← Ch.255 | Ch.257 → |
Dịch giả: †Ares† oOo
Nơi này là một thế giới tối đen, với một tòa thành cũng màu đen, có vô số ác quỷ lao ra từ đó. Ác quỷ vô hình vô chất, chỉ một cái nháy mắt đã bao phủ lấy Trần Cảnh.
Một vòng hào quang phóng ra quanh thân Trần Cảnh, đồng thời có tiếng kiếm ngân vang theo sát. Ác quỷ vừa nhào tới người Trần Cảnh thì lập tức bị đánh tan. Thế nhưng lớp này vừa tan, đã có lớp sau nhào đến. Bọn chúng gầm lên những tiếng giận dữ quái dị. Những âm thanh đó như vang lên ở trong lòng, có thể khiến người khác không tự chủ được mà bị nhiếp đoạt tâm hồn.
Trần Cảnh vẫn một đường đáp xuống theo ánh trăng. Ở phía trước hắn, bóng tối bị xé mở. Còn đường lui của hắn luôn được ánh trăng chiếu lên. Bóng tối muốn che đậy phía sau hắn, lại bị ánh trăng xua tan.
Miệng tượng đá cứng ngắc của Trần Cảnh chợt mở ra một khe hở. Một con bướm lao ra. Trên thân con bướm bao phủ một tầng ánh sáng trắng, nhìn chói lòa mà lạnh thấu xương. Cánh bướm chấn động, chợt lóe rồi biến mất. Bên trong thành ở phía dưới, con khỉ mặt chó tên Tiểu Yêu vui mừng hô lớn:
- Hà Bá gia tới rồi.
Trong lúc nó nói chuyện, có một con ác quỷ nhào lên lưng nó, rồi định cắn thẳng vào cổ của nó. Bỗng có ánh sáng trắng quấn lấy thân Tiểu Yêu, lập tức ác quỷ quanh người nó tan thành mây khói, mở ra một phạm vi trống trơn hình tròn.
Nó vội quay đầu nhìn Đại Yêu và Hư Linh thì phát hiện ác quỷ quanh nơi này đều đã bị xua tan. Nó tiếp tục ngẩng đầu, nhìn thấy một chùm ánh trăng từ trên không trung chiếu đến, mà trong ánh trăng có một người đang hạ xuống.
Người kia còn chưa đến nơi, Hư Linh vung vạt áo, Đại Yêu Tiểu Yêu đã theo nàng bay lên trời, như nghênh đón người trong ánh trăng.
Đúng lúc này, người đeo mặt nạ màu vàng kim ngửa mặt lên trời rống to. Cái mặt nạ vàng bỗng hóa thành một cái đầu lớn màu vàng, giơ cái miệng thật lớn cắn tới Trần Cảnh và Hư Linh. Còn thân thể người đeo mặt nạ vàng thì điên cuồng to lên. Nhưng cũng trong nháy mắt cái đầu lớn kia há miệng, trên người y xuất hiện một con bướm. Con bướm mang theo một luồng ánh kiếm lạnh thấu xương, giống như là một lưỡi kiếm không chuôi, đâm xuống từ phía sau y.
Người đeo mặt nạ như là bất ngờ không kịp phòng ngự, bị một kiếm đâm trúng, xuyên qua. Cái đầu đang ngửa lên trời cắn tới của y hơi khựng lại, mà lồng ngực y xuất hiện một cái cửa động, bên trong tối đen, không nhìn thấy nội tạng.
Y giận dữ, nâng tay chộp tới Mê Thiên kiếm. Một luồng trói buộc cấm đoạn hư không trống rỗng sinh ra. Mà cùng một thời điểm đó, con bướm Mê Thiên kiếm đã đáp xuống một cái bia đá cao mấy trượng không biết từ đâu xuất hiện. Hư không chấn động tỏa ra một vùng ánh sáng trắng, sau đó bia đá kia đập thẳng lên trên cái đầu mặt nạ vàng kim. Cái đầu tức thì tan rã, sương đen dâng lên, giống như là bia thần Ti Vũ đã rơi vào một đám bụi đen, khiến bụi bay tán loạn, rồi nháy mắt bụi muốn bao phủ cả bia thần.
