← Ch.0140 | Ch.0142 → |
Theo như Hoàng Dược Tiên nói, muốn rút huyền âm hàn khí ra khỏi cơ thể cô, trừ phi tiên cương tiên tôn thời đại thái cổ giáng thế, chính là Chư Tử bách thánh thời đại thượng cổ trùng sinh, mới có thể làm được.
Nhưng... Cổ Thần trước mặt lại có thể rút huyền âm hàn khí ra ngoài?
Ư...
Cổ Thần thở hắt, luồng khí vừa thở ra lập tức biến thành sương trắng. Cơ thể hắn mỗi lúc một lạnh, răng cũng bắt đầu va lập cập, nhưng, chưa rút được hết huyền âm hàn khí ra khỏi cơ thể Hư Tử Uyên, Cổ Thần không có ý định dừng lại.
- Cổ sư đệ, mau dừng lại, huyền âm hàn khí hung hãn lắm, đệ không khống chế được, nó sẽ tiến nhập vào trong kinh mạch để, khiến đệ đông cứng đến chết...
Thấy Cổ Thần bắt đầu phun băng sương, Hư Tử Uyên vội vã hét nói.
Cổ Thần lắc đầu, kiên định nói:
- Tử Uyên sư tỷ, ta nhất định chữa khỏi cho tỷ, tỷ yên tâm đi, ta phải hút sạch huyền âm hàn khí ra khỏi cơ thể sư tỷ, để sư tỷ không còn bị nó dày vò nữa, ....
Mấy chữ cuối cùng, chỉ còn là những tiếng răng va vào nhau lập cập.
- Không... Mau dừng tay, đệ không hút hết được đâu, cứ thế này bản thân đệ sẽ chết đấy.
Hư Tử Uyên lớn tiếng nói.
- Két két két két....
Răng Cổ Thần lại va vào nhau thêm vài lần nữa, hắn cũng thấy sắp không chịu đựng nổi, thân thể như muốn đóng băng, nhưng, hắn vẫn không dừng lại, đặt Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh lên ngực, bảo vệ trái tim.
Chỉ cần tim không ngừng đập, hắn không sợ bị đông chết. Thân thể nếu như đóng băng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, uống một chút đan dược, dùng Tiên Thiên chân khí đả thông kinh mạch là thân thể sẽ hồi phục.
Hơn nữa, thân thể Cổ Thần mạnh hơn các tu sĩ bình thường khác rất nhiều, lại có một lượng lớn đan dược trong Càn Khôn Trạc, đương nhiên không sợ bị đóng băng.
- Cổ sư đệ... Cổ sư đệ...
Thấy toàn thân Cổ Thần bắt đầu kết băng, hơi thở phát ra biến thành băng sương trắng muốt, sắc mặt cũng dần chuyển sang trắng bệch, thần sắc trong mắt càng lúc càng nhạt, gần như sắp mất đi ý thức, Hư Tử Uyên thấy cay cay sống mũi, nước mắt cứ thế trào ra.
Mặc dù ý thức Cổ Thần đang dần yếu đi, nhưng, hắn vẫn ghi nhớ một tâm niệm, đó chính là: mình phải cứu sư tỷ, mình phải hút hết huyền âm hàn khí ra khỏi cơ thể sư tỷ...
Cho nên, Cổ Thần mặc kệ toàn thân bắt đầu đông cứng, bề mặt cơ thể bắt đều kết băng, tứ chi lạnh buốt như bị dao cắt, hắn vẫn không ngừng hút huyền âm hàn khí.
Cổ Thần càng lạnh, ý thức càng yếu, thân thể Hư Tử Uyên dần dần hồi phục bình thường, ý thức cũng mạnh hơn, đột nhiên như bị quỷ nhập, Hư Tử Uyên đột nhiên không chế thân thể mình, lăn sang một bên, tránh khỏi tay Cổ Thần.
Mất đi mối liên kết, không còn bị huyền âm hàn khí tiến nhập, tử diễm băng viêm lúc này đã chuyển sang màu trắng đột nhiên quay cuồng kịch liệt.
Lúc thì màu tím, lúc thì trắng toát.
Tử diễm băng viêm và huyền âm hàn khí gộp làm một, không phải dung hòa như Cổ Thần tưởng tượng, mà là... nuốt chửng nhau.
Ban đầu tử diễm băng viêm chiếm ưu thế, nên Cổ Thần không cảm thấy gì, sau đó, huyền âm hàn khí càng lúc càng nhiều, dần dần, tử diễm băng viêm trở nên yếu thế, hàn khí lạnh lẽo của huyền âm hàn khí dần dần chiếm lĩnh toàn thân Cổ Thần.
Bởi vậy, thân thể Cổ Thần mới trở nên mỗi lúc một lạnh.
Không phải tử diễm băng viêm không chịu để hắn khống chế, mà là tử diễm băng viêm đã bị huyền âm hàn khí không chế.
Nếu như cứ tiếp tục hấp thu, huyền âm hàn khí nhiều đến số lượng nhất định, sẽ nuốt chửng tử diễm băng viêm, đến lúc đó, Cổ Thần chỉ có nước chết chắc...
Nếu như Hư Tử Uyên không khống chế thân thể, tránh khỏi tay Cổ Thần, hậu quả sẽ rất khó nói.
