← Ch.0188 | Ch.0190 → |
Hàn khí của Tử Diễm Băng Viêm dũng nhãnh tiến vào trong thân thể của tên lão đại. Ngay lập tức bên ngoài thân thể hắn kết thành một lớp băng, chẳng mấy chốc mà biến thành một khối băng điêu. Pháp bảo phi kiếm cũng không chậm trễ, nhanh chóng hóa thành một đạo xích mang tiến nhập vào trong mi tâm. Cổ Thần lại xuất ra băng chưởng túm lấy tên lão đạo kéo tới trước mặt.
Tên lão đại giờ phút này từ lồng ngực trở xuống toàn bộ đều bị Tử Diễm Băng Viêm đóng băng, thể nội pháp lực cũng như thế, không thể nào nhúc nhích được.
Trước mặt Cổ Thần, tên lão đại không còn có cảm giác ưu việt khi là tu sĩ Tàng Gia nữa, hiện giờ hắn trong mắt hắn chỉ có sự sợ hãi đến tốt độ.
- Đạo hữu, cứu giúp, ta có thể đi sao?
Tên tu sĩ Tàng Gia vừa bị một trảo bắt đến trước mặt Cổ Thần, Mông Tiên Âm lập tức hạ giọng nói.
Bốn tên Tàng Gia tu sĩ thì ba tên đã chết, một tên bị bắt. Khó trách được Mông Tiên Âm cũng phải sinh ra một tia sợ hãi mà muốn bỏ chạy. Vừa rồi với thủ đoạn của Cổ Thần, Mông Tiên Âm tự biết bản thân mình không phải là đối thủ của đối phương. Nhưng dù sao thì người ta cũng đã cứu mình, cứ như vậy mà bỏ chạy sợ rằng chọc giận đối phương. Chính vì thế mà nàng mới mở lời hỏi Cổ Thần.
Biểu hiện vừa rồi của Cổ Thần cho dù là Tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đứng ở đó quan khán cũng phải khiếp sợ. Đồng thời đối với Cổ Thần mà bảo trì ba phần phòng bị. Hơn nữa đây mới chỉ là trạng thái bình thường của Cổ Thần, hắn còn chưa có Long Hóa.
Tuy là nói lời cảm tạ nhưng trên mặt Mông Tiên Âm vẫn lạnh như băng không có gì thay đổi. Tuy nhiên thực lực của Cổ Thần thực khiến cho nàng phải kinh ngạc không thôi. Nhưng trêm mặt nàng vẫn không có lộ ra nửa phần hứng thú đối với Cổ Thần.
Mông Tiên Âm được xưng là băng sơn, biểu tình lạnh như băng vậy, quả thực không sai một chút nào.
Cổ Thần nhìn về phía Mông Tiên Âm gật đầu. Mông Tiên Âm lập tức hóa thành một đạo hào quang phi độn mà đi. Chẳng mấy chốc mà nàng biến mất trong tầm mắt của Cổ Thần. Lúc này sự chú ý của hắn lại chuyển lên người tên tu sĩ Tàng Gia còn lại.
Người này có tu vi là Dẫn Hồn trung kỳ, Tiểu Bạch tự nhiên là không thể nào sử dụng mê hồn đối với hắn. Nhưng thứ là Cổ Thần muốn biết, đành phải thông qua thủ đoạn ác độc mà trực tiếp hỏi thôi.
Bất quá người này sớm bị Cổ Thần khống chế, chấn loạn tâm thần. Cổ Thần vừa hỏi cái gì rất nhanh liền đem tin tức tương ứng ra trả lời. Sau khi đạt được mục đích của mình thì Cổ Thần cũng không ngần ngại biến tên tu sĩ Tàng Gia kia hoàn toàn thành băng điêu. :
Một chưởng băng liền biến khối băng điêu thành vụn băng rơi xuống mặt đất. Bốn tên tu sĩ Tàng Gia cứ như thế mà chết trên tay của Cổ Thần.
