← Ch.476 | Ch.478 → |
- Thì ra là thế!
Đường Tăng bừng tỉnh, đồng thời thở phào một cái, nếu như cảnh giới lớn sau này đều cần mình chậm rãi cảm ngộ, vậy thì hỏng.
Tuy rằng Đường Tăng tự nhận thiên phú của mình sẽ không quá kém, nhưng cũng không dám bảo đảm sau này có thể nhanh chóng thăng cấp Thánh Cảnh.
Phải biết rằng, vô số người cả đời cũng không có cách nào tiến vào cái cảnh giới kia, bởi vì thánh nhân là tồn tại vượt qua con sông dài thời gian, gần như có thể nói là chân chính nắm giữ tuổi thọ vô cùng vô tận, không có đại nạn nào đáng nói, thời gian đã không có cách nào loại bỏ được bọn họ.
Trừ khi có một ngày hỗn độn bị nghiền nát, mới có khả năng ảnh hưởng đến thọ nguyên của thánh nhân.
- Nói cách khác, từ giờ trở đi, ta giết yêu quái cũng vô dụng?
Đường Tăng hỏi.
- Vẫn có thể thu được điểm kinh nghiệm.
Hệ thống nói.
- Được rồi, vẫn tính là có chút tác dụng.
Đường Tăng gật đầu.
Dù vậy, hắn vẫn giết sạch yêu quái trong dung nham dưới lòng đất này, sau đó mới rời khỏi nơi này.
...
Phía ngoài Đồng Cổ thành, đám người Tôn Ngộ Không và Ngưu Ma Vương ở chỗ này buồn chán chờ đợi, hoặc là hai chân bắt chéo, hoặc là trực tiếp ngủ say.
Bỗng nhiên ánh sáng lóe lên, Như Lai Phật Tổ đã trở về, trên mặt đầy ánh sáng màu đỏ, đặc biệt đắc ý, bởi vì nàng đã giết sạch gần đây tất cả yêu quái ngoài Yêu Đế ở đây, cướp quái với Đường Tăng quái, nàng có cảm giác rất thành tựu.
- Thất sư muội, sư muội và sư phụ đi nơi nào, sao hiện tại mới về?
Ngưu Ma Vương vội vàng đứng lên, cười hì hì nói.
Sắc mặt của Như Lai Phật Tổ lập tức tối sầm:
- Bớt nói nhảm đi, có rượu hay không?
Ngưu Ma Vương lập tức ngạc nhiên, chỉ có điều rất nhanh đã kịp phản ứng, cười ha ha nói:
- Có có có.
Hắn lật tay, lấy ra vài vò rượu, cùng Như Lai Phật Tổ cụng chén uống.
- Chuyện gì lại cao hứng như vậy?
Tôn Ngộ Không hiếu kỳ nói, cũng xông tới gần, đòi một chén rượu.
- Phật tổ, sư phụ đâu?
Sa Tăng cũng hỏi, hắn cảm thấy biểu hiện của Như Lai Phật Tổ rất khác thường.
- Chuyện tốt, thiện tai thiện tai.
Như Lai Phật Tổ cười lớn một tiếng, sau đó ôm vò rượu uống rượu.
Sau khi ực một hớp, Như Lai Phật Tổ thở dài nói:
- Oa, rượu ngon...
Sau đó nàng lại tiếp tục rót.
Tôn Ngộ Không đưa mắt nhìn nhau, đây là Như Lai Phật Tổ sao? Ko ngờ bắt đầu uống rượu?
Sau này sẽ không biến thành hòa thượng rượu thịt chứ?
Đám người Tôn Ngộ Không đang muốn tiếp tục đặt câu hỏi, đột nhiên nhìn thấy được Đường Tăng xuất hiện, sắc mặt thâm trầm, bọn họ vội vàng im lặng.
- Rượu ngon, thực sự là rượu ngon, quá lâu không có uống qua, thật sự nhớ...
Như Lai Phật Tổ cười to, uống sạch một vò sau đó lại ôm lấy vò thứ hai rót.
