← Ch.0186 | Ch.0188 → |
- Long Giác, là Long Giác. Cổ Thần có Long Giác. Cổ Thần hóa rồng.
Tiểu Bạch vui vẻ hoan hô.
Long Giác không ngừng dài ra, mà bên ngoài thân thể Cổ Thần Long Lân cũng đã bao phủ hoàn toàn. Cùng lúc đó trong thể nội tinh thần hải vốn chỉ có thể chịu được sức nặng mười cân đã là dốc sức liều mạng lắm rồi. Thế nhưng lúc này khí lực đột nhiên tăng lên, cho dù có chịu sức nặng hai mươi cân đi chăng nữa thì vẫn cảm giác nhẹ nhàng, không cố sức gì cả.
Pháp lực trong thể nội của Cổ Thần không ngừng tăng lên nhanh chóng mà dung lượng thể nội của Cổ Thần cũng theo đó mà gia tăng lên gấp đôi. Cho nên Cổ Thần mới có một loại cảm giác nhẹ nhàng như vậy.
Tu vi Cổ Thần đã bước vào Trúc Thai hậu kỳ, Đạo Thai càng trở nên kiên cố, Âm Dương Thần Hải cũng nhờ đó mà biến thành bốn mươi trượng. Thể nội không còn có loại cảm giác áp lực do pháp lực quá sung túc như trước nữa.
Theo bản năng điều khiển, Âm Dương Thần Hải rất nhanh vận chuyện, pháo lực không ngừng theo Âm Dương Thần Hải mà xuất hiện hội tụ ở Đạo Thai bên trong đan điền. Thẳng đến khi pháp lực trong Đạo Thai hoàn toàn sung túc thì mới dần chảy về toàn thân tứ chi bách hài.
Hai mắt Cổ Thần khẽ mở, chỉ cảm thấy lực lượng trong cơ thể không ngừng bành trướng. Lực lượng không ngừng bộc phát, nhu cầu cấp bách của hắn lúc này là phát tiết.
- Đột phá?
Ngô Tinh kinh hỉ hỏi. Cổ Thần đột phá Trúc Thai hậu kỳ, như vậy hắn có thể mở ra Long Môn. Đến lúc đó bản thân Ngô Tinh cũng có thể thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này rồi.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Đã đột phá. Rốt cuộc cũng bước vào Trúc Thai hậu kỳ. Ha ha.... Ta cảm giác được lực lượng vô cùng sung mãn, tinh lực thập phần dồi dào a.
- Ha ha....
Tiểu Bạch cũng vui vẻ nói:
- Hảo! Tu vi của Cổ Thần đã đến Trúc Thai hậu kỳ. Đến khi gặp được tên biến thái Lỗ Ngân Hùng kia nhất định phải giết chết hắn, phải cho hắn nếm mùi đau khổ.
Ánh mắt Cổ Thần ngưng tụ nói:
- Ân! Lỗ Ngân Hùng hẳn phải chết! Còn nữa những tu sĩ Tàng Gia tiến vào trong di chỉ địa cung cũng phải giết hết, không để một ai sống sót.
Ngô Tinh ha ha cười nói:
- Xem ra trên người ngươi cũng có rất nhiều tình cừu ân oán nha?
Cổ Thần gật đầu nói:
- Ta hiện tại thấy lực lượng trong cơ thể mình vô cùng cường đại, cần phải phát tiến ra ngoài, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Hiện tại có thể mở ra Long Môn được ròi.
Nói xong, Cổ Thần đi tới trước Long Môn, một lần nữa hắn duỗi bàn tay trái ra. Trong lòng bàn tay trái Tử Diễm Băng Viêm lập tức xuất hiện, sau đó dung nhập vào ben trong Long Môn, cùng với Cực Băng Hàn Khí của Long Môn dung hợp thành một.
