← Ch.0095 | Ch.0097 → |
Nếu không có tốc độ nhanh đến cực điểm, một kiếm này còn chưa đâm đến cổ họng người khác thì vì không có bất kỳ phòng thủ nào mà đối thủ đã có thể đơn giản công kích vào người tấn công rồi.
Tốc độ của Huyền Thiên hiển nhiên đạt được yêu cầu.
Một kiếm đâm ra, Trình Kình Phong cũng cảm giác được, một cổ cảm giác rét thấu xương, kiếm chưa đến, một cổ ý cảnh tất sát đã xuyên thấu qua cổ họng Trình Kình Phong, một giây sau, Thiên Địa phía trước tối sầm lại, chỉ còn lại một đạo kiếm quang đẹp mắt như lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm, đâm về phía hắn.
Tử vong, sợ hãi, tàn lụi - - đủ loại ý niệm mặt trái trong chốc lát xuất hiện trong đầu Trình Kình Phong, Trình Kình Phong chỉ cảm thấy trong nội tâm mát lạnh, trong chốc lát như lọt vào hầm băng.
Lui!
Lui!
Lui!
Trình Kình Phong hồn kinh vía tán, hai chân mãnh liệt đạp một cái, thân thể bắn về sau như một mũi tên, đồng thời, trường đao trong tay quét ngang, trong chớp mắt đã chắn trước cổ họng.
Keng - -!
Một tiếng vang thật lớn, Trình Kình Phong không hổ là cao thủ Tiên Thiên cảnh, ngay lúc thiên quân nhất phát đã chặn được một kiếm tất sát kia của Huyền Thiên.
Một cổ lực lượng khổng lồ, từ kiếm trong tay Huyền Thiên truyền đến, đánh lên trường đao trong tay Trình Kình Phong, lan khắp toàn thân hắn.
Trình Kình Phong chấn động mạnh, thân thể lui về phía sau trực tiếp bay lên, xẹt qua hơn mười mét trên không trung, mới rơi xuống lôi đài, cách biên giới chưa đầy năm mét.
Ông - -!
Trường đao trong tay đang chấn động, hai tay Trình Kình Phong đều run lên, nhất là hổ khẩu càng ẩn ẩn đau đớn, trong mắt không còn bất luận thần sắc cao ngạo nào nữa, chỉ có sợ hãi và hoảng sợ.
Một kiếm vừa rồi, những võ giả quan sát khác có lẽ chỉ khiếp sợ vì tốc độ, mà Trình Kình Phong lại cảm thấy như tiếp cận tử vong, hiểu rất rõ sự đáng sợ của một kiếm kia.
Một kiếm kia, chỉ là bắt đầu! Một đạo hàn quang tới gần, Huyền Thiên lại thi triển ra đại sát chiêu thứ hai.
Tuyệt Ảnh kiếm pháp - - Tru Tâm Thức!
Kiếm chiêu của Huyền Thiên vừa thi triển, kiếm quang vừa hiện, Trình Kình Phong liền cảm giác được ngực mát lạnh, một đạo khí lưu tuôn ra, lòng thoáng trầm xuống, trong mắt Trình Kình Phong bốn phía tất cả đều ảm đạm không ánh sáng, chỉ còn lại kiếm mang trong tay Huyền Thiên, vô cùng lóng lánh, kiếm mang kia nhanh đến cực điểm, đâm về phía Trình Kình Phong, mục tiêu đúng là tim hắn.
Một kiếm này, muốn khiến Trình Kình Phong bị một kiếm xuyên tim.
Đã có cảm giác sợ hãi từ Xuyên Hầu Thức ban nãy, trong nội tâm Trình Kình Phong càng thêm sợ hãi, vừa có thể ngăn một kiếm kia của Huyền Thiên đúng là vạn hạnh, hắn không bao giờ muốn thử lặp lại cảm giác kia một lần nữa!
- Ta nhận thua! Ta nhận thua!
Trình Kình Phong hoảng sợ thét lên một tiếng, thân thể lần nữa bạo lui về sau.
Rất nhanh kiếm quang đâm tới liền dừng lại, Huyền Thiên cầm kiếm đứng ở chỗ Trình Kình Phong đứng vừa rồi, chỉ còn lại một đám kiếm khí tiếp tục bắn tới trước, bị trường đao ngang trước ngực Trình Kình Phong ngăn lại một nửa, một nửa khác xuyên vào cơ thể Trình Kình Phong, như một cây kim đâm vào tim hắn.
May mắn trong cơ thể có Tiên Thiên chân khí ngăn cản, một đám kiếm khí còn lại không nhiều lắm kia vừa vào cơ thể liền bị Tiên Thiên chân khí ngăn được, nhưng trái tim Trình Kình Phong vẫn theo bản năng truyền đến một hồi đau đớn, tựa như bị một kiếm xuyên qua vậy.
Trình Kình Phong miệng lớn thở hổn hển, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, nhìn kiếm trong tay Huyền Thiên như nhìn một Ác Ma vậy.
Đối với kiếm trong tay Huyền Thiên, Trình Kình Phong cảm giác, chỉ có dùng hai chữ để hình dung: Đáng sợ! Đáng sợ cực đoan!