Đường Tăng nhíu mày, đạp một cước ở trên lưng của Như Lai Phật Tổ, Như Lai Phật Tổ lập tức bay nhào ra, ngã thành chó ăn phân.
- Ai đánh bản tọa?
Như Lai Phật Tổ giận dữ.
Đường Tăng nhấc bình rượu lên, chợt nện ở trên đầu Như Lai Phật Tổ, mảnh nhỏ của vò rượu lập tức bắn ra, rượu bắn ra, sau đó lại một chân đạp bay Như Lai Phật Tổ.
Đám người Tôn Ngộ Không đồng thời dùng hai tay hợp thành chữ thập, nói tội lỗi.
Đường Tăng còn không bỏ qua, lại đuổi theo.
Lúc này, Như Lai Phật Tổ cuối cùng kịp phản ứng, nhìn thấy được Đường Tăng bắt đầu truy sát, nàng lập tức giận dữ, nằm ngang một cước đạp qua.
Đường Tăng nắm lấy chân của Như Lai Phật Tổ, hung hăng nện một quyền ở trên mặt của Như Lai Phật Tổ.
- A... Kim Thiền Tử, bản tọa liều mạng với ngươi!
Như Lai Phật Tổ kêu lên thảm thiết, cái chân còn lại cũng điên cuồng đạp Đường Tăng.
Đường Tăng bị đạp tới đầy bụi đất, hắn hơi tức giận, nắm lấy quần của Như Lai Phật Tổ xé rách.
- Xoẹt...
Quần của Như Lai Phật Tổ lập tức bị xé nát.
- Kim Thiền Tử ngươi làm gì vậy?
Như Lai Phật Tổ thét chói tai, chân không có bị bắt được lại điên cuồng đạp.
Đường Tăng không nói một lời, một tay nắm một chân của Như Lai Phật Tổ, tay kia hung hăng xé rách quần của Như Lai Phật Tổ.
- Dừng tay, ngươi làm gì vậy...
Như Lai Phật Tổ hoảng sợ kêu to.
- Xoạt...
Cuối cùng, Đường Tăng trực tiếp kéo tất cả quần của Như Lai Phật Tổ xuống, đang muốn tiếp tục công kích, lại đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
- Á, không mọc lông...
Đường Tăng kêu lên kỳ quái.
Như Lai Phật Tổ sốt ruột vội vàng giơ hai tay bịt ở đó, sắc mặt đỏ bừng, thẹn quá thành giận, hung hăng đạp một cước ở trên ngực của Đường Tăng.
- Ầm...
Đường Tăng bị đạp bay, hóa thành lưu quang biến mất ở chân trời.
- Cái gì?
- Không mọc lông?
Đám người Ngưu Ma Vương cũng thấy lạ kêu lên.
Như Lai Phật Tổ hoàn toàn thẹn quá thành giận, đứng lên lại điên cuồng đánh Ngưu Ma Vương một trận, cuối cùng một tát đánh Ngưu Ma Vương tiến vào dưới nền đất.
Sau khi giáo huấn xong Ngưu Ma Vương, Như Lai Phật Tổ phát hiện đám người Tôn Ngộ Không cũng lộ ra sắc mặt cổ quái, nàng lại nổi giận, đuổi theo đám người Tôn Ngộ Không điên cuồng đánh.
Đám người Tôn Ngộ Không lập tức chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Kim Thiền Tử, bản tọa không để cho ngươi được yên đâu!
Như Lai Phật Tổ xấu hổ và giận dữ gần chết, cái mông trần hóa thành lưu quang đuổi theo về hướng Đường Tăng biến mất.
Chỉ có điều một giây tiếp theo, Như Lai Phật Tổ lại hóa thành lưu quang bay trở về, một quyền lật úp Ngưu Ma Vương vừa bò ra, sau đó đi kéo quần của Ngưu Ma Vương.
- Ôi, Như Lai Thất sư muội muốn làm gì? Dưa hái xanh không ngọt...
Ngưu Ma Vương hoảng sợ kêu to.
- Ngọt cái đầu ngươi!