Từ miệng của người này, Cổ Thần biết được lần này Tàng Gia phái người tiến nhập vào trong di chỉ địa cung tộng cộng có mười tám tên tu sĩ. Trong đó Dẫn Hồn hậu kỳ có ba người, Dẫn Hồn trung kỳ có sáu người, Dẫn Hồn sơ kỳ có bốn người. Trúc Thai kỳ vẻn vẹn có năm người. thực lực như thế gần như cao gấp hai lần so với đám người Hư Thiên Tông. Quả nhiên Đế Đình ra tay cũng không thể xem thường được a.
Tàng Gia tu sĩ chỉ có ba người là có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, trong nội tâm Cổ Thần thoáng đắn đo một phát. Di chỉ địa cung này quả thật là nơi ngọa hổ tàng lòng. Nếu như không có ám đạo đồng thời cũng không có gặp được Ngô Tinh, không thể tu luyện Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết thì chỉ với ba tấm bảo phù trong tay hắn chỉ sợ không có tư cách tranh đoạt bảo vật trong địa cung.
Những thế lực tiến vào bên trong di chỉ địa cung cũng có chừng vài phương. Tu sĩ Dẫn Hồn kỳ ít nhất cũng phải mười tên. Nếu như chính thức quyết chiến thì những Tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ này chính là những người quyết định kết cục.
Tuy Hư Thiên Tông cũng có hai tên đệ tử Dẫn Hồn hậu kỳ tiến vào trong di chỉ địa cung, thế nhưng tại cung điện dưới lòng đất cũng không được coi là có thực lực rất mạnh. Cung điện dưới địa cung tầng thứ chín, diện tích chỉ vẻn vẹn có mười dặm. Đối với tu sĩ Thần Hải Cảnh thì mười dặm vẻn vẹn chỉ là một khoảng cách nhỉ. Trong nội tâm Cổ Thần có chút hưng phấn, ở đây hắn mới có thể tìm được sư tỷ của mình.
Lấy địa đồ ra nhìn, lối vào Băng Cung tầng thứ mười ngay tại trung tâm của cung điện dưới địa cung tầng thứ chín. Tuy nói rằng các tu sĩ khác không có được địa đồ hoàn chỉnh như của Cổ Thần. Nhưng cung điện dưới địa cung tầng thứ chính tựu cũng không có lớn lắm, muốn tìm đến đó có lẽ cũng không có khó. Cuối cùng đến khi tất cả các tu sĩ đều tìm được lối vào Băng Cung tầng thứ mười thì đó chính là nơi mà chúng tu sĩ hội tụ.
Cổ Thần đem địa đồ thu hồi lại rồi nói:
- Ngô Tinh đại ca, lại phiền toái huynh đi theo đệ một chuyên rồi.
Ngô Tinh mỉm cười nói:
- Ta cũng đã chờ đợi một vạn năm rồi. Hiện tại cũng không quan tâm đến một chút ít thời gian cỏn con này. Ta cùng với ngươi đi tìm sư tỷ của ngươi. Có cái gì cần giúp đỡ cứ nói với ta. Chỉ cần ngươi muốn người nào chết, ta liền đem bọn chúng giết sạch cho ngươi.
Cổ Thần lắc đầu nói:
- Những người này tự thân ta có thể giải quyết được, đại ca chỉ cần bang trợ sư tỷ ta khu trừ hàn khí là được.
Cổ Thần biết rõ, trong nội tâm Ngô Tinh luôn cảm thấy thiếu nợ bản than hắn một tâm nhân tình. Không sớm gì muộn thì hắn cũng muốn giúp Cổ Thần giết những người khác ở trong địa cung. Đến lúc đó nếu không thể khu trừ được hàn độc cho Hư Tử Uyên thì cũng có thể tạo ra lối thoát cho mình.