Trình Kình Phong chính là thiếu chủ Trình gia, đệ tử nội môn Thần Đao Môn, cao thủ Tiên Thiên cảnh nhất trọng, vậy mà không để ý tôn nghiêm ở trước mặt chúng võ giả nhận thua với Huyền Thiên vốn là Võ Đạo cảnh cửu trọng, chúng võ giả ở bốn phía lôi đài nguyên một đám trừng lớn mắt, nhìn Trình Kình Phong tràn đầy khinh bỉ.
Không ít võ giả, đối với thiếu chủ Trình gia Trình Kình Phong đều xì mũi coi thường, phát ra trận trận thanh âm chế nhạo.
Nghe tiếng cười nhạo của chúng võ giả truyền đến, gia chủ Trình gia Trình Nguyên Võ chỉ cảm thấy trên mặt như bị người hung hăng tát hai bạt tai, Trương Trạch Đào tuy rằng thất bại, nhưng là bị thương chiến bại, còn Trình Kình Phong lại chủ động nhận thua, khiến Trình gia cơ hồ mất hết thể diện.
Hàn Tuyết Kiếm trong tay Huyền Thiên chỉ về phía Trình Kình Phong ở phía xa, tuy rằng kiếm không động, nhưng Trình Kình Phong vẫn cảm giác được có một cổ lực lượng đáng sợ, từ thân kiếm truyền đến, cơ hồ xuyên thấu thân thể của hắn, khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Trong lúc đó, nội tâm Trình Kình Phong lóe lên linh quang, một ý niệm đáng sợ bỗng hiện lên trong đầu hắn:
- Kiếm ý! Chẳng lẽ, đây là kiếm ý trong truyền thuyết sao?
Bất quá, ý nghĩ này, rất nhanh đã bị hắn bóp chết, kiếm ý là một loại lực lượng tinh thần huyền diệu khó giải thích, có thể ảnh hưởng ý niệm của người khác.
Kiếm khách lĩnh ngộ kiếm ý kiếm trong tay không động, nhưng lực lượng tinh thần lại có thể khiến đối thủ sinh ra đủ loại ảo cảnh, khiến đối thủ lâm vào ảo cảnh, thừa nhận áp lực tinh thần cực lớn, không cách nào rút kiếm, thậm chí, trực tiếp sụp đổ bỏ mình.
Kiếm của Huyền Thiên mặc dù có một loại lực lượng không hiểu, khiến Trình Kình Phong cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ sinh ra ảo cảnh, cũng không có áp lực tinh thần cường đại, Trình Kình Phong tuy rằng không địch lại nhưng vẫn còn thừa nhận được.
- Người này thật đáng sợ, tuy rằng còn chưa lĩnh ngộ kiếm ý trong truyền thuyết, nhưng đã bước chân vào cánh cửa, đợi một thời gian, nói không chừng thật sự có thể lĩnh ngộ được kiếm ý chí cao vô thượng. Hiện giờ hắn đã có lực lượng khiêu chiến vượt cấp, đến lúc đó, vượt cấp chém giết địch nhân chỉ dễ dàng như lấy đồ trong tui! Thật là đáng sợ!
Trình Kình Phong trong lòng run rẩy, đối mặt Huyền Thiên đã không còn chút ưu việt nào, có chăng chỉ là sợ hãi, tự ti.
Đã nửa chân đạp đến vào cánh cửa kiếm ý, Huyền Thiên mặc dù chỉ có tu vị Võ Đạo cảnh cửu trọng nhưng cũng không phải Trình Kình Phong có thể sánh được.
Trình Kình Phong đã nhận thua, Huyền Thiên tự nhiên sẽ dựa theo quy củ luận võ, sẽ không cố ý đả thương người, ánh mắt nhìn qua Trình Kình Phong, nói:
- Tự mình cút xuống lôi đài đi!
Nhìn qua Huyền Thiên, sau lưng Trình Kình Phong đã ướt đẫm mồ hôi, trong nội tâm đã sớm tràn ngập sợ hãi, gần như sụp đổ, nghe vậy như được đại xá, rung giọng nói:
- Vâng! Vâng!
Nghe vậy hắn liền xoay người nhảy xuống lôi đài, chúng võ giả thấy thế đều cười lớn. Trình Nguyên Võ và võ giả Trình gia đều cảm thấy xấu hổ, trên mặt nóng rát.
Võ giả quan chiến ở bốn phía lôi đài cũng không chính diện đối mặt với Tuyệt Ảnh kiếm pháp của Huyền Thiên, chỉ biết là kiếm của Huyền Thiên thoạt nhìn tốc độ rất nhanh, hoàn toàn không cảm nhận được sự khủng bố mà Trình Kình Phong phải chịu, đối với việc Trình Kình Phong tự động nhận thua tự nhiên xì mũi coi thường, đổi lại bất luận một vị võ giả Võ Đạo cảnh nào khác, Tuyệt Ảnh kiếm pháp của Huyền Thiên vừa ra nhất định có thể khiến hắn một kiếm mất mạng, ngay cả nửa điểm năng lực phản kháng cũng không có.
← Ch. 0095 | Ch. 0097 → |