← Ch.148 | Ch.150 → |
oOo
- Truyền thuyết nói rằng, ấn tỷ trong vương thành dưới Âm phủ chính là chìa khóa điều khiển điện phủ vương thành. Có nó, có thể nắm giữ được cả vương điện, trở thành thần vương của một trong mười tòa điện nơi Địa phủ.
Thành Hoàng Chung Ly không nhanh không chậm nói.
Nạp Lan Vương lại lần nữa quan sát lão, cười nói:
- Ngươi không nhận được sắc phù Thành Hoàng mà hiểu rõ như vậy quả không tệ. Không sai, đó chính là vương tỷ trong truyền thuyết cõi âm. Năm đó Tần Ương lấy danh nghĩa tổ chức lễ mừng thọ, triệu tập toàn bộ thần linh trong địa giới Bá Lăng, rồi trong một đêm toàn bộ biến mất, chính là nhân cơ hội đi đến vương điện cõi âm. Không nghĩ ra lão ta lại thật sự mang theo Tần Quảng vương tỷ ra ngoài. Chỉ là, đáng tiếc, uổng công may áo cưới cho người khác mà thôi, hắc hắc...
Thành Hoàng Chung Ly không lên tiếng, Nạp Lan Vương hỏi thêm:
- Bên trong đó còn có một người nữa, ngươi đoán xem người này có thể là ai?
- Nếu ta không đoán sai, người này hẳn là Giang Lưu Vân, chưởng môn Thiên La môn ngày trước.
Thành Hoàng Chung Ly đáp.
- Không sai, lão chính là Giang Lưu Vân. Nghe nói Giang Lưu Vân có một kiện linh bảo, trên đó có thể khám phá ra huyền bí tiên đạo không thành ngàn năm này. Năm đó Tần Ương phá sơn môn Thiên La, không ngờ ngày sau hai kẻ này lại hợp tác cùng nhau xuống cõi âm.
Nạp Lan Vương nói tiếp.
- Ngươi và ta cũng đều có thể đến cõi âm được, trở về cũng không khó. Khó là ở chỗ đi vào vương thành cõi âm mà không bị trầm luân. Sau khi Thiên La môn bị diệt, Giang Lưu Vân và Diệp Thanh Tuyết liên tục chiến đấu trên các chiến trường trong trời đất. Khi đó tất cả mới biết hạt châu của Giang Lưu Vân là một kiện linh bảo cường đại. Nếu ta đoán không sai, bọn họ chính là dựa vào hạt linh châu này mới đi ra khỏi vương điện kia.
Thành Hoàng Chung Ly tiếp lời.
- Ngươi có nhìn thấy trên tay Giang Lưu Vân có hạt linh châu vô cùng thần bí kia không?
Nạp Lan vương hỏi.
Thành Hoàng Chung Ly nhìn ngọn lửa nguyện lực đang hừng hực thiêu đốt trong thành Bá Lăng, nói:
- Diệp Thanh Tuyết cũng từng đến Minh phủ Thành Hoàng kia.
- Diệp Thanh Tuyết sao, nàng ta là thiên tài trác tuyệt đứng đầu trong ngàn năm qua, có thể coi là một đời thiên kiêu. Chỉ là không biết nàng ta còn sống hay không.
Nạp Lan vương có chút tiếc nuối nói. Thành Hoàng Chung Ly không trả lời. Nạp Lan Vương nói thêm:
- Tiểu Hà Bá này không biết trời cao đất dày, vọng tưởng độc hưởng tín ngưỡng thành Bá Lăng này. Đáng tiếc, cuối cùng kết cục chỉ là hồn phi phách tán, ham muốn hại thân a.
Thành Hoàng Chung Ly nói ra:
- Ta nghĩ, hắn không giống như ngươi nghĩ đâu.
- Có cái gì mà không giống? Đừng nói với ta hắn vô dục vô cầu. Nếu thực sự là thế, hắn đã không xuất hiện ở nơi này. Ngươi cho là hắn thật sự muốn che chở cho thành Bá Lăng sao? Sai, hắn là muốn đoạt lấy vương tỷ cõi âm kia.
