← Ch.575 | Ch.577 → |
Nữ tử thấy ven đường có một tiểu nam hài ngồi ăn xin, vốn định mua cho hắn mấy cái bánh bao, lại phát hiện không thấy túi tiền đâu nữa.
- Cô nương, đây là túi tiền của ngươi hả?
Một thanh âm từ phía sau truyền đến, nữ tử vội vàng quay đầu nhìn lại, liền thấy Đường Tăng đang đi tới.
- Là ngươi?
Nữ tử sửng sốt, khẽ nhíu mày, túi tiền của mình sao lại ở trên tay hắn? Chẳng lẽ là hắn muốn tiếp cận mình?
- Đây là túi tiền của ngươi phải không?
Đường Tăng cười nói.
- A, đúng rồi, cám ơn ngươi.
Nữ tử mặc dù có chút không thích, nhưng vẫn lên tiếng cảm tạ.
- Không cần cảm tạ, cô nương hiền lành tốt bụng như vậy, hảo tâm sẽ có hảo báo.
Đường Tăng mỉm cười, quay người đi lẫn vào dòng người.
Nữ tử nhất thời ngạc nhiên, dùng ánh mắt mờ mịt không hiểu nhìn Đường Tăng biến mất trong dòng người, người này không phải muốn tiếp cận mình sao?
Nữ tử lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa, nàng cầm tiền mua mấy cái bánh bao đưa cho đứa bé, quan tâm hỏi han nó có cần giúp gì nữa hay không.
Trong quá trình này, nữ tử vẫn chưa phát hiện, túi tiền của nàng chậm rãi tản ra quang mang thần kỳ, mắt thường không thể nhận ra sợi tơ nhân quả rung động, gột rửa thân thể, cường hóa gân cốt của nàng.
Chẳng qua quá trình này diễn ra rất chậm, nữ tử gần như không cảm giác được gì, chỉ cảm thấy rất thoải mái.
Tiểu nam hài ăn xin chợt phát hiện đại tỷ tỷ trước mắt dường như biến thành thần thánh, cho rằng nàng là thần tiên tỷ tỷ hạ phàm, nhất thời sợ đến cuống quít dập đầu, khiến cho nữ tử chẳng hiểu tại sao.
Giúp đứa bé xong, nữ tử mới đi về nhà, nhưng đang đi, vẻ mặt lại đột nhiên trở nên hốt hoảng, theo bản năng sờ tới túi tiền.
- Tốt, cảm giác quen thuộc, nhưng sao lại có cảm giác này nhỉ?
Nữ tử kinh nghi, dần dần, ở trong mắt nàng, túi tiền trong tay bắt đầu phát sinh biến hóa, chỉ thấy từng sợi tơ đủ mọi màu sắc lượn lờ trên đó.
Những sợi tơ kia tựa như có sinh mệnh, đang rung động, quấn vào nhau, xỏ xuyên qua túi tiền, sau đó vờn quanh thân thể của nàng.
Nữ tử hốt hoảng, vươn tay nắm lấy một sợi tơ.
- Ông...
Một thanh âm kỳ dị từ chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng vang lên, ngân nga trong não hải.
Trong nháy mắt, một đạo vòng sáng thần thánh xuất hiện ở sau lưng nàng, bạch quang nở rộ, thần thánh cao quý.
- A... Đây là...
- Thần tiên...
Mọi người xung quanh kinh ngạc, nhanh chóng tách ra.
- Đó không phải là Đường thiếu nãi nãi?
- Nàng làm sao vậy?
Một số người nhận ra cô gái kinh hô.
Nhiều người lại khiếp sợ lui lại, cảm thấy có một loại áp bách bao phủ thân hình, không nhịn được thấy kính nể và sùng bái.
Sau một khắc, vòng sáng tiêu tán thành muôn vàn đạo bạch quang, bay khắp bầu trời.
Tất cả những người được bạch quang bao phủ, người tật bệnh toàn bộ trong nháy mắt khôi phục, cho dù có bệnh tâm lý cũng trong nháy mắt khôi phục bình thường.