Loại cảm giác như chân với tay lại được sinh ra một lần nữa. Lúc này đây, Cổ Thần cảm thụ được đoạn Long Môn này nhẹ đi rất nhiều không còn có cảm giác vô lực giống như mười ngày trước nữa. Ánh mắt ngưng tụ, pháp lực trong thể nội được thúc giục, Long Môn từ từ được nâng lên.
Két! Két.........
Lập tức những âm thanh do ma sát vang lên. Long Môn đã bị Cổ Thần nhấc lên cao một thước. Hắn hít một hơi sâu, một lần nữa lại nhấc Long Môn lên. Đến lúc này Long Môn đã được nhấc cao lên hai trượng.
Đoạn Long Môn này vô cùng nặng nề. Nếu nhưng không phải có Cực Băng Hàn Khí là đường dẫn thì vô luận như thế nào cũng không thể nhấc nó lên dược. Nhưng cho dù có Cực Băng Hàn Khí đi chăng nữa thì Cổ Thần vẫn cảm giác được đoạn Long Môn này vẫn nặng tới nghìn cân. Nếu như không có thực lực Bồi Nguyên kỳ thì căn bản là không thể nào nhấc lên được.
Hiện tại tu vi của Cổ Thàn đã là Trúc Thai hậu kỳ, thong qua Thiên Cương thối thể đại pháp, cùng với pháp lực Đỉnh Thiên Quyết tăng lên, thực lực của hắn đủ để đấu với tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ một trận. Lại thêm thượng cổ Thần Long Hóa nữa, pháp lực cùng thân thể lại thêm một lần đề thăng hoàn toàn vượt qua thực lực Dẫn Hồn hậu kỳ, đủ để sánh ngang với tu sĩ Bồi Nguyên so kỳ.
Đoạn Long Môn này Cổ Thần nhấc lên vẫn phải cố chút sức lực mới có thể thực hiện được. Mỗi lần pháp lực thúc giục đoạn Long Môn lại được nhấc cao thêm một thước. Liên tục mười lần đoạn Long Môn đã cao một trượng, hoàn toàn tạo ra một khoảng không đủ để một người có thể đi qua được.
Két ai.......
Cổ Thần vẫn không ngừng thôi động pháp lực để nâng đoạn Long Môn lên. Đến một lúc thì một tiếng vang lớn phát ra. Dường như phía trên Long Môn có một vật gì đó đã giữ chặt nó lại. Khi pháp lực của Cổ Thần triệt thoái thì Long Môn cũng không có rơi xuống.
Đoạn Long Môn đã được mở ra, phía trước liền hiện ra một thông đạo dài vô tận. Đi qua thông đạo này là có thể tiến vào cung điện ở tầng thứ chín.
Nhìn đoạn Long Môn được khai mở, trên mặt Ngô Tinh cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười đến cực điểm, hắn cười nói:
- Mở rồi! Rốt cuộc cũng mở rồi.... Ha ha... Lão tử bị nhốt ở đây một vạn năm, hiện tại cũng đi ra rồi. Ha ha......
Mười ngày qua cùng Cổ Thần nói chuyện, Ngô Tinh rốt cuộc cũng biết được hắn đã bị nhốt ở chỗ này bao nhiêu lâu. Nguyên lai đã một vạn năm trôi qua. Những đại năng tu sĩ năm xưa, Chư Tử Bách Thánh hiện này một người cũng không còn, không biết đã biến mất ở nơi nào.
nghe nói lúc này trên Cổ Hoang đại lục, tu sĩ Mệnh Tuyền Cảnh đã lại đỉnh cao. Độ Hư Cảnh tu sĩ đã trở thành truyền thuyết thì trong nội tâm Ngô Tinh liền mừng rỡ, cười ha ha.
- Ha ha! Cổ Thần lợi hại nhất. Chỉ cần có Cổ Thần thì không chuyện gì không thể giải quyết.
Tiểu Bạch nhảy trên vai Cổ Thần, trước sau như một đối với Cổ Thần vô cùng sùng bái.