Lúc này, ý thức Cổ Thần đã trở nên mơ hồ, Hư Tử Uyên rời đi rồi mà Cổ Thần vẫn cứ đứng đó, tay giơ ra phía trước, tử diễm băng viêm và huyền âm hàn khí đang giao tranh kịch liệt trong lòng bàn tay hắn, lúc thì màu tím, lúc thì màu trắng, ngang sức ngang tài, bất phân thắng bại.
Toàn thân Cổ Thần đều đã kết băng, chỉ có chỗ trái tim là được Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh bảo vệ là may mắn tránh được, cũng chính bởi vậy, Cổ Thần mới không bị huyền âm hàn khí trực tiếp đông chết.
Huyền âm hàn khí hung hãn đến nỗi, cho dù là kiếp trước ở thời điểm toàn thịnh nhất, Cổ Thần cũng không thể giải quyết được, huống hồ bây giờ?
Hư Tử Uyên mới lăn một vòng, hàn khí trong người đã hết, không còn cảm thấy lạnh nữa mà ngược lại toàn thân nóng rực...
Cổ Thần cho nàng nuốt một viên dương nguyên đan, hỏa tính của viên dương nguyên đan này cực mạnh, nếu như không phải là một thân thể cực hàn thì không thể uống được.
Nhưng Cổ Thần dùng tử diễm băng viêm, không hiểu thế nào lại hút huyền âm hàn khí ra khỏi cơ thể Hư Tử Uyên, dương nguyên đan căn bản không kịp phát huy tác dụng.
Cảm giác nóng rực ấy đến cực nhanh, nhanh đến nỗi Hư Tử Uyên cảm thấy như vừa rơi xuống một lò lửa, da dẻ toàn thân như muốn nứt ra.
- A...
Hư Tử Uyên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, miệng phun khói xanh.
Trong cùng một căn phòng, Cổ Thần thì bị đóng băng, còn Hư Tử Uyên thì nóng như thiêu như đốt... hai cơ thể ở hai thái cực hoàn toàn trái ngược.
Cảm giác nóng rát khiến Hư Tử Uyên như muốn ngất đi, nàng chỉ cảm thấy xung quanh như một biển lửa, bất luận đứng ở đâu cũng không thoát khỏi cảm giác nóng bỏng.
Xoạt...
Tiếng xé vải vang lên...
Phần tay áo đã bị Hư Tử Uyên xé rác, lộ ra cánh tay trắng như củ sen.
Xoạt...
Lại âm thanh nữa...
Y phục đã bị Hư Tử Uyên xé ra một nửa, lộ ra cái eo thon nhỏ xíu và một chiếc yếm.
Hư Tử Uyên chỉ cảm thấy xung quanh đều là lửa, nàng muốn dập lửa quanh mình, mỗi lần vung tay, lửa lại bị dập đi không ít, đồng thời, y phục trên người nàng lại bị xé ra một mảnh...
Xoat... xoạt... xoạt...
Một loạt những tiếng xé vải vang lên, trong nháy mắt, trên người Hư Tử Uyên chỉ còn lại một chiếc yếm.
Đột nhiên, nàng cảm thấy hình như trước mặt đang có một tảng băng, tảng băng phát ra khí tức mát lạnh, vừa hay trái ngược với khí nóng trên người nàng, theo bản năng, Hư Tử Uyên lao đến chỗ tảng băng, ôm chặt lấy.
Òa...
Cả thế giới yên lặng...
Băng và lửa giao dung, khiến nội tâm nàng trở nên tĩnh lặng, cảm giác nóng rực không còn nữa, dễ chịu đến không sao diễn tả nổi, nàng ôm chặt lấy cột băng một cách vô thức.
Cổ Thần đã gần như hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng, đột nhiên, một cơ thể nóng rực lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, hàn khí lạnh lẽo tan ra trong nháy mắt, cùng cái nóng hóa thành hư vô...
Lớp băng trên người Cổ Thần tan dần, nhiệt độ cơ thể từ từ nâng lên, ý thức cũng dẫn hồi phục.
Nhiệt độ cơ thể Hư Tử Uyên cũng dần hạ xuống, hồi phục bình thường.
- Chuyện gì vậy?
Cổ Thần chỉ cảm thấy mình đang ôm một thứ gì đó mềm mại, trơn nhẵn, hơn nữa, còn có chút ấm nóng.
Ý thức hai người càng lúc càng hồi phục, đồng thời mở trừng hai mắt.
Hai người gần như dính chặt vào nhau, cùng cảm nhận từng tấc da thịt trên cơ thể đối phương, đầu người này dựa lên vai người kia.
Mở mắt, mặc dù không nhìn thấy thân thể đối phương, nhưng....
Mình đang ôm cái gì vậy? Gần như đồng thời, cả hai lập tức nhận ra.
Cổ Thần cảm thấy, Hư Tử Uyên trong lòng, thân thể rõ ràng run lên, không cần nhìn sắc mặt, chắc chắn nàng đang rất sợ hãi.
Băng và hỏa giao dung, khiến cảm giác nóng và lạnh trong cơ thể hai người tan biến, hoàn toàn hồi phục trạng thái bình thường.
Cổ Thần hai tay ôm lấy tấm lưng mịn màng, trắng mượt như tuyết của Hư Tử Uyên, cảm nhận đôi gò bồng đảo mềm mại đang chạm vào ngực mình.
Bỗng nhiên, toàn thân hắn không khỏi run bắn, sư tỷ... hắn đang ôm sư tỷ trong lòng?
← Ch. 0140 | Ch. 0142 → |