Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng Đình - Chương 121

Hoàng Đình
Trọn bộ 387 chương
Chương 121: Chư tà tránh lui
0.00
(0 votes)


Chương (1-387)

Siêu sale Lazada


Dịch giả: †Ares† oOo

Sóng sông không lúc nào ngừng nghỉ xô về biển cả, tượng Hà Bá đêm ngày được linh lực sóng nước bồi đắp vỗ về. Mặc dù bản thân Trần Cảnh không tận lực dung hợp hà vực, nhưng nếu có thần linh tới đây, dùng phép vọng thần mà nhìn, thì sẽ phát hiện khí tức của cả một đoạn sông dài hơn năm trăm dặm đã đã hòa cả vào làm một với sắc phù của hắn.

Hầu hết sinh linh còn sống sau trận chiến Giao Long Vương với núi Côn Lôn lần đó trong Kinh Hà đều tụ tập về cả Tú xuân loan. Đối với chúng nó, Trần Cảnh đã là Hà Bá duy nhất của cả dòng Kinh Hà, có lẽ không bao nhiêu năm nữa sẽ tấn thăng thành Long Vương Kinh Hà.

Hiện tại, Lý Anh Ninh không chỉ rất cao hứng với việc mình trở thành thần thị, mà nhiều hơn nữa là cảm thấy may mắn. Tính ở góc độ người bình thường, hiện giờ nó xem như là người có thể liên hệ với quỷ thần rồi. Tất cả những người tới miếu Hà Bá dâng hương đều do nó tiếp đãi, tuy quá trình rất đơn giản, nhưng thái độ của nó luôn vô cùng nghiêm túc.

Gần đây, người đến miếu Hà Bá để dâng hương hình như nhiều hơn hẳn, hơn nữa phần lớn là cầu bùa hộ thân hay những vật tương tự. Lý Anh Ninh nhìn qua còn rất nhỏ tuổi, nhưng khá trầm tính, không phải người nhiều lời, có điều trong đầu sớm đã đoán rằng những người này xin bùa để trấn ma quỷ. Sở dĩ nó không nói là trấn yêu, bởi vì mỗi lúc trời tối, trước miếu Hà Bá đều có vô số yêu quái tới nghe đạo. Nó nghĩ thầm, có lẽ yêu quái khắp thiên hạ đều tới nơi này.

Một ngày kia, rốt cuộc có một ông lão dẫn theo vài người vào miếu, thắp nhang cúng tế. Nghe từ lời khấn vái, Lý Anh Ninh mới hay, hóa ra ở trên trấn thật sự có chuyện ma quỷ. Có mấy đứa trẻ con vào trong miếu Thổ Địa chơi đùa, trở về nhà thì mặt đen lại, ngủ mãi không tỉnh, có đứa tỉnh dậy được thì miệng lại không ngừng nói mê sảng. Bởi thế rất nhiều người ở trên trấn đều tới đây để xin bùa hộ thân.

Lần này ông lão tới là hy vọng Hà Bá hiển linh, đi trừ yêu tà trong trấn. Ông lão này cũng không phải tự nhiên tới đây, mà vốn trên trấn đã có mấy đạo sĩ tha phương biến mất trong miếu Thổ Địa, cho dù đạo sĩ ra khỏi thần miếu cũng phải rời đi như chạy trốn. Từ ấy người trong trấn càng hoảng sợ, tiếp đó mới có ông lão đại diện toàn bộ trấn Quân Lĩnh tới miếu Hà Bá.

Trần Cảnh chỉ cần động một ý niệm là có thể dò xét tất cả những chuyện xảy ra trong thần vực của mình, nhưng lại không rõ ràng lắm với chuyện trong trấn, bởi vì đó không phải thần vực của hắn. Hiện tại, khi thần niệm của hắn muốn dung hợp với linh lực vượt khỏi hai bên bờ sông, thì sẽ có cảm giác bị bài xích mãnh liệt. Hơn nữa, trong thần hồn còn mơ hồ cảm thấy đau đớn, tựa như đang cảnh cáo Trần Cảnh không thể vượt qua. Trước đây không có cảm giác này, hiển nhiên là vì độ dung hợp của Trần Cảnh với hà vực còn chưa đủ.