Như Lai Phật Tổ thô tục nói, lại một quyền đánh cho Ngưu Ma Vương máu mũi chảy ròng, sau đó cởi quần của Ngưu Ma Vương mặc ở trên người mình, lại hóa thành lưu quang đuổi theo.
- Vì sao bị thương luôn là ta?
Ngưu Ma Vương khóc lớn.
...
- Ầm...
Thiên giới, một đạo lưu quang cắt qua không trung, đập nát một tòa tiên sơn.
Đường Tăng đầy bụi đất từ trong đống đá loạn bò ra ngoài, lau máu mũi, thở dài nói:
- Thật sự quá non, non giống như chỗ đó của Cửu muội vậy.
- Kim Thiền Tử, bản tọa muốn giết ngươi!
Tiếng Như Lai Phật Tổ gầm thét giận dữ truyền đến.
Sắc mặt Đường Tăng nhất thời biến đổi, vội vàng thuấn di rời khỏi nơi này, xuất hiện ở cách đó mấy chục vạn dặm.
Dù vậy, hắn vẫn cảm giác được Như Lai Phật Tổ đuổi ở phía sau, dưới sự bất đắc dĩ hắn lại liên tục nhiều lần thuấn di.
Không biết thuấn di bao nhiêu lần, cuối cùng hắn cũng thoát được khỏi Như Lai Phật Tổ.
Lúc này, Như Lai Phật Tổ nhất định giống như người đàn bà chanh chua tóc tai rối bời, Đường Tăng cũng không muốn cùng nàng dây dưa không rõ, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của mình.
Lúc này Đường Tăng đã đi tới một mảnh hư không u ám, xung quanh thỉnh thoảng sẽ có một vài ngọn núi lơ lửng bay qua, lại giống như thiên thạch, nhưng có điểm khác với thiên thạch.
Thiên giới mịt mờ có rất nhiều ngọn núi lơ lửng lấy loại quy luật nào đó trôi đi, một ít ngọn núi lơ lửng còn phát ra ánh sáng, từ phía xa nhìn lại, lại giống như sao đầy trời.
Đường Tăng không khỏi nghi ngờ, thế giới này là không có tinh cầu, ở Nhân Gian giới nhìn thấy được tinh không, trên thực tế sẽ không phải là hình chiếu của thiên giới chứ?
Đường Tăng lắc đầu, không có lại đi suy nghĩ tới những điều này, hắn bắt đầu suy nghĩ tới tình cảnh của mình.
- Hình như Như Lai Phật Tổ biết một ít tình hình của ta, chỉ có điều chắc chắn sẽ không biết hệ thống tồn tại.
Về điểm ấy Đường Tăng không lo lắng, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, dù sao hắn quật khởi quá nhanh chóng, không bình thường, chỉ cần có tâm đều có thể nhận thấy được điểm khác thường.
Lại thêm, sau khi đạt được Hợp Đạo cảnh, ở trên trình độ nhất định lại có thể nhận thấy được lực lượng của nhân quả, có thể nhìn ra hắn lợi dụng hệ thống nâng cao tu vi cũng không kỳ quái, chỉ có điều sẽ không có người biết hắn có hệ thống, dù sao thế giới này không phải là thế giới khoa học.
Hơn nữa, hiện tại Đường Tăng đã mạnh như vậy, cho dù bị người khác biết, hắn cũng không sợ, ai dám tới gây phiền toái, một cái tát đập chết luôn.
- Chỉ có điều như vậy còn chưa đủ, kẻ xuất hiện trước đó chắc hẳn là nửa bước Thánh Cảnh, hơn nữa còn là đến từ ngoài Tam giới.
- Nếu chẳng may lúc nào gặp phải tồn tại Thánh Cảnh, ta vẫn phải chịu đòn, xem ra còn chưa đủ mạnh mẽ, phải tiếp tục nâng cao!
Trong lòng nghĩ vậy, Đường Tăng lại thu phần thưởng của nhiệm vụ biển khổ trước đó, một điểm thuộc tính được tăng thêm vào phía trên thuộc tính ý chí.
← Ch. 476 | Ch. 478 → |