Nạp Lan Vương cười nhạt nói. Thành Hoàng Chung Ly không trả lời. Thông thường không trả lời tức là là đồng ý, nhưng cũng có khi lại mang ý phủ định. Nạp Lan Vương chỉ nhìn lão, rồi nói tiếp:
- Ngươi xem thành Bá Lăng hiện tại đi. Nhìn như im lặng, kỳ thật quanh đây có rất nhiều kẻ ngầm quan tâm theo dõi. Chỉ là đa số kẻ đó không biết trong Minh phủ Thành Hoàng có vương tỷ cõi âm mà thôi. Nếu bọn họ mà biết, nhất định sẽ nảy sinh tâm tư ám đoạt. Nói ngay, cho dù hắn có nhận được tín ngưỡng của cả thành Bá Lăng thì thế nào? Thân thể tại Kinh Hà, ở thành Bá Lăng hắn chỉ như bèo không rễ, bất kỳ lúc nào cũng có thể tan biến mất.
- Ngươi và ta rời khỏi thần vực, lúc đó chẳng phải cũng như bèo không rễ, có khác biệt gì với hắn?
Thành Hoàng Chung Ly hỏi.
- Cho nên, chúng ta phải đợi sau cùng mới ra tay.
Nạp Lan Vương đáp.
- Thứ lỗi, ta còn phải về nhà thay tã cho đứa nhỏ.
Thành Hoàng Chung Ly đột nhiên nói. Nói xong, lão bèn xoay người đi ngay, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.
Nạp Lan vương híp mắt, nhìn chằm chằm nơi mà Thành Hoàng Chung Ly biến mất, sắc mặt xanh mét. Từ khi trở thành thần linh đến nay, gã chưa từng bị người khác khinh thường, vô lễ như vậy. Sau khi nghe xong câu nói của Thành Hoàng Chung Ly, gã cơ hồ như muốn phun ngược một ngụm máu ra ngoài. Gã hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở nhẹ ra, thầm quyết định sau mọi chuyện nơi này, nhất định sẽ cho Thành Hoàng Chung Ly biết thần thông thủ đoạn của mình thế nào.
Thành Hoàng Chung Ly hóa thành một luồng ánh sáng bay thẳng về thành Chung Ly. Lão tự nhận mình không phải là một người quân tử, nhưng cũng không cho mình là kẻ tiểu nhân. Trần Cảnh ra tay trợ giúp lão thoát thân, cho nên lão rời đi, không đối địch với Trần Cảnh. Đây là suy nghĩ của riêng lão, lần này rời khỏi, là tính ra đã trả nợ việc Trần Cảnh ra tay trước đó. Nếu lần sau gặp lại, lão sẽ không cam chịu như vậy nữa.
* * *
Có thể nói thân thể của Trần Cảnh vô hình vô chất, chỉ là kiếm cương sát khí. Nhưng trong ngọn lửa nguyện lực này, hắn lại có cảm giác hệt như lần đầu tiên dẫn sấm sét xuống, cảm nhận nguyện lực này có tác dụng tế luyện kiếm cương. Hắn không khỏi nảy sinh ra một ý nghĩ, nếu đưa thân xác tượng thần của hắn tới đây, có lẽ mượn nhờ ngọn lửa nguyện lực này sẽ khu trừ được lời nguyền đang bám chặt trong linh hồn hắn. Chỉ là pho tượng thần kia lại đang tương thông chặt chẽ với địa mạch sông Kinh Hà, không cách nào hóa hình được.
Ngọn lửa nguyện lực không khiến Trần Cảnh có chút tổn thương nào. Chỉ là kiếm cương của Mê Thiên kiếm lại như tản ra, hòa lại làm một với ngọn lửa nguyện lực, hình thành nên một đám khói màu xanh lam. Trong mắt người thường, chỉ thấy được trên không trung của đài tế đột nhiên sinh ra một rặng mây, rặng mây như lửa cháy, hừng hực thiêu đốt. Thật ra, đó chính là dấu hiệu dung hợp làm một của Mê Thiên kiếm và nguyện lực.
Ngọn lửa bùng lên, cuộn trào mãnh liệt như thể thiêu đốt được tất cả. Thế nhưng ngọn lửa này xuất hiện lại không mang theo chút âm thanh nào, yên tĩnh đến mức khiến người ta phải khiếp sợ.
Trần Cảnh nhắm mắt cảm nhận tình hình. Trong cảm nhận của hắn, ngọn lửa nguyện lực này như trào lên từng đợt bất khuất cùng không cam lòng. Đó là một loại oán giận của những người vô cớ bị cướp đi mạng sống, như sóng triều cuộn trào mãnh liệt.