Khi ông lão kia bắt đầu khấn vái, Trần Cảnh đột nhiên cảm giác được, có nhiều luồng nguyện lực truyền đến từ trong trấn. Nguyện lực này không giống với nhang đèn tín ngưỡng hàng ngày, mà có thêm tư tưởng nóng nảy bồn chồn như lửa cháy. Mặc dù so với nguyện lực của dân thôn Hà Tiền, thì luồng nguyện lực này yếu hơn nhiều, nhưng lại biểu đạt cùng một ý nguyện muốn Trần Cảnh đi trừ tà. Nếu hắn không đi, chỉ sợ luồng nguyện lực này sẽ chuyển hóa thành oán lực.

(Nguyện lực: sức mạnh ngưng kết từ những lời cầu nguyện, khấn vái >< Oán lực: sức mạnh ngưng kết từ lời oán trách, nguyền rủa)

Lý Anh Ninh đương nhiên biết Hà Bá gia kỳ thật đều nghe hết những lời cầu nguyện. Mặc dù không nói hẳn ra, nhưng mỗi ngày hiện giờ của Lý Anh Ninh đều rất hưng phấn. Khi trời tối lại, nó hỏi tượng thần:

- Hà Bá gia, hôm nay có cần treo đèn ra bên ngoài không ạ?

- Không cần.

Theo một giọng nói ôn hòa vang lên, từ trên tượng thần có một bóng người bước xuống.

Lý Anh Ninh rất hưng phấn, thầm nghĩ Hà Bá gia quả nhiên muốn đi trừ yêu trừ tà. Nó muốn đi cùng, nhưng thấy Hà Bá gia sắp đi, lại không dám mở miệng, chỉ ngẩng đầu nhìn bằng ánh mắt tha thiết mong chờ, hy vọng Hà Bá gia có thể liếc mình một cái, rồi hiểu ra ý tứ trong mắt mình, hỏi mình một tiếng có muốn đi cùng không. Thế nhưng đến tận khi bước ra tới cửa miếu, Hà Bá gia vẫn không nhìn nó. Nó quýnh lên, bật thốt:

- Hà Bá gia...

Trần Cảnh quay đầu lại, nhìn nó, khẽ cười nói:

- Có phải là muốn đi xem không?

Lý Anh Ninh dùng sức gật gật đầu. Trần Cảnh nói:

- Vậy ngươi nhắm mắt lại đi.

Lý Anh Ninh vội vàng nhắm hai mắt, nghĩ thầm có lẽ Hà Bá gia muốn làm phép, tiếc rằng không thể nhìn. Nó vừa nhắm mắt thì bên tai đã nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, thân thể giống như bị treo lơ lửng. Nó không nhịn được, mở mắt nhìn, mới phát hiện mình đã sớm rời khỏi miếu Hà Bá, đang trên bầu trời, trước mặt là màn đêm đen, dưới chân là từng dãy núi, cách đó không xa chính là trấn Quân Lĩnh. Tới khi nó nhìn rõ ràng, đã đến hư không phía trên trấn Quân Lĩnh. Thẳng đến lúc hạ xuống, nó vẫn còn cảm giác cả người lâng lâng.

Mới là giữa buổi tối, không biết người trong trấn này có thói quen đi ngủ sớm, hay là do gần đây có tà vật quậy phá, mà từng nhà đã ăn cơm từ khi còn chưa tối, rồi đóng cửa tắt đèn đi ngủ cả. Ở trước mặt Lý Anh Ninh là một ngôi miếu Thổ Địa, được xây ở chính giữa trấn. Thường thường mỗi thành trấn trong nhân gian đều có một ngôi thần miếu thế này, trấn Quân Lĩnh cũng không ngoại lệ. Mặc dù Trần Cảnh chưa từng tiến vào trấn Quân Lĩnh này, nhưng hắn đương nhiên không thấy xa lạ gì, bởi vì năm đó Tần Hộ chính là Thổ Địa ở đây.

