← Ch.239 | Ch.241 → |
Mưa phùn chẳng biết lúc nào đã từ trên không rải xuống Kinh Hà, như con tằm trước khi chết phun nhẹ ra tơ. Mưa rơi vào trong Kinh Hà rồi tan biến không để lại chút dấu vết. Những chiếc lá cây ướt sũng, chậm rãi ngưng tụ từng giọt nước mưa. Nước theo vân lá chảy xuống, nhỏ giọt ướt đẫm cả một vùng đất.
Máu từ thân Hồng đại hiệp cùng với nước hòa tan vào nhau cùng chảy lan ra mặt đất nâu, nhuộm đỏ cả vùng đất xung quanh nó.
Liên Diệp nhìn thân thể rướm máu khắp nơi của Hồng đại hiệp, trầm mặc một hồi, nói:
- Có nguyện ý theo ta đi Cầu Chân quan chữa thương không?
Hồng đại hiệp như đã không nhận biết được ai ở trước mắt, con mắt nó nhìn hướng Liên Diệp, lại có máu loãng từ trong miệng nó trào ra. Qua một lúc lâu sau, nó mới chậm chạp lắc đầu, thấp giọng nói:
- Hà Bá gia sẽ nhớ kỹ ngươi.
Liên Diệp trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nhấc tay bấm pháp quyết. Ở trên đỉnh đầu của Hồng đại hiệp xuất hiện một vầng hào quang màu xanh đậm, rồi như nước suối mà tưới xuống đỉnh đầu nó, dung nhập vào trong cơ thể nó. Tiếp đến, Liên Diệp lại đi tới gần Hồng đại hiệp, đặt một cái bình ngọc nhỏ ở đó. Cuối cùng, y hóa thành một vệt sáng, bay vào trong hư không tối đen.
Mưa phùn mờ ảo dần dần biến thành mưa to như bức màn che trời đất, đánh vào những tán lá cây trước miếu Hà Bá vang lên những tiếng tạch tạch trầm đục. Trên mặt đất xuất hiện từng dòng nước, chảy qua trên người Hồng đại hiệp, rồi xóa dần đi những vết máu trên mặt đất.
Sắc trời càng lúc càng đen, mưa cũng càng ngày càng lớn.
Trong mưa gió hình như có người xuất hiện. Người này đứng ở trước mặt Hồng đại hiệp. Hồng đại hiệp bỗng bị nhấc khỏi mặt đất. Một chiếc xích sắt màu đen bỗng xuất hiện trong mưa gió, cuốn chặt lấy nó, rồi trói nó lủng lẳng lên trên cái cây trước miếu Hà Bá.
Trên mặt đất, bình ngọc đổ xuống, bị nước bùn vẩn đục đẩy đi, rồi lăn vào giữa sông, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Còn người đến từ trong gió mưa kia thì hóa thành một làn khói nhẹ, chìm từ đỉnh miếu Hà Bá đi vào bên trong. Tiếp đó, chỉ nghe thấy từ bên trong vang lên một tiếng kêu the thé chói tay, một bàn tay thò ra từ trên mái ngói của miếu, năm ngón tay có móng màu đen kịt, bên trên bàn tay quấn quanh khói đen. Bàn tay kia ra sức giãy giụa muốn thoát ra ngoài. Qua một hồi, lại một bàn tay khác thò ra từ bên trên mái ngói. Phần mái ngói của thần miếu tựa như một không gian khác vậy.
Hai bàn tay bám lấy nóc nhà, liều mạng giãy giụa. Cuối cùng, qua một hồi lâu, chủ nhân hai bàn tay cũng bò được ra. Không nhìn được rõ khuôn mặt kẻ này, nhưng lại có thể cảm nhận rõ sự sợ hãi của gã. Kẻ này vừa ra, lập tức phóng vút lên, dung nhập trong mưa, biến mất.
Từng tiếng sấm chớp vang lên, ánh sét giống như nhuốm máu xẹt qua bầu trời đen kịt.
