← Ch.355 | Ch.357 → |
Vượt qua Nhị Trang sơn, chính là sa mạc mênh mông, phàm nhân phổ thông rất khó sinh tồn ở nơi này, bất quá đối với đám người Đường Tăng mà nói, chỉ là đường xá xa xôi mà thôi, cũng không tính việc khó gì.
- Hô hô hô...
Gió nóng càn quét sa mạc, cát bụi đầy trời.
Tám người gánh lấy bão cát tiến lên.
- Sư gia gia, mau tới, đi mau...
Trư Cửu Muội chạy ở phía trước nhất, thân thể nho nhỏ giật giật, không để bão cát vào mắt chút nào.
- Cửu Muội, không được chạy quá nhanh, cẩn thận có cạm bẫy.
Sa Tăng kêu lên.
Nhưng Trư Cửu Muội vẫn rất hiếu động, nhảy ở phía trước, cực kỳ sung sướng.
- Sư phụ, trước người đuổi theo Hoắc Tuấn, có bắt được không?
Tôn Ngộ Không tò mò hỏi.
- Để hắn chạy thoát.
Đường Tăng vẻ mặt tiếc nuối.
Kỳ thật nếu không phải Vương Mẫu nương nương nửa đường xuất hiện, hắn tuyệt đối có lòng tin đuổi kịp.
- Chạy?
Tôn Ngộ Không nháy mắt mấy cái.
Đường Tăng hừ lạnh một tiếng, không muốn nói nhiều chuyện này.
Đoàn người cứ như vậy đón gió tiến lên, nháy mắt đã qua một tháng.
Rốt cục, phía trước xuất hiện một chút cỏ cây, sa mạc cũng sắp đến cuối cùng rồi.
- Sư phụ người nhìn!
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không chỉ vào phía trước.
Lúc này đã là thời điểm mặt trời chiều ngã về tây, ở phía trước, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một kiến trúc cao lớn, chặn nửa cái mặt trời.
Nơi đó Phật quang phổ chiếu, lộ ra cực kỳ thần thánh.
- Oa, nơi đó là địa phương gì?
- Sao giống Tây Thiên Đại Lôi Âm Tự vậy?
- Chúng ta đã đến Đại Lôi Âm Tự rồi?
Đám người Trư Bát Giới đại hỉ.
Càng đi về phía trước, cảnh sắc càng thần thánh, nơi này tựa hồ đã là thánh địa Phật gia, Phật quang sáng chói, cảnh tượng thần thánh.
- Sư phụ, chúng ta đến Đại Lôi Âm Tự.
Sa Tăng cao hứng nói.
- Đại Lôi Âm Tự?
Khóe miệng của Đường Tăng khẽ nhếch, cười lạnh một tiếng, nếu như hắn đoán không sai, nơi này hẳn là Tiểu Lôi Âm Tự mới đúng.
- Quá tốt rồi, chúng ta rốt cục đến Đại Lôi Âm Tự, sắp giải phóng rồi.
Trư Bát Giới hưng phấn nói.
- A a, sắp giải phóng, ta chịu đủ đi đường không biết ngày đêm này rồi.
Ngưu Ma Vương cũng hưng phấn rống to.
- Đại Lôi Âm Tự, Đại Lôi Âm Tự?
Trong mắt Lục Nhĩ Mi Hầu lấp lóe kim quang, vẻ mặt hoài nghi.
- Sư phụ, Đại Lôi Âm Tự này là giả.
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không nói.
Lúc này tất cả mọi người nhìn rõ ràng, trên kiến trúc to lớn kia có bốn chữ: Tiểu Lôi Âm Tự!
- Tiểu Lôi Âm Tự? Không phải Đại Lôi Âm Tự sao?
Sa Tăng kỳ quái nói.
- Rất rõ ràng Lôi Âm tự này là giả.
Tôn Ngộ Không nói.
- Hầu ca, ngươi nói lung tung cái gì, cẩn thận Phật Tổ nghe được lại phong ấn ngươi ở dưới Ngũ Hành sơn.
Trư Bát Giới vội vàng nói.
- Cút, Như Lai Phật Tổ đã bị lão Tôn đánh vào luân hồi rồi.
Vẻ mặt Tôn Ngộ Không khinh thường.
Lập tức, tất cả mọi người an tĩnh, bọn hắn đều đột nhiên tỉnh táo lại, đồng thời nhìn về phía Trư Cửu Muội nhảy nhót ở phía trước.
- Đúng vậy, không phải nói Cửu Muội là Như Lai Phật Tổ chuyển thế thân sao? Như Lai kia còn không thức tỉnh, nếu không, chúng ta sớm đánh thức Như Lai Phật Tổ đi?
Ngưu Ma Vương nói.
- Ngươi dám!
Trư Bát Giới giận dữ.
Tôn Ngộ Không trực tiếp đạp qua một cước.
- Oanh!
Ngưu Ma Vương bị đá bay.
- Xú Hầu tử, ngươi muốn ăn đòn!
Ngưu Ma Vương giận dữ:
- Có dám áp chế tu vi quyết đấu với ta hay không?
- Được rồi, đừng ồn ào nữa.
Đường Tăng quát.
Lúc này Ngưu Ma Vương mới yên tĩnh, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không.
- Nhìn vi sư!
Đường Tăng đi thẳng về phía trước, oanh ra một chưởng, thiên địa rung động, một chưởng ấn to lớn trống rỗng xuất hiện, đánh về phía Tiểu Lôi Âm Tự.
- Rầm rầm rầm...
Những nơi chưởng ấn đi qua, đại địa lún xuống, Tiểu Lôi Âm Tự phía trước vỡ nát từng khúc.
- A a...
- Mau trốn...