Dựa "thế" để dẫn động sức mạnh của trời đất là thủ đoạn cơ bản nhất của người tu hành, cũng là bản lĩnh trọng yếu nhất. Ngay lúc Trần Cảnh dung hợp với nguyện lực sinh ra từ hai mười vạn con người trong thành Bá Lăng này, trong lòng hắn chợt sinh ra một loại cảm giác có thể kích động được cả trời đất. Mà trong tích tắc đó, thanh kiếm trong nguyện lực như muốn phá tan tất cả gông xiềng, muốn hóa thành một biển lửa thiêu đốt tất cả. Như thể một con thú bị giam hãm đột nhiên có được một thanh kiếm chém sắt như chém bùn, có thể chém sạch hết tất cả trói buộc.
Rất tự nhiên, ngọn lửa như đột nhiên có tư tưởng, có lực công kích, đánh mạnh về phía miếu Thành Hoàng bên cạnh. Không có tiếng gió gào thét, chỉ tràn ngập tiếng kiếm ngân vang, lại như có ngàn vạn thanh kiếm lần lượt được rút ra khỏi vỏ. Tất cả đều vô cùng tự nhiên như vậy, là vì bọn họ vốn luôn mong muốn hủy diệt ngôi miếu Thành Hoàng kia, muốn diệt sát tà linh trong đó.
Lửa cháy ngút trời, như sóng biển theo gió cuồn cuộn nổi lên, bổ nhào xuống ngôi miếu Thành Hoàng thần bí mà kinh khủng kia. Trong nháy mắt, miếu Thành Hoàng hóa thành tro bụi. Tro bụi này không phải là thứ tro tàn còn sót lại sau khi bị cháy rụi, mà là vì bị trọng lực mạnh mẽ nghiền ép thành bụi.
Bụi đất tung bay, tràn ngập hư không.
Tâm tình căng thẳng của rất nhiều người đứng gần còn chưa kịp buông lỏng, thì trong tiếng kiếm ngân vang đột nhiên xuất hiện tiếng rít gào. Âm thanh này tựa như tiếng thú rống, lại như cố đè nén chỉ gầm gừ trong cổ họng. Âm thanh mơ hồ không rõ, nhưng rơi vào tai người nghe lại mang theo một cảm giác hung ác, tựa như cái miệng đang gầm gừ đó vừa mới nuốt thịt tươi qua khỏi cổ họng, kẽ răng vẫn còn vương đầy máu tươi và thịt nát.
Đây là cảm giác sinh ra khi nghe thấy tiếng rít gào này, cho dù người ở gần hay xa đều thế cả. Nhưng người đứng gần miếu Thành Hoàng hơn không chỉ nghe thấy, mà còn nhìn thấy thứ khiến người ta phải dựng tóc gáy từ dưới nền miếu chui lên. Thứ đó không phải người, có hình thù con người nhưng lại không mang chút cảm giác là con người. Thân thể nó như thực như ảo, nửa người trên mặt đất, còn phần thân dưới lại chìm trong lòng đất. Mặt đất cứng rắn là thế, nhưng đối với nó như thể mềm nhão lắm vậy.
- Ác quỷ, ác quỷ từ địa ngục tới....
"Linh hồn sinh trên dương thế, sau khi chết phải xuống mười tòa điện cõi âm tiêu nghiệp luân hồi. Kẻ có nghiệp chướng nặng nề thì rơi xuống địa ngục, bởi chịu vô tận cực khổ mà ngưng kết oán niệm, hóa thành ác quỷ. Ác quỷ may mắn thoát khỏi địa ngục, trốn lên thế gian, nhất định sẽ cắn nuốt tất cả sinh linh nó gặp phải." Trong "Thiên địa huyền vật dị sự chí" đã có riêng một chương miêu tả riêng về ác quỷ địa ngục. Không rõ sách này do ai viết, nhưng là cuốn sách mà gần như người trên nhân gian nào cũng đọc qua.
Có lẽ người ta sẽ không sợ hãi những thứ hoàn toàn không biết đến, hoặc không biết nó có nguy hiểm đến tính mạng mình hay không. Nhưng danh tiếng của ác quỷ lại cực phổ biến trong chốn nhân gian, còn cực kỳ thần bí, nó vừa xuất hiện tất cả đã cảm nhận được một khí tức khủng bố phô thiên cái địa quét tới. Tuy nhiên, khó mà phân rõ được cái thứ khủng bố quét qua tâm linh này đến từ chính bản thân ác quỷ, hay là từ những sợ hãi được tích lũy quanh năm suốt tháng của chính bản thân mọi người nữa.