Ánh sét soi sáng thế gian một khoảnh khắc, núi kia, nước kia, mây kia, mưa gió kia... tất cả đều trở thành một mảnh lụa trong suốt trong ánh chớp
Trước cây đại thụ cạnh miếu Hà Bá chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người. Người nọ mặc một thân áo đen rộng dài chấm đất, lại không hề bị dính dù chỉ một chút bùn đất mưa. Người nọ nhìn lên miếu Hà Bá. Một màn vừa rồi hiển nhiên đều bị người này nhìn thấy cả.
Ánh sét chợt lóe rồi biến mất, tới tia sét tiếp theo giáng xuống thì vừa lúc một cơn gió to theo mưa thổi tới, hất tung tà áo bào đen của người nọ. Nhìn kỹ lại, người này chỉ có một cánh tay, một bên cánh tay áo trống không khác tung bay trong mưa gió. Ánh sét lại tắt, tiếng gió vù vù, mưa không ngừng nghỉ. Tiếp tục một tia sét nữa tỏa ánh chói lòa giữa không gian, người nọ đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại Hồng đại hiệp với vết thương chồng chất bị trói trên cây bởi một sợi xích lớn màu đen. Mưa cọ rửa trên thân nó, khiến những miệng vết thương trên cơ thể nó trở nên trắng bệch, gió thổi khiến thân thể nó đong đưa.
Trước miếu Hà Bá đã yên tĩnh trở lại. Còn trước từ đường Hà Tiền, khi một ánh sét khác xẹt qua trời đất, lại có thể nhìn thấy nhiều hơn một bóng người, chính là người cụt tay mặc áo bào đen vừa xuất hiện ở trước miếu Hà Bá. Ánh sét chiếu rõ gương mặt của người này. Trong mưa gió mà gương mặt lại khô ráo không hề dính nước.
Người này sải bước, đi tới trước cửa từ đường, cánh tay duy nhất đẩy cửa ra. Bên trong tối đen. Lại một ánh sét hạ xuống, ánh sáng xuyên thấu qua khe cửa, chiếu rõ cảnh vật trong từ đường. Chỉ thấy phía trước từng dãy bài vị, một cái đỉnh có ba chân đã sớm tắt hết nhang thơm. Trừ những vật này cùng với bầu không khí âm trầm, nơi đây không còn gì nữa.
Người nọ xoay người bước đi, rồi nhanh chóng biến mất trong màn mưa. Cuồng phong mang theo mưa bụi vào từ đường, thổi ngã một đám lớn linh vị, khiến chúng đổ rạp trên mặt đất.
Kinh Hà cuồn cuộn, chảy xiết đến biển, không quay về.
* * *
Trong giếng Tù Long tận dưới đáy biển sâu, tượng thần một mực chìm nghỉm dưới làn nước. Trần Cảnh giờ đã sa vào cảm giác lẫn lộn giữa hiện thực và ảo giác. Hắn là thân tượng thần, khi ở núi Đông Lăng, tâm động nên thân động, một cánh tay tượng thần giơ lên. Mà lúc này, hắn không có phát hiện đầu của mình cũng ngửa lên được, nhìn được bên ngoài giếng Tù Long.
Có điều trong mắt hắn không phải là nước giếng trong suốt, cũng không phải Mê Thiên điệp đang ra sức bay khỏi miệng giếng. Ở trong mắt hắn, ngay phía trên kia là một quầng sáng trắng ôn hòa. Mơ hồ, hắn thấy được hình như lẫn trong quầng sáng kia còn thứ gì đó, nhưng dù hắn có cố gắng ra sao cũng không nhận ra rõ được.
Mà ở bên ngoài quầng sáng đó, hắn nhìn được bốn dải sáng trắng vươn dài ra ngoài, hình thành cảm giác như đó là một tấm lưới.
