← Ch.0130 | Ch.0132 → |
Hư sử tỷ? Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi quay sang nhìn nhau, không lẽ người này là tiên nữ lục y, là thiên tài số một, đệ tử thân truyền của Hoàng Dược Tiên thủ tọa Hư Tử Uyên, mặc dù tuổi mới mười bảy nhưng nghe nói nàng đã là đan dược sư thất phẩm, hơn nữa, tu vi cũng đến Tiên Thiên cảnh tầng chín.
Được Hư Tử Uyên đỡ dậy, Cổ Thần thấy ngọt như nếm mật ong, mặt đầy vẻ hạnh phúc, thầm khen mình lúc nãy biểu hiện quá tốt.
Hư Tử Uyên không chú ý đến Cổ Thần mà ánh mắt đang dừng ở chỗ Trương Hoài, nói:
- Trương sư đệ, đệ mới nhập môn năm năm mà đã học được trò ma cũ bắt nạt ma mới rồi sao?
Trương Hoài mặc dù tuổi đã hai mươi, nhưng trước mặt Hư Tử Uyên, vẫn phải tỏ ra cung kính.
Hư Tử Uyên mặc dù mới mười bảy, nhưng đã là đệ tử lục y, nhập môn sớm hơn Trương Hoài mười năm, từ nhỏ đến lớn sống trong Hư Thiên Tông, thủ tọa Bách Thảo Phong Hoàng Dược Tiên vừa là sư phụ vừa là nghĩa phụ của nàng. Luận thực lực, nàng là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín, cách Thần Hải cảnh chỉ còn một bước, luận luyện đan thuật, nàng là đan dược sư thất phẩm, trừ trưởng bối trưởng lão, đệ tử Bách Thảo Phong, không ai bằng được nàng.
Bất luận thực lực hay hậu đài hay thời gian nhập môn, Trương Hoài đều thua xa Hư Tử Uyên.
Bởi vậy, mặc dù lớn tuổi hơn, nhưng vẫn phải gọi Hư Tử Uyên một tiếng sư tỷ.
Hư Tử Uyên không chỉ có tiên căn tốt, thiên phú cao, tính tình cũng dịu dàng, chưa bao giờ nắt nạt đệ tử hậu bối, lại xinh đẹp như thiên tiên, nên đệ tử trong Bách Thảo Phong đều rất tôn trọng nàng.
Không chỉ Bách Thảo Phong, ở Hư Thiên Tông này, Hư Tử Uyên cũng là mỹ nhân số một, thiên phú cao, trừ vài thiên tài tiên căn thượng phẩm ra, không ai hơn được nàng.
Nhưng thiên phú của Hư Tử Uyên không ở phương diện tu luyện mà là luyện dược, cũng vì rất có thiên tư nên dù tuổi còn trẻ nàng đã là đan dược sư thất phẩm.
Đơn dược sư phân thành thập phẩm, có thể luyện ra linh dịch nâng cao tu vi Hậu Thiên sơ, trung, hậu kỳ lần lượt phân thành đan dược sư nhất, nhị, tam phẩm, có thể luyện ra linh đan cần thiết nâng cao tu vi Tiên Thiên sơ, trung, hậu kỳ phân thành đan dược sư tứ, ngũ, lục phẩm.
Có thể luyện ra linh cần thiết đơn nâng cao tu vi Trúc Thai kỳ, Dẫn Hồn kỳ, Bồi Nguyên kỳ, Kim Đan kỳ, gọi là đan dược sư thất, bát, cửu, thập phẩm.
Tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, thân phận đan dược sư thất phẩm, thân truyền đệ tử của Hoàng Dược Tiên, dung mạo đẹp tựa thiên tiên... Hầu như tất cả mọi ưu điểm đều tập trung trên người nàng, đệ tử nam của Hư Thiên Tông, không ai là không thích, đệ tử nữ, không ai là không ghen tị.
Trong tim các đệ tử nam Hư Thiên Tông, Hư Tử Uyên chính là nữ thần, thánh khiết mà mỹ lệ, như tiên nữ xuất thế vong trần.
Trên người Hư Tử Uyên như phát ra một loại thần quang, khiến người ta không dám nhìn thẳng, nếu như cố nhìn, dường như đều là khinh nhờn, là phạm tội, nên ba người Trương Hoài, Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi đều phải cúi đầu trước mặt Hư Tử Uyên, không dám nhìn thẳng.
Cổ Thần thầm cảm thán, kiếp trước, lần đầu tiên gặp nàng, hắn cũng giống y như vậy, không dám liếc nhìn dù chỉ một lần.
- Sư tỷ, bọn đệ... Bọn để chỉ đang đùa giỡn với Cổ sư đệ thôi, không như tỷ nghĩ đâu, thật đấy, không phải...
Trương Hoài cúi đầu nói, trán lấm tấm mồ hôi.
- Đùa giỡn?
Hư Tử Uyên nói:
- Các đệ cũng thật to gan, dám đánh nhau ở đây? Đây là vườn linh dược của Tôn sư thúc, nếu như làm hỏng linh dược, Tôn sư thúc tuyệt đối không tha cho các đệ đâu.
- Sư tỷ dạy đúng lắm, sư đệ sai rồi, xin phép cáo lui...
Trương Hoài gật gật đầu, vội vàng kéo kéo Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi, hai người nói:
- Sư tỷ, sư đệ cũng xin phép cáo lui...
Nói đoạn, ba người ngự khí bay lên, hóa thành ba đường hào quang biến mất trên trời.
