiểu gia hỏa Trư Cửu Muội đang cùng một thiếu nữ chơi đùa, tiểu gia hỏa chơi rất vui vẻ.
Đường Tăng mỉm cười, đang muốn tiếp tục đi, đột nhiên dừng lại, ánh mắt ngưng tụ, nhìn về phía thiếu nữ kia, từng tia chớp màu trắng trống rỗng xuất hiện ở chung quanh, thiên địa ở thời khắc này tựa hồ cũng đọng lại.
Thiếu nữ kia cũng phát hiện Đường Tăng, khuôn mặt nhỏ biến đổi, vội vàng nói:
- Bản Đại vương không có ác ý.
Thiếu nữ chính là Hồng Hài Nhi, bất quá hiện tại Hồng Hài Nhi tựa hồ trưởng thành hơn một chút, có dáng vẻ mười một mười hai tuổi, hơn nữa khí tức mạnh hơn, hiển nhiên tu vi tăng lên không ít.
- Sư gia gia, sư gia gia, này là tiểu tỷ tỷ nguyện ý chơi với Cửu Muội.
Trư Cửu Muội tựa hồ không cảm giác được ngưng kết bầu không khí, cao hứng nói.
Đường Tăng sững sờ:
- Con nói là, trong khoảng thời gian này nàng đều ở đây?
- Đúng thế đúng thế, tiểu tỷ tỷ khá tốt, người khác đều không cùng Cửu Muội chơi, chỉ có tiểu tỷ tỷ cùng Cửu Muội chơi.
Tiểu gia hỏa nói.
Đường Tăng nhìn về phía Hồng Hài Nhi, khí thế có chút thu liễm, lạnh giọng hỏi:
- Ý đồ của ngươi là gì?
Hồng Hài Nhi thở dài một hơi, trong lòng chấn động, vừa rồi lúc Đường Tăng nổi giận, vậy mà dẫn phát thiên địa dị biến, sinh ra loại Lôi Đình màu trắng kinh khủng kia.
- Ta muốn thu nàng làm đệ tử.
Hồng Hài Nhi nói.
- Ngươi? Thu nàng làm đệ tử?
Đường Tăng phảng phất như nghe được chuyện cười lớn, đồ tôn của mình, cần người khác đi thu làm đệ tử sao?
- Không sai, bản Đại vương trời sinh Thánh Anh, thành Thánh chỉ là vấn đề thời gian, chẳng lẽ còn không đủ tư cách thu nàng làm đệ tử?
Hồng Hài Nhi rất khó chịu ánh mắt của Đường Tăng.
Đường Tăng sững sờ, ngược lại quên sự tình này, thiên phú của Hồng Hài Nhi này, giống như còn cao hơn Trư Cửu Muội a.
- Bần tăng sẽ không đồng ý.
Đường Tăng nói.
- Nàng đồng ý là được.
Hồng Hài Nhi rất cường ngạnh.
- Nếu ngươi dám tự tác chủ trương, bần tăng truy sát ngươi đến chân trời góc biển!
Đường Tăng lạnh lùng nói, thiên địa chung quanh xuất hiện Lôi Đình màu trắng lần nữa.
Hồng Hài Nhi nhíu mày, lấy thực lực của nàng bây giờ, mặc dù những Lôi Đình kia uy hiếp không được, nhưng không biết vì sao, loại Lôi Đình màu trắng kia để nàng tim đập nhanh.
Nàng nghĩ nghĩ nói:
- Ngươi vội vàng thỉnh kinh, ta giúp ngươi chiếu cố nàng chẳng lẽ không tốt sao? Ta sẽ không tổn thương nàng.
Ngữ khí của Hồng Hài Nhi nhu hòa hơn rất nhiều, không còn cường ngạnh như vậy.
- Không cần, bần tăng sẽ mang nàng rời đi.
- Nữ Oa Nương Nương sẽ không đồng ý.
Hồng Hài Nhi nói.
- Ngươi nói cái gì?
- Chẳng lẽ ngươi không biết? Con đường thỉnh kinh, chỉ có những người cố định kia mới có thể đi, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn.
- Ngươi cũng biết cái gì?
Ánh mắt của Đường Tăng ngưng tụ.
- Ta biết không nhiều, chỉ ngẫu nhiên nghe Quan Âm Bồ Tát nói, con đường thỉnh kinh, là con đường sáng thế. Cái khác thì ta không biết.
Hồng Hài Nhi ở cùng Quan Âm Bồ Tát một đoạn thời gian, cho nên mới biết một chút.
- Con đường sáng thế?
Đường Tăng nghi hoặc.
- Đừng hỏi ta, ta cũng không biết là có ý gì, dù sao nếu ngươi mang theo Cửu Muội thỉnh kinh, coi như ta không ngăn cản, Nữ Oa Nương Nương khẳng định cũng sẽ ngăn cản. Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, đội ngũ thỉnh kinh hiện tại của ngươi, đều là nhân tuyển được chỉ định?
Hồng Hài Nhi nói.
Đường Tăng tưởng tượng, giống như không sai a, trước đó hắn muốn giết Tiểu Bạch Long kiếm điểm kinh nghiệm, bị Quan Âm Bồ Tát đột nhiên xuất hiện ngăn trở.
Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới còn có Sa Tăng, đều là được chỉ định.
Về phần Ngưu Ma Vương, mặc dù khác Tây Du ký chính bản kiếp trước, nhưng vẫn bị người chỉ định thỉnh kinh.
- Nếu ngươi không yên tâm, ta liền lưu lại Nữ Nhi quốc, ở nơi này truyền thụ Tiên thuật cho nàng, ngươi có thể dạy nàng, bản Đại vương cũng có thể, ngươi không thể dạy nàng, bản Đại vương lại có thể.
Hồng Hài Nhi nói, ở phương diện này nàng rất tự tin, trong óc nàng có vô số truyền thừa, mặc dù nàng không biết kia là từ đâu tới.
Đường Tăng nhíu mày suy tư, hồi lâu sau mới mở miệng:
- Hi vọng ngươi có thể nói lời giữ lời, nếu Cửu Muội thiếu một cọng lông...
- Ngươi thật dài dòng.
Hồng Hài Nhi không nhịn được nói.
← Ch. 302 | Ch. 304 → |