Trần Cảnh không khỏi nghĩ đến chuyện Liên Diệp đã nói ở Thanh Liên pháp hội. Lúc đó, Liên Diệp nói, có người sau một lần ngộ đạo ngẩng đầu nhìn trời thì thấy được một tấm lưới lớn che khắp đất trời. Ngay lúc ấy Trần Cảnh không trả lời, bởi vì hắn không tưởng tượng nổi có thể có tấm lưới lớn đến mức bao được toàn bộ thế gian. Mà bây giờ, mặc dù hắn không nhìn thấy tấm lưới lớn bao trùm trời đất ấy, nhưng lại thấy được một tấm lưới bao trùm miệng giếng. Nhìn thứ này, lại nhớ tới lời Liên Diệp, hắn bỗng nghĩ không biết tấm lưới nơi đây liệu có phải là một phần của tấm lưới khổng lồ kia không?
Quầng sáng nọ không tồn tại ở hiện thực, mà là tồn tại ở giữa âm dương hư vô.
Đột nhiên, trong lòng hắn không yên, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ. Rồi tới khi mọi thứ rõ ràng trở lại, một tòa miếu Hà Bá hiện ra trong mắt hắn. Bên trong gió mưa sấm sét, miếu kia lúc sáng lúc tối. Trên thân cây ở trước thần miếu, có một con tôm lớn màu đỏ đang bị treo trên tàng cây bởi một sợi xích sắt lớn màu đen.
Trên bầu trời, một con chim sơn ca vô thanh vô tức hạ xuống. Nó dừng phía trên cái cây kia, nhìn sợi xích sắt to, tựa hồ đang nghĩ xem làm thế nào để tháo bỏ được.
Trần Cảnh không thể nghe được âm thanh, nhưng có thể nhìn thấy hình ảnh. Hắn thấy một tia sét xẹt qua bầu trời, chiếu rõ cả khoảng không gian. Ngay khi ánh sét phá không, chim sơn ca như bị sợ hãi bay vọt lên. Mà cùng lúc đó, một mũi tên nhọn bay sát qua chỗ nó, đâm vào trong thân cây, sâu tới gần một nửa mũi tên. Mà con chim sơn ca kia cũng lao vào trong bóng tối, biến mất không thấy nữa.
Cạnh giếng Tù Long, Long vương vẫn ngồi khoanh chân đột nhiên mở mắt, nhìn vào trong giếng.
Trong lòng lão, trừ lúc đầu Trần Cảnh muốn dựa vào thần thông lao ra nhưng không được, thì vẫn luôn im lặng. Nhưng ngay vừa rồi, Long vương cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ trong giếng. Lão có chút nghi hoặc, lại cũng không quản, tiếp tục nhắm mắt lại, nỗ lực tế giếng Tù Long, muốn luyện tán ý thức của Trần Cảnh trong giếng, sau đó chiếm lấy thân thể tượng thần.
Đúng lúc này, lão nghe được giọng của Trần Cảnh truyền ra từ trong giếng:
- Nếu Long vương có thể thả ta ra ngoài, ta sẽ tặng thần vị Hà Bá cho ngươi.
- Hắc hắc, thần vị chính là mạng của ngươi, ngươi cho rằng bổn vương có thể bị lừa chỉ bằng một câu của ngươi sao?
Long vương Chiêu Liệt nói.
- Ta có biện pháp để tín ngưỡng chuyển lên thân của ngươi.
Từ giếng lại vọng lên tiếng trả lời.
Long vương Chiêu Liệt nghe thấy giọng nói này vô cùng bình tĩnh, nhưng lại có một loại sát khí khiến tim lão đập nhanh trong đó. Sát khí này được giấu rất sâu, nhưng Long vương Chiêu Liệt lại nhạy cảm cảm nhận được.
Lão thầm cảnh giác, lại chỉ cười lạnh một tiếng, cho rằng Trần Cảnh nói như vậy chỉ vì muốn thoát thân mà thôi. Nhưng ngoài dự liệu của lão, trong giếng không truyền ra tiếng của Trần Cảnh nữa.
Lại nhìn Trần Cảnh trong giếng, cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng, lão cũng không quan tâm nữa, tiếp tục tế luyện giếng Tù Long. Đối với lão, ý thức của Hà Bá Trần Cảnh này cứng như là đá tảng vậy, nước trong giếng có vẻ khó mà ăn mòn được ý thức của hắn.
Chính Long vương Chiêu Liệt cũng không rõ trong giếng đến cùng là có cái gì. Lão chỉ biết, trước kia đã có không ít nhân vật cường đại trong Long môn bị nhốt dưới giếng mà từ từ chết đi.