- Bị nhìn thấu...
Bỗng nhiên phía trước truyền ra tiếng kêu thảm, vô số thân ảnh tranh nhau chen lấn trốn ra bên ngoài, những thân ảnh kia tựa hồ là rất nhiều Phật Đà của Tây Thiên.
Người cầm đầu nhìn rất giống Như Lai Phật Tổ, thậm chí khí tức trên người cũng rất tương tự.
- Yêu quái chạy đi đâu?
Đường Tăng hét lớn:
- Như Lai Thần Chưởng!
Chưởng ấn trống rỗng xuất hiện, một đường quét ngang, những nơi đi qua, những Phật Đà kia toàn bộ sụp đổ.
- Oanh!
Như Lai Phật Tổ sắc mặt đại biến, liều mạng chạy trốn, nhưng cuối cùng cũng bị đánh trúng, bị đánh bay ra ngoài mấy ngàn mét.
- Như Lai Phật Tổ?
- Kia là Như Lai Phật Tổ?
- Giả, khẳng định là giả.
- Các sư huynh đệ, nhanh lên, đánh yêu quái!
Trư Bát Giới cùng Ngưu Ma Vương ngao ngao kêu gọi, nhanh chóng lao lên, đuổi theo đám Phật Đà kia điên cuồng đánh một trận.
- Đánh chết bọn hắn, vậy mà giả Phật Đà lừa bịp chúng ta.
- Đúng, vậy mà ngụy trang thành Lôi Âm tự, muốn lừa gạt chúng ta, đánh, hung hăng đánh!
Tiểu Bạch Long cũng gia nhập vào, đuổi kịp một Phật Đà đánh liên hồi.
- A... Nha nha, đánh đánh đánh, ta đánh ta đánh...
Trư Cửu Muội bay lên trên đầu một Phật Đà, nắm đấm nho nhỏ hóa thành hạt mưa rơi xuống, đánh Phật Đà kia thành đầu heo.
- Sưu sưu...
Tôn Ngộ Không cùng Lục Nhĩ Mi Hầu hóa thành quang mang đuổi theo Như Lai Phật Tổ, Kim Cô Bổng đồng thời đánh qua.
- Phanh phanh...
Như Lai Phật Tổ kia bị đánh bay.
Sau đó Tôn Ngộ Không cùng Lục Nhĩ Mi Hầu từ trên trời giáng xuống, một người đạp trúng lồng ngực của Như Lai Phật Tổ, trăm miệng một lời:
- Ngươi là yêu quái gì? Lại dám giả mạo Như Lai?
- Ngộ Không, các con tránh ra, để vi sư giết yêu quái này.
Đường Tăng xông lại, vung Cửu Hoàn Tích Trượng lên nện xuống.
Tôn Ngộ Không cùng Lục Nhĩ Mi Hầu bị dọa đến vội vàng tránh ra.
- Tha mạng...
Sắc mặt của Như Lai Phật Tổ đại biến, bành một tiếng, đột nhiên nổ tung, hóa thành một đoàn yêu vân, cùng lúc đó Cửu Hoàn Tích Trượng của Đường Tăng giáng xuống, đánh tan yêu vân.
- Chạy?
Đường Tăng nhíu mày.
Bỗng nhiên một vệt kim quang từ trên trời giáng xuống, quá nhanh, Đường Tăng căn bản không kịp phản ứng, liền bị bao phủ vào.
- Oanh...
Kia kim quang hóa thành một vài mười mét to lớn kim nao, tướng Đường Tăng đặt đi vào.
- Sư phụ...
- Sư phụ...
sắc mặt đám người Tôn Ngộ Không đại biến.
Cùng lúc đó hoàn cảnh chung quanh đại biến, nguyên bản vẫn là thánh địa Phật gia kim quang lóng lánh, trong nháy mắt biến thành núi lớn cao ngất, những kiến trúc Phật gia kia cũng hóa thành núi đá to lớn.
Mà Tiểu Lôi Âm Tự trước đó, thì hóa thành một cái yêu động to lớn.
- Ha ha ha ha...
Một tiếng cười to truyền ra, đám người Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Như Lai Phật Tổ lắc mình biến hoá, biến thành một yêu quái tóc vàng, ở nơi đó cuồng tiếu.
- Chúng tiểu nhân, hiện tại Đường Tăng khó giải quyết nhất đã bị bắt, cùng tiến lên, một mẻ hốt gọn đám người Tôn Ngộ Không. Chỉ cần ăn thịt Đường Tăng, Hoàng Mi Đại vương ta liền có thể thay thế Đường Tăng, đi Tây Thiên thỉnh kinh, ha ha ha ha...
Yêu quái kia lớn tiếng cuồng tiếu.
Lập tức những Phật Đà chạy tứ tán kia hưng phấn bay trở về, đồng thời toàn bộ biến thành yêu quái.
- Yêu quái, muốn ăn đòn!
Tôn Ngộ Không giận dữ, nhất phi trùng thiên, Kim Cô Bổng nện tới.
- Đến hay lắm!
Hoàng Mi Đại vương cười to, đột nhiên ném ra một cái túi to lớn, hấp lực kinh khủng truyền ra, hút Tôn Ngộ Không vào.
- Hầu ca...
- Đại sư huynh...
- Yêu quái, muốn ăn đòn!
Đám người Lục Nhĩ Mi Hầu giận dữ, nhao nhao xông tới.
Nhưng chỉ thấy Hoàng Mi Đại vương vung tay lên...
- Bá bá bá!
Trên trụ đá chung quanh đột nhiên bắn ra từng dây Khốn Tiên Tác, trói lại đám người Ngưu Ma Vương không kịp đề phòng.
← Ch. 355 | Ch. 357 → |