Bạch quang giống như ánh mặt trời lóe lên trong đêm tối, dẫn dắt chúng sinh đi về phía ánh sáng, xua tan hắc ám và lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, trên tinh cầu này xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ mà phàm nhân không thể nhìn thấy, dường như có một tồn tại vô hình từ một nơi sâu xa phủ xuống.
Đường thiếu nãi nãi vẻ mặt hốt hoảng, thân thể mềm mại chậm rãi bay lên bầu trời, càng lúc càng cao, vòng sáng thần thánh sau lưng toả ra bạch quang thần thánh, khiến nàng càng có vẻ cao quý.
Trong lúc bất chợt, vẻ mê man trong mắt tản đi, khôi phục trấn tĩnh, trong mắt hiện lên sự đổ nát của Tam Giới, cảnh tượng hỗn độn phá toái, còn có Thiên Cung sừng sững trên tiên khung, Nam Thiên Môn ẩn hiện trong mây.
Từng ký ức cực kỳ lâu đời nhanh chóng hiện lên trong lòng nàng.
Rừng tử trúc ở Nam Hải, đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, đánh bại hung thần diệt thế.
- Ta... là Quan Thế Âm!
- Nam Hải Quan Thế Âm!
Dường như rốt cục nàng đã nghĩ thông suốt, nước mắt chảy ra, bên trong nước mắt hiện lên vạn sự hồng trần, có cảm ân, cũng có thương xót.
- Không nghĩ tới, Tam Giới đã không còn...
- A di đà phật...
Trong chốc lát bạch quang hiện lên, y phục trên người Đường thiếu nãi nãi biến thành liên y trắng ngần, đầu đội thuần bạch sa cân, tóc dài ngang eo xõa phía sau.
Nàng đưa tay trái ra, nhất thời muôn vàn đạo bạch quang hội tụ thành một bảo bình sáng lóng lánh, một nhánh liễu nhỏ chậm rãi dài ra.
- Tai hoạ sau này, bổn tọa sao có thể chỉ lo cho thân mình? Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?
Nàng nói xong, thân hình hóa thành lưu quang, lóe lên liền biến mất ở chân trời.
...
Đường Tăng vẫn còn không biết, trong lúc vô tình hắn dĩ nhiên đã thức tỉnh Quan Âm Bồ Tát vốn đã không còn biết gì về tiền kiếp.
Lúc này Đường Tăng đã rời khỏi tinh cầu kia, đi tới một tinh cầu có người tu tiên hội tụ.
Thanh sơn lục thủy, trúc thuyền bập bềnh.
Một đám người tu tiên ở trên thuyền nói chuyện phiếm, thức ăn thanh đạm cùng với rượu ngon, đang tụ tập gặp gỡ.
- Kiềm Tây bí cảnh sắp mở ra, mọi người đều dự định đi đến Kiềm Tây bí cảnh xông xáo, cho nên mục đích của lần tụ hội này là tập hợp mọi người lại chung một chỗ, trao đổi cách hợp tác.
Một người thanh niên anh tuấn nói, tu vi của hắn là Kim Tiên cảnh, đã qua cấp ba mươi, ở chỗ này miễn cưỡng xem như là người mạnh nhất.
- Vậy chúng ta nên hợp tác thế nào?
Một cô gái hỏi.
Đường Tăng cũng ở chỗ này, dung mạo của hắn chừng hai mươi tuổi, tóc dài, mặc y phục cổ trang, không có chút vẻ bất ngờ nào.
- Hợp tác dĩ nhiên là giúp đỡ lẫn nhau, mọi người đều biết bí cảnh rất nguy hiểm, mặc dù là Kim Tiên, sơ ý một chút đều sẽ mất mạng, nếu như ngay cả Kim Tiên cũng chưa tới, đi vào trong bí cảnh càng nguy hiểm vạn phần.