Đợi ba người đi rồi, Hư Tử Uyên mới chuyển sự chú ý sang phía Cổ Thần, Cổ Thần quệt vết máu trên miệng, nói:
- Đa tạ sư tỷ tương cứu.
Hư Tử Uyên phủi phủi bụi trên lưng Cô Thần, nói:
- Tại sao họ lại đánh đệ? Cùng là sư huynh đệ đồng môn mà... Đệ là?
Ánh mắt Hư Tử Uyên dừng lại trên khuôn mặt Cổ Thần, thoáng ngây ra, ngữ khí lộ vẻ kinh ngạc:
- Đệ chính là vị đạo hữu hôm đó tìm ta khám bệnh?
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Sư tỷ, bây giờ đệ đã là đệ tử Hư Thiên Tông Bách Thảo Phong, là sư đệ sư tỷ.
Hư Tử Uyên trầm tư một lúc, nói:
- Đệ không phải nói đệ nhớ thương.... Một cô gái, nhớ đến sinh bệnh sao? Sao lại vào Hư Thiên Tông? Vào Hư Thiên Tông rồi muốn ra cũng khó, chí ít phải đợi mười năm nữa, trở thành đệ tử áo vàng mới có tư cách ra ngoài làm nhiệm vụ, đệ nhớ người ta đến sinh bệnh? Sao có thể đợi lâu như vậy?
Cổ Thần cười nói:
- Xuất tông môn không nhất định phải trở thành đệ tử áo vàng, chỉ cần tu vi chạm đến Thần Hải cảnh là được, hơn nữa, đệ tử áo vàng cũng chỉ có thể cùng mọi người xuất tông môn làm nhiệm vụ, tu sĩ Thần Hải cảnh có thể xin phép một mình đơn độc ra ngoài. -
Hư Tử Uyên nhìn Cổ Thần, nói:
- Bước vào Thần Hải cảnh tu vi? Mười đệ tử áo lam thì chín người không làm được điều đó, đệ bây giờ mới là Tiên Thiên cảnh tầng một, còn cách Thần Hải cảnh xa lắm... Ồ, đúng rồi, lần trước đệ nói cô gái ấy thường xuyên bị huyền âm hàn khí giày vò? Tình hình thế nào rồi? Có thể nói cho ta biết không?
Lần trước nghe Cổ Thần nói, Hư Tử Uyên không mấy để tâm, nhưng sau khi quay về Bách Thảo Phong, càng nghĩ càng cảm thấy kì quái, bản thân nàng thường xuyên bị huyền âm hàn khí giày vò, lúc huyền âm hàn khí xâm nhập, toàn thân sẽ đông kết thành một tảng băng, cho dù là Hoàng Dược Tiên, cũng không có cách chữa trị, chỉ có thể luyện ra một loại đan dược tên là liệt nguyên đan, rút ngắn thời gian đông kết đau khổ.
Hư Tử Uyên chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe qua người khác bị huyền âm hàn khí xâm nhập như nàng, nên, sau khi nghe Cổ Thần nói xong câu đó, nàng liền ghi nhớ trong lòng, mặc dù mới chỉ gặp Cổ Thần một lần, nhưng, diện mạo Cổ Thần, đã in sâu trong trí não.
Cổ Thần vừa chùi vết máu trên miệng, Hư Tử Uyên lập tức nhận ra.
Cổ Thần nhìn Hư Tử Uyên một lúc lâu, rồi mới nói:
- Kì thực, cô gái mà đệ muốn nói là cô gái luôn xuất hiện trong những giấc mơ của đệ. Trong hiện thực, đệ vẫn chưa gặp được nàng, đệ thường xuyên nhìn thấy nàng bị huyền âm hàn khí làm cho đau đớn, đau đến nỗi khiến đệ cũng phải bừng tỉnh. Càng đến gần Linh Hư Sơn, giấc mơ càng trở nên rõ ràng...
- Thật vậy sao... ?
Hư Tử Uyên chăm chú nhìn Cổ Thần, hỏi.
Cổ Thần gật gật đầu.
Hư Tử Uyên nhìn Cổ Thần có chút ngạc nhiên, trong Hư Thiên Tông này, chỉ có khoảng năm người biết chuyện nàng bị huyền âm hàn khí gặm nhấm, tất cả trưởng lão đều không hay biết, huống hồ đệ tử hậu bối, nàng có thể xác nhận, Cổ Thần tuyệt đối không biết thông tin mình bị huyền âm hàn khí gặm nhấm.
Nhưng... Theo như Cổ Thần nói, cô gái trong giấc mơ của hắn bị huyền âm hàn khí dày vò? Sao lại giống nàng như vậy?
Không lẽ... Chỉ là trùng hợp?
Trí óc Hư Tư Uyên lúc này không ngừng vận động, càng nghĩ lại càng cảm thấy khó tin, sự trùng hợp này thực sự khéo đến có chút quá đáng.
Sao nàng có thể nghĩ ra, Cổ Thần là người sống hai kiếp, chuyện nàng bị huyền âm hàn khí dày vò, Cổ Thần kiếp trước tận mắt nhìn thấy.
Chỉ có điều, Cổ Thần chỉ biết Hư Tử Uyên bị huyền âm hàn khí dày vò chứ không biết huyền âm hàn khí trong người nàng từ đâu đến? Cho dù kiếp trước Cổ Thần sống đến năm trăm năm, trừ Hư Tử Uyên ra, hắn chưa từng gặp người thứ hai bị huyền âm hàn khí dày vò như nàng.
← Ch. 0130 | Ch. 0132 → |