Cổ Thần thối lui một bước, trên người Long Lân cũng đã được thu lại. Lúc này hắn lấy ra một hôi y trường sam mặc vào, đồng thời cũng hướng tới Ngô Tinh nói:
- Ngô Tinh đại ca, thỉnh.
Ngô Tinh không ngừng vỗ vai Cổ Thần vui vẻ nói:
- Cổ Thần lão đệ, ngày sau nếu như có chuyện gì khó xử thì có thể tới tìm ta. Lão ca ta có thể lại được nhìn thấy mặt trời cũng đều nhờ lão đệ ban cho.
Hai người trải qua mười ngày nói chuyện với nhau, Ngô Tinh cũng không cậy mình lớn tuổi mà lên mặt với Cổ Thần. Hai người đã sớn xưng huynh gọi đệ.
Cổ Thần nói:
- Chỉ cần Ngô Tinh đại ca có thể trợ giúp sư tỷ ta khu trừ hàn độc thì lão đệ đã vô cùng cảm kích rồi.
- Hảo!....
Ngô Tinh gật đầu nói:
- Chúng ta đi!
Nói xong, Ngô Tinh cùng Cổ Thần cùng nhau bước qua Long Môn tiến vào thông đạo.
Cái thông đạo này dài ước chừng ba mươi trượng, hai người đi rất nhanh đã đến cuối dường. Tại cuối đường có một truyền tống trận pháp. Không nói hai lời, Cổ Thần cùng Ngô Tinh đứng vào bên trong trận pháp. Trời đất quay cuồng một hồi, hai người rất nhanh xuất hiện tại một sơn động hoàn toàn mới.
Cuối cùng thì cũng đến được cung điện ở tầng thứ chín.
Bất quá Cổ Thần nguyên tưởng rằng thông qua ám đạo để có thể tiến vào trong cung điện tầng thứ chín trước mọi người. Thực không nghĩ tới hắn lại bị giam hãm ở đó mất mười ngày. Lúc này đây số lượng tu sĩ tiến vào tầng thứ chín cũng đã không ít.
Mời vừa tiến vào cung điện tầng thứ chín dưới địa cung. Rất nhanh liền truyền đến bên tai Cổ Thần những thanh âm đấu pháp. Từ phía trước thông đạo truyền tới khoảng chừng trên trăm trượng chính giữa mấy khúc ngoặt hiện có một nhóm người đang đánh nhau.
Cổ Thần che đậy pháp lực của bản thân, liếc mắt nhìn Ngô Tinh, ý tứ rât minh bạch: đi qua xem.
Ngô Tinh phải giúp Hư Tử Uyên khi trừ hàn độc, tự nhiên lúc này cần phải đi theo Cổ Thần để tìm nàng. Cho nên hắn cũng nhanh chóng gật đầu cùng với Cổ Thần đi về phía trước. Ngô Tinh tự nhiên không cần phải che đậy pháp lực làm gì. Những tu sĩ tiến nhập vào trong di chỉ địa cung này tu vi bất quá cũng chỉ là Dẫn Hồn hậu kỳ. Chừng đó chưa đủ để phát hiện ra sự tồn tại của hắn?
Ngô Tinh cũng không có đem tu vi của mình phóng xuất ra ngoài. Ngay cả Cổ Thần cũng không có nhìn ra, nếu như không phải biết được Ngô Tinh đã sống qua nghìn năm thì trừ một đầu một áo trắng toát ra, Ngô Tinh chẳng khác nào phàm nhân.
Rất nhanh Cổ Thần cùng Ngô Tinh đã đi qua trăm trượng thông đạo, cảnh tượng dánh nhau phía trước liền rơi vào mắt hai người. Một nữ tử mười tám mười chín tuổi dung mạo mỹ miều đang bị bốn gã nam tu vây công.
← Ch. 0186 | Ch. 0188 → |