Thanh niên anh tuấn nghiêm túc nói:
- Trong bí cảnh không chỉ có các loại bảo vật và cơ duyên, còn có các loại yêu thú yêu quái, nếu không liên thủ, chúng ta căn bản không thể đi tới nơi sâu bên trong.
Lời vừa nói ra, rất nhiều người đều gật đầu tán đồng.
- Hoa công tử nói rất đúng.
- Không sai, liên thủ đúng là an toàn hơn đơn độc hành động rất nhiều.
- Chuyện liên thủ ta không có ý kiến, nhưng bảo vật lấy được nên phân phối như thế nào đây?
- Phân phối theo công sức bỏ ra, cũng dựa trên thực lực, xuất công không xuất lực thì tuyệt đối không được...
Mọi người thảo luận sôi nổi.
Đường Tăng ở một bên lặng lẽ nghe, vốn là hắn muốn trực tiếp đi tìm Vương Mẫu nương nương, nhưng lại không biết Vương Mẫu dang ở nơi nào.
Tinh vực này dường như cũng không có khu vực chính, tinh cầu tu tiên cũng phân tán rải rác, tuy rằng trên tinh cầu đều có rất nhiều tung tích của người tu tiên nhưng mỗi nơi một khác.
Bây giờ nghe nói những người này muốn xông vào bí cảnh, hắn liền định đi vào trong nhìn một chút, xem có thể có phát hiện mới hay không.
- Vị đạo hữu này, sao ngươi không thảo luận cùng bọn họ?
Bỗng nhiên một cô gái đi tới chỗ Đường Tăng, mỉm cười hỏi:
- Ta xin tự giới thiệu một chút, ta tên là Mộng Thiền Quyên.
Đường Tăng cười cười, nói;
- Mọi người đã thảo luận xong rồi, thiểu số phục tùng đa số không được sao.
- Đạo hữu thật thú vị.
Mộng Thiền Quyên sửng sốt, nhưng lại lập tức cười nói.
- Đạo hữu xưng hô như thế nào?
- Ta gọi là Đường Tăng.
Đường Tăng cười nói.
- Đường Tăng? Ngươi tín Phật sao? Hay là tên chính là Đường Tăng?
Mộng Thiền Quyên nói.
- Tất cả đều đúng.
- Ồ, ngược lại cũng thật hiếm thấy, ta nghe nói tín Phật đều cạo trọc đầu, bây giờ rất hiếm thấy tu sĩ tín Phật.
Mộng Thiền Quyên nói.
- Rất hiếm thấy?
Đường Tăng trong lòng hơi động.
- Đúng vậy, tục truyền rất lâu trước đây, Đạo gia và Phật gia ngang vai ngang vế, nhưng từ mấy ngàn năm trước, Xiển giáo và Tiệt giáo đều ẩn mình, Phật giáo mất tích, Đạo gia liền quật khởi mạnh mẽ, ngày nay tu tiên giới hầu như đều là người của Đạo gia.
Mộng Thiền Quyên giải thích.
- Chuyện là như vậy sao.
Đường Tăng như có điều suy nghĩ.
Xiển giáo và Tiệt giáo này đều do thánh nhân lập nên, có thể thánh nhân đã ngã xuống trong trận đại chiến đó, giáo chúng có lẽ là đã nhận ra điều gì, nên mới ẩn mình.
- Vương Mẫu có thể cũng vì chuyện này mà quy ẩn hay không?
Đường Tăng thầm nghĩ.
- Mộng Thiền Quyên đạo hữu có nghe nói qua về Vương Mẫu nương nương không?
Bỗng nhiên Đường Tăng hỏi.
- Vương Mẫu nương nương? Chưa từng nghe nói qua... Chờ đã, dường như có một chút ấn tượng, tục truyền Cổ Thiên Đình có Vương Mẫu và Ngọc Đế, chắc là ngươi nói về người này?
Mộng Thiền Quyên suy nghĩ một chút rồi nói.
← Ch. 575 | Ch. 577 → |