Trần Cảnh cũng không để tâm, nâng tay, chậm rãi ép xuống, giống như dùng sức đè lại cái gì đó.
- Cẩn thận, hắn rất giỏi ẩn núp ngụy trang.
Hư Linh đột nhiên nhắc nhở.
Tay Trần Cảnh đang hạ xuống lập tức dừng lại, sau đó đổi thành nâng lên. Nhưng bia thần vốn đang trấn áp lại chỉ hơi đung đưa chứ không có bay ngược lên. Trần Cảnh mở miệng, quát khẽ một tiếng. Bia thần Ti Vũ phóng ra hào quang, từ từ nhấc lên. Chỉ thấy đáy bia thần đã bị dính máu màu đen. Vô số thứ gì đó như rễ cây gắn vào bia thần, tựa như bia thần mọc rễ, mà những rễ đó là từ bên trong bia mọc dài ra.
Ngoại trừ điều này, không gian bỗng ngập tràn sương đen. Sương vốn không có sinh mạng, lại như nháy mắt hóa thành từng bàn tay đen kịt, muốn bắt lấy bia thần Ti Vũ.
- Đứt...
Trần Cảnh lại quát khẽ một tiếng. Con bướm Mê Thiên bỗng hiện ở phía trên bia thần. Theo đó, ánh sáng trắng chợt lóe, chiếu thẳng xuống bia thần Ti Vũ. Một luồng sáng trắng bay vút xung quanh chiếc bia, tiếng kiếm ngân vang lên. Nơi ánh sáng đi qua, những bàn tay đen kịt kia tan đi cả, mà những cái rễ ở đáy bia thần cũng bị ánh kiếm chặt đứt.
Vừa thoát trói buộc, bia thần dâng lên một tầng sóng, cái đáy màu đen lập tức được rửa sạch. Bia thần bay lên, lóe sáng, rồi biến mất cùng Mê Thiên điệp. Mà Trần Cảnh cùng Hư Linh thì bay vọt lên, hướng trở ra theo ánh trăng, trong nháy mắt đã đến lỗ hổng trong hư không do hắn tạo ra ban nãy. Lúc này nhìn xuống dưới, Trần Cảnh vẫn còn có thể nhìn thấy một cái mặt nạ màu vàng tựa như có sinh mạng, đang nhìn lên trong bóng đêm.
Đám người Trần Cảnh đi ra ngoài từ chỗ ánh trắng chiếu vào, sau đó lỗ hổng lập tức biến mất. Đại Yêu Tiểu Yêu cúi đầu nhìn kỹ, chỉ thấy ánh trăng vằng vặc rọi hư không chứ chẳng còn gì cả.
Nhan Lạc Nương cùng vỏ sò lập tức xuất hiện cạnh Trần Cảnh. Trần Cảnh lại xoay người cất bước, nháy mắt đã tới trên không Kinh Hà, rồi xuất hiện ở trước miếu thần.
Hồng đại hiệp từ giữa sông lao ra, lớn tiếng nói:
- Hà Bá gia, ngài đã ra rồi. Con đã biết cái giếng cạn kia không nhốt được ngài mà. Theo sau nó là một đám tiểu yêu. Trần Cảnh mỉm cười. Hồng đại hiệp lại lớn tiếng nói:
- Hà Bá gia, từ sau khi ngài hiển hóa lần trước, đám đui mù kia đều chạy rồi. Ngài có muốn tìm tới cửa từng kẻ, san bằng động phủ của bọn chúng không? Những kẻ từng tới Kinh Hà, con đều hỏi thăm rõ ràng, cam đoan không thiếu một ai.
Trần Cảnh cười nói:
- Chuyện này nói sau đi.
Dứt lời, hắn lại nhìn quanh, thở dài:
- Trong giếng Tù Long hơn trăm ngày, mơ hồ qua cả trăm năm.
Không có ai lên tiếng đáp lời. Hồng đại hiệp đảo mắt, nhìn nhìn mọi người.
Đám tiểu yêu đứng đằng sau Hồng đại hiệp ở phía xa cũng chỉ kính sợ nhìn lên. Bọn chúng không dám tới gần, tuy rằng rất muốn nghe xem những người trước miếu thần đang nói gì.