Cổ Thần tự nhiên cũng không có ngu ngốc mà tự đẩy mình ào thế khó. Chúng tu sĩ trong di chỉ địa cung, hiện tại Cổ Thần đều có thể đối phó. Hắn làm sao có thể lãng phí ân tình của Ngô Tinh cho được. Cho dù Cổ Thần không có mở miệng thì cho dù Ngô Tinh có giết bao nhiêu người đi chăng nữa cũng không bằng hắn giúp sử tỷ Hư Tử Uyên khu trừ hàn độc trong người ta. Nhưng với kiến thức và tu vi của Ngô Tinh nếu như không thể khu trừ được Huyền Âm Hàn Khí thì cũng có thể hỗ trọ Cổ Thần tìm kiếm phương pháp giải tự. Tự nhiên so với việc Cổ Thần tự thân tìm tòi thì dễ dàng hơn nhiều.
Cổ Thần và Ngô Tinh tiếp tục hướng tới dải đất trung tâm trong cung điện dưới địa cung tầng thứ chín. Đi về phía trước chừng dai dặm đường, phía trước lại truyền đến tiếng đánh nhau. Đại bộ phận chúng tu sĩ đều ta có mặt ở tầng chứ chín. Bọn họ tại đây tranh đấu so với những tầng trên thực sự nhiều hơn nhiều lắm.
Hai người nhìn nhau, lập tức bước nhanh hơn về phía trước. Chuyển qua một đầu sơn động, phương viên phía trước rộng chừng ba mươi trượng là một đại sảnh cực lớn, xuất hiện trước mắt hai người.
Trong sảnh động hắc khí cuồn cuộn, tràn ngập toàn bộ không gian trong động. Cổ Thần cũng chỉ có thể dựa vào phương hướng mà xác định phương hướng. Có hai gã hắc y tu sĩ đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong tay nắm lấy một kiện trận khí, tay kết pháp ấn, đạo đạo hắc khí thoe trận khí không ngừng dũng mãnh bay vào trong trong trận pháp.
Trên người hai tên hắc y tu sĩ này đều có Âm Dương ấn kỳ đồ án. Bọn họ chính là tu sĩ của Âm Dương Ma Tông.
Hai người ngồi ở gần kề nhau, lại nhìn bộ dáng động sảnh, Cổ Thần lập tức đoán biết được hai tên tu sĩ Âm Dương Ma Tông ở chỗ này bố trí một hồi trận pháp đang vây công địch nhân trong trận. Chỉ là hắc khí cuồn cuộn, Cổ Thần cũng không làm cách nào nhận biết được người bị vây công là người phương nào?
-Hai tên tu sĩ Âm Dương Ma Tông đang thi pháp, rất có thể là Tử Uyên tỷ tỷ bị nhốt trong trận.
Trong lúc đó, Tiểu Bạch đột nhiên kinh hô một tiếng hướng tới một chỗ hắc khí cuồn cuộn mà chỉ tay tới.
Sư tỷ ở bên trong? Nội tâm Cổ Thần cả kinh, theo như địa phương Tiểu Bạch chỉ thì quả nhiên bên trong hắc khí cuồn cuộn thỉnh thoảng có một đạo hào quang thuần khiết bạch sắc bắn ra. Hẳn là hào quang của Cực Quang Bảo Kính.
Nhìn hai tên tu sĩ Âm Dương Ma Tông, Cổ Thần lập tức nổi giận lôi đình. Trận hắc khí này quá lớn, đến cả Cổ Thần cũng nhìn không thấu. Nhưng có thể dễ dàng nhận thấy trận pháp này uy lực vô cùng to lớn. Tuy sư tỷ ở bên trong trận pháp có được Cực Quang Bảo Kính hộ thể nhưng mà bị trận pháp vây côn chỉ sợ là cũng phải chịu thiệt ít nhiều. Bị nhốt trong trận pháp cho dù nàng có phóng xuất ra Huyền Ân Hàn Khí thì cũng không thể công kích được địch nhân mà lại còn làm tổn hại đến chính bản thân mình.
← Ch. 0188 | Ch. 0190 → |