Năm đó, khi Trần Cảnh đến thành Bá Lăng chúc thọ, thì không dám đi qua trấn này, mà bây giờ miếu Thổ Địa nơi đây đã đầy bụi bặm mạng nhện. Loại thần miếu trong thành trấn thế này sẽ không có người chuyên quét tước dọn dẹp, trừ phi là thần miếu trong đại thành. Miếu Hà Bá của Trần Cảnh xem như một ngoại lệ. Chẳng qua không có ai quét dọn cũng không có vấn đề gì, bởi vì tất cả mọi người đều biết, chỉ cần trong miếu có thần linh là sẽ không thấy loài côn trùng nào dám vào ở, càng không có khả năng che kín bụi bặm. Tình trạng miếu Thổ Địa Quân Lĩnh như hiện tại, chỉ có một khả năng, đó là Thổ Địa đã không còn ở trong miếu.

Lý Anh Ninh ngẩng đầu nhìn kỹ Hà Bá gia. Đây là lần đầu tiên nó đứng gần Trần Cảnh như thế, nhưng không cách nào nhìn ra diễn cảm trên mặt hắn, chỉ thấy vẻ bình tĩnh.

Trần Cảnh sải bước bước lên bậc thềm vào miếu, đẩy cánh cửa miếu khép hờ ra. Ở trong mắt Lý Anh Ninh, tất cả đều bình thường, ngoại trừ chút tro bụi theo cửa rơi xuống, thì không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt. Nhưng ở trong mắt Trần Cảnh, miếu này đã trở nên ô uế không chịu nổi. Ngay từ bậc thềm đi lên đã có dấu chân tà khí lung tung, mà cửa cũng đã bị khí âm tà ăn mòn rồi. Đẩy cửa vào, một luồng khí âm sát ập vào mặt, mơ hồ còn có cả mùi máu tươi nhàn nhạt.

- Hắc hắc, Hà Bá gia đại giá, tiểu thần không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội.

Trần Cảnh bước từng bước vào trong thần miếu, trong bóng tối đã vang lên một giọng nói khàn khàn mà lạnh như băng.

- Ha ha, ngươi tính là thần gì chứ?

- Đương nhiên là Thổ thần.

- Thổ Địa làm sao lại để người trong thần vực của mình nhiễm tà linh?

Trần Cảnh tiến về phía pho tượng thần phủ kín bụi bặm.

- Chỉ cần bọn chúng tới van cầu ta, cúng tế ta, tự nhiên ta sẽ khu trừ giúp bọn chúng. Nhưng đáng hận là bọn chúng lại đi dâng hương tận miếu Hà Bá của ngươi, cũng không chịu cúng tế ta.

Lại nghe âm thanh từ tượng thần truyền xuống.

- Ngươi cho rằng chiếm thần miếu, nhập vào trên tượng thần thì chính là thần sao? Sai, thần đại diện cho sự che chở, đây là một loại trách nhiệm. Hưởng nhang đèn một phương, phải bảo vệ cho nơi đó bình an. Ngươi muốn có nhang đèn, nhưng không thể làm như vậy, làm như vậy chính là tà ma, cho dù ngươi có pháp lực thông thiên thì cũng chỉ là ma vật, không thể khiến người khác thành tâm cúng tế.

Trần Cảnh tiến gần về tượng thần, đi rất chậm, rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi lời nói của hắn đều như để lại dấu vết thật sâu trong lòng người. Lý Anh Ninh đi theo sau Trần Cảnh, nghe rõ ràng từng lời, trong lòng cứ có cảm giác rung động khó hiểu, chỉ cảm thấy lúc này Hà Bá gia vô cùng cao lớn.

- Hắc hắc, trong trời đất hiện tại, có bao nhiêu thần linh thông qua thủ đoạn chính đáng để ngồi lên thần vị chứ? Thiên đình đã biến mất hơn nghìn năm trước, nhóm thần linh có được sắc phù của Thiên đình sớm đã tiêu vong, thần linh hiện giờ có kẻ nào không đi lên từ đoạt thần vị? Cả ngươi nữa, cái vị trí Hà Bá kia không biết nhiễm máu tươi của bao nhiêu linh vật mới có được.