Rất nhiều người đều muốn nghe xem Trần Cảnh nói gì, nhưng không ai nghe được, kể cả dùng tới pháp thuật. Bọn họ nhìn thấy rõ vùng Tú Xuân loan này, nhưng trong cảm giác của bọn họ, nơi đây lại thực thực ảo ảo.
Quá nửa đêm, khi trời còn chưa sáng, Trần Cảnh rời khỏi Tú Xuân loan. Hắn đi dọc theo Kinh Hà, tới đầu nguồn, lại men theo chân núi Côn Lôn để tới phía bên kia núi, tiến vào một con sông khác có tên là Thanh Nguyên. Nhưng mới tiến vào chưa được bao lâu, hắn lại rời khỏi.
Rất nhanh, hắn lại tới một con sông khác có nguồn từ Côn Lôn, tên gọi là Hoài Âm. Con sông này có vị trí đối xứng với dòng Kinh Hà. Ở sông Hoài Âm chưa bao lâu, Trần Cảnh lại tiếp tục đi, sau đó lại tới một con sông nằm ở mặt Nam của núi Côn Lôn gọi là sông Nam Thiên. Lần này Trần Cảnh ở đó lâu hơn, khi rời đi cũng là rời đi trong sự cảnh giác đề phòng của Nam Thiên Long Vương cùng các Hà Bá khác thuộc sông này.
Khi Trần Cảnh trở lại Tú Xuân loan thì mặt trời đã lên cao rồi.
Hồng đại hiệp vội vàng nghênh đón, hỏi:
- Hà Bá gia, bọn họ có đồng ý cùng nhau giết lên Côn Lôn không ạ?
Trần Cảnh lắc lắc đầu, nói:
- Bọn họ có lẽ có, có lẽ không. Không mấy ai muốn vì một mục tiêu xa xôi mà ưng thuận chuyện gì đó cả đâu.
- Đám người này thật không hiểu chuyện. Nhiều người như vậy cùng giết lên Côn Lôn, chia đều bảo vật trên đó, thế mà còn không đáp ứng, quả là không nhìn được số trời. Hà Bá gia, giờ ngài đã là Ti Vũ Long Thần, không bằng đi thu phục bọn họ thôi.
Trần Cảnh cười cười, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn núi Côn Lôn.
Lúc này, trước miếu thần chỉ có Hồng đại hiệp và vỏ sò. Hư Linh đã trở về từ đường Hà Tiền, còn Nhan Lạc Nương cũng đã về Quảng Hàn cung. Nhất thời, miếu Hà Bá chìm trong sự tĩnh lặng như khoảng thời gian trước cơn bão.
Trần Cảnh có nói với các nàng việc mình muốn lần nữa dâng sóng lên Côn Lôn, nhưng cũng không nói thời gian. Chỉ có Trần Cảnh mới hiểu hắn nóng vội đến thế nào. Ở trong giếng Tù Long, hắn nhìn thấy Diệp Thanh Tuyết thân đầy máu tươi, thì chuyện hắn muốn làm nhất chính là đi đánh nát Linh Lung Trấn Yêu tháp.
Nhưng Diệp Thanh Tuyết đã nói nàng đang trong Thiên đình, nên Trần Cảnh hiểu, dù có đánh nát Linh Lung Trấn Yêu tháp cũng vô dụng. Có điều, sau khi hắn đi ra, trong mắt hắn thấy được một ít thứ kỳ quái.
Nhất là từ lúc trở lại Kinh Hà, hắn ngẩng đầu nhìn thấy một cái lưới lớn. Tấm lưới này như lấy Côn Lôn làm trung tâm, trải rộng bốn phương tám hướng, trong đó có một góc là kéo dọc theo Kinh Hà ra đến biển, còn ba góc khác theo thứ tự là dọc theo sông Thanh Nguyên, sông Hoài Âm và sông Nam Thiên.
Hắn có một ý niệm mãnh liệt trong đầu: phá tan cái lưới này, có lẽ Thiên đình sẽ có thể tái hiện thế gian.
← Ch. 255 | Ch. 257 → |