Ác quỷ toàn thân đen kịt, khói đen tỏa từ nửa thân nhô ra khỏi nền đất. Nó nhìn quanh một vòng. Mỗi khi ánh mắt tàn nhẫn oán độc đó đảo qua, người nào người nấy lập tức có cảm giác rét lạnh chạy dọc từ đầu xuống đến chân, toàn thân cứng ngắc run rẩy.
Đột nhiên ác quỷ há mồm rít gào, như đang nói: "Ta muốn cắn nuốt linh hồn các ngươi."
Mọi người hốt hoảng lui lại, nghiêng ngả xô đẩy về phía sau. Thậm chí có nhiều người té lăn ra đất không dậy nổi, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tối đi như tro tàn..
Đúng lúc này, chợt trong lòng mọi người vang lên một giọng nói: "An thần!". Lời này vang lên, những người gặp ác quỷ lúc nãy như được an thần thật sự, nỗi sợ hãi như tuyết rơi vào trong lửa, nhanh chóng tan biến.
Những người đã ổn định được tâm thân mới chăm chú nhìn về phía ác quỷ lại lần nữa. Họ nhìn thấy nó chống hai tay xuống mặt đất, tung người nhảy dựng lên, lao thẳng về phía rặng mây như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt bên kia, tựa như trong đó có thứ gì đang hấp dẫn nó.
Ác quỷ mới vọt lên, trong biển lửa đột ngột xuất hiện một ngọn lửa quét xuống hư không bên dưới. Ngọn lửa như lưỡi trâu cuốn lấy ngọn cỏ, lại như sóng biển dâng trào nuốt lấy ác quỷ. Ác quỷ lao vào biển lửa, như kẻ không biết bơi chìm dưới nước, giãy dụa chống cự, phát ra tiếng thét kinh sợ chói tai. Nhưng nó có giãy dụa thế nào cũng dần mai một trong ngọn lửa đó.
Người trong thành nhìn thấy ác quỷ tiêu tán, không khỏi thở phào một hơi.
Toàn bộ người trong thành Bá Lăng còn chưa kịp thả lỏng, lại cảm nhận được một cảm giác run sợ từ tận linh hồn, một sự nguy hiểm tới tính mạng đến cực độ dâng lên trong lòng. Ác quỷ vừa mới bị đốt cháy kia như mở ra một cánh cửa địa ngục, có vô tận ác quỷ tuôn ra, như muốn báo thù cho nó. Ý niệm này mới lóe lên trong lòng mọi người, thì nơi miếu Thành Hoàng kia lại chui ra liên tiếp hơn mười ác quỷ nữa. Chúng nó lần lượt nhìn về phía bầu trời, rồi ngửa mặt gào thét, hai tay chống xuống mặt đất, lao thẳng đến biển lửa đang hừng hực thiêu đốt trên bầu trời.
Cũng trong lúc đó, biển lửa đập xuống mặt đất, gần mười ác quỷ trong đó nháy mắt tan biến đi mất, không một chút phản kháng.
Biển lửa không ngừng lại mà tiếp tục nhào xuống mặt đất, hừng hực bốc cháy, bao phủ toàn bộ ngôi miếu Thành Hoàng, như muốn đốt toàn bộ mặt đất nơi này thành tro bụi. Dưới nền đất, không ngừng có ác quỷ lao ra. Vừa rơi vào ngọn lửa, cả thân thể chúng nó, đầu, chân, tay... đều bị tách rời ra như thể có một lưỡi dao sắc bén vô hình rạch phá trên người chúng nó, rơi rớt xuống biển lửa, hóa thành tro bụi.
Tuy rằng ác quỷ dưới nền đất chui lên, rồi lại như củi mục bị đốt cháy, nhanh chóng hóa thành tro tàn, biến mất trong biển lửa. Thế nhưng ác quỷ chui lên không giảm, mà còn tăng nhiều hơn, như không bao giờ hết. Như thể nơi này liên thông với địa ngục, tất cả ác quỷ từ đó mà tuôn trào ra.
Toàn bộ người trong thành Bá Lăng đều biết có ác quỷ xuất hiện. Thế nhưng thành Bá Lăng lớn như vậy, người phía sau căn bản không nhìn thấy gì cả. Chỉ thấy mặt đất dưới chân càng lúc càng lạnh, âm khí càng lúc càng nặng, khí lạnh càng lúc càng nhiều, cảm giác nguy hiểm bất an chiếm đầy cả trong lòng.
← Ch. 148 | Ch. 150 → |