Từ tượng thần lập tức vang ra âm thanh đáp trả, giọng điệu căm uất.

- Ta không thẹn với lương tâm, cũng không đoạt thần vị của người khác. Hiện tại ta nhận được nguyện lực nhang đèn của trấn Quân Lĩnh, đương nhiên phải bảo vệ cho trấn được bình an.

Trần Cảnh dứt lời, bước dứt khoát hơn.

Lý Anh Ninh rõ ràng không cảm nhận được chút gió nào, chẳng biết tại sao lại cứ sinh cảm giác có gió lớn gào thét. Trong mắt nó đột nhiên xuất hiện một luồng sáng chói mắt, tựa như ánh mặt trời đột ngột chui ra từ mây đen, khiến trước mắt nó chỉ thấy một màn chói lòa. Bên tai nó gần như đồng thời nghe được tiếng kiếm ngân vang khi được rút ra khỏi vỏ, xen lẫn còn có một tiếng thét thảm thiết thê lương.

Khi ánh sáng chói lòa kia biến mất, mắt nhìn lại được mọi vật, trước mắt Lý Anh Ninh lại trở về màu đen tăm tối. Nó vội vàng quay đầu tìm kiếm Trần Cảnh, đã thấy Trần Cảnh đã xoay người đi ra ngoài thần miếu, bóng dáng mơ hồ nhưng cao lớn và chói mắt lạ thường.

Tiếp tục quay đầu lại nhìn tượng thần trong bóng tối, tuy rằng không nhìn rõ nổi, nhưng nó lại cảm giác tà ma vừa rồi nói chuyện nhất định đã chết rồi.

- Hà Bá gia thật lợi hại.

Lý Anh Ninh cao hứng thầm nghĩ. Nó nhớ lại luồng sáng trắng vừa rồi, nhớ lại chuyện Hà Bá gia chém yêu mà nó được nghe kể khi còn nhỏ, nghĩ thầm nhất định ánh sáng kia chính là thanh kiếm năm đó chém rắn tinh ở trên mặt sông Tú Xuân loan.

Lâu nay, cả trong mơ, nó cũng muốn biết một chút về pháp thuật của Trần Cảnh, cho tới hôm nay được nhìn trực tiếp, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng nó vẫn cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương từ ánh kiếm chói mắt kia.

Nó vội vàng chạy theo Trần Cảnh, mới tới gần, dưới chân đã xuất hiện mây, rồi nó và Trần Cảnh cùng bay lên không. Tuy nó không cảm giác được rõ ràng, nhưng thật sự nó đã bay lên. Nó cúi đầu nhìn lại, toàn bộ trấn Quân Lĩnh đã ở dưới chân rồi.

Chỉ thấy Trần Cảnh chỉ tay về hư không, một luồng sáng trắng như dải lụa bay vọt ra, uốn lượn trong hư không, để lại ở nơi nó bay qua những vệt sáng mãi không tắt. Lý Anh Ninh đột nhiên nghĩ đến cảnh các đạo sĩ vẽ bùa chú. Nếu đem những vệt sáng trên bầu trời thu nhỏ lại vào một tờ giấy, sẽ chính là một lá bùa.

- Kinh Hà thần sắc, chư tà tránh lui.

Đây đúng là bùa trừ tà mà mỗi thần linh đều biết. Tuy rằng nó được xưng là có thể trừ hết tà linh trên thế gian, nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng nó vô dụng, bởi vì làm vậy căn bản không thể trừ tà. Trần Cảnh cũng chưa từng dùng qua loại bùa này, hiện tại mới hiểu được, rất nhiều loại bùa nhìn như vô dụng, thật ra lại là thủ đoạn không thể thiếu của thần linh.

Linh phù được vẽ từ kiếm trong hư không chợt lóe lên, rồi ấn xuống trấn Quân Lĩnh. Lý Anh Ninh đương nhiên không nhận ra có gì khác thường, lúc đó nó vẫn đang nghiêng đầu nhìn Trần Cảnh, đến khi cảm giác dưới chân là lạ, thì đã về tới miếu Hà Bá.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-387)