Ban đầu sẽ là ý thức linh hồn tán đi, sau đó là thân thể tan rã. Chẳng qua cuối cùng bọn họ đều hóa thành một loại dấu vết xuất hiện ở vách đá thành giếng, mà dấu vết đó đến tột cùng có tác dụng gì, thì đến giờ Long vương Chiêu Liệt cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng lão lại cảm nhận được trong dấu vết đó có lực lượng kỳ quái.
Nhưng mà cho tới bây giờ, Trần Cảnh vẫn không hề tỏ vẻ gì là tinh thần suy yếu. Đây cũng là nguyên nhân lão gấp gáp muốn tế luyện giếng Tù Long. Tuy lão có thể sử dụng cái giếng này, nhưng vẫn chỉ ở mức độ đơn giản nhất.
* * *
Trong mắt Trần Cảnh, cảnh tượng miếu Hà Bá đã biến mất, quầng sáng trắng kia lại xuất hiện trở lại. Hắn cố dùng thần niệm câu thông, nhưng khi thần niệm chạm tới quầng sáng kia thì lại không cảm nhận được gì cả.
Khi hắn tăng cường thần niệm tiếp tục thử, quầng sáng kia lại biến mất rồi.
Hắn cũng không vội, bởi đây cũng không phải lần đầu quầng sáng kia biến mất. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn tìm cách quan sát quầng ánh sáng trắng thần bí này. Hắn lại câu thông con sóng đục trong tâm niệm kia, hình thành Trọc Lãng Quan, lại lấy thần thông nhìn thấu âm dương của Mê Thiên điệp để quan sát bầu trời.
Trên hai mắt của tượng thần không còn là hai vòng sáng lóng lánh đen trắng nữa, mà xuất hiện hai đạo sóng gợn, trong đó lại dung nhập hai màu đen trắng, nhìn qua không hề chói mắt như lúc trước, mà bình thường hơn nhiều, không khiến người chú ý nữa, nhưng lại có khả năng nhìn được nhiều thứ càng thêm thần kỳ.
Ở trong mắt hắn, quầng sáng trắng đã lại xuất hiện.
Tuy rằng hắn nhìn thấy được, nhưng lại không cảm giác được quầng sáng kia tồn tại, hơn nữa cũng không rõ bên trong quầng sáng rốt cuộc là cái gì.
Thần niệm cẩn thận thăm dò vào, một lần lại một lần, hoàn toàn không có kết quả. Nhưng hắn không hề bỏ cuộc. Long vương Chiêu Liệt có thể cảm nhận được trong giếng có gió nhẹ thổi loạn. Trong giếng đương nhiên không có gió, lão cũng biết gió này là thần niệm của Trần Cảnh, nhưng lão cũng chỉ coi đây là Trần Cảnh muốn tìm chỗ sơ hở của giếng Tù Long để thoát ra.
Trong quá trình dùng thần niệm cảm giác quầng sáng kia, Trần Cảnh không tự chủ được mà nghĩ tới Hồng đại hiệp, sau đó cảnh tượng Hồng đại hiệp bị treo trên tàng cây hiện ra trước mắt hắn. Tiếp đó hắn nghĩ tới Hư Linh, nghĩ thầm sao nàng lại ngồi yên không để ý tới. Sau đó, trong mắt hắn xuất hiện thân ảnh của Hư Linh.
Đó là một thế giới tối tăm mờ mịt, một cô gái mặc váy đen đứng trên một ngọn núi nhỏ. Ngọn núi này không hề có một thân cây nào, chỉ có đất đá màu đen. Đứng hai bên trái phải cô gái là hai con khỉ mặt chó, trong đó một con lớn, một con gầy hơn chút ít. Chúng nó khom người áp hai tay gần đất, cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.
Còn cô gái váy đen kia thì như lâm đại địch, trong tay thủ sẵn một chiếc gương, mà ở đằng trước nàng là một người đội mặt nạ màu vàng kim đang đứng.
← Ch. 239 | Ch. 241 → |