Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Nghịch Thương Khung - Chương 0802

Kiếm Nghịch Thương Khung
Trọn bộ 1895 chương
Chương 0802: Đạp phá Địch gia (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1895)

Siêu sale Lazada


Trong ánh mắt Trình Ngự Cảnh hiện ra hào quagn kích động, nói:

- Tốt, Địch gia mà diệt thì gia tộc ở vùng biển Phong Vân Đảo này nhất định cảm tạ Thiên thiếu.

...

Huyền Thiên từ Bình Hồ Đảo xuất phát, ngày kế tiếp liền đến Trung Đô Đảo.

Trung Đô Đảo là hòn dảo có phạm vi ngàn dặm, Địch gia chính là chủ nhân nơi này, có không ít phàm nhân và võ giả yếu kém trên đảo đều là nô lệ của Địch gia, thậm chí trong nô lệ còn có cường giả Địa giai cảnh, đó là tù binh rơi vào tay của Địch gia.

Địch gia tại Ma Vụ Hải này cướp bóc mà sống, gặp được kẻ phản kháng và lỗ mảng hoặc là giết chết tại chỗ, hoặc là bắt quay về đảo phong ấn chân nguyên, trở thành nô lệ.

Vùng biển Phong Vân Đảo không ít cường giả các gia tộc làm nô lệ của Địch gia, Trình gia thì có hai người, thực lực Địch gia cường đại, căn bản không cách nào đòi trở về.

Trung Đô Đảo của Địch gia dựa vào hải cảng, tòa thành kiến trúc cực lớn, rộng hơn mười dặm.

Huyền Thiên ở trên không trung của hòn đảo, phạm vi hơn mười dặm đều thu vào mắt, nô lệ làm việc tay chân và võ giả Địch gia nhẹ nhàng, hình thành nét đối lập tương phản.

Nơi ở của Địch gia thì có trăm thiếu nữ xinh đẹp quần áo bạo lộ ca múa, không ít đại nhân vật của Địch gia đang ở trên lầu quan sát.

Không ngờ hôm nay là lễ lớn của Địch gia.

Huyền Thiên ẩn trong tầng mây, không người nào biết hắn đã đến, trong tay hắn cầm theo trường thương màu bạc, mũi thương xuyên thấu một cái đầu lâu, chính là đầu Địch Sử Cường.

Ba --

Trong lúc đó một tiếng xé gió từ trên không trung truyền tới, đánh vỡ hòa khí múa hát này.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một đạo ngân quang từ trên bầu trời cấp tốc bay xuống, trong chốc lát đã bay vào trong nội viện, dính vào đại môn của Địch gia.

Ngân quang chính là trường thường, đuôi thương đâm vào trong cửa lớn Địch gia, mũi thương xuyên thấu một đầu người, đang run rẩy kịch liệt, đầu người cũng lay động.

Trường thương từ trên bầu trời rơi xuống, mũi thương cắm một khỏa đầu người, mấy trăm thiếu nữ đang ca múa tất cả đều phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai ta.

Mà võ giả Địch gia càng kinh hãi, đầu người này không ngờ lại là một trong chín đại trưởng lão của Địch gia, Địch Sử Cường, hơn nữa còn là hàng thứ ba, là cường giả nửa bước Thiên giai.

Cường giả nửa bước Thiên giai Đại trưởng lão bị người ta chặt đầu, hơn nữa còn ném vào trong đảo, chuyện này khiến võ giả Địch gia kinh hãi!

Không ít cường giả nhìn lên bầu trời, nhưng mà không trung không có ai cả.

- Nhanh đi báo cáo thái thượng trưởng lão cùng các vị Đại trưởng lão...

Có cường giả quát to.

...

Địch gia bảo, trong một tòa lầu các cao nhất trong nội đường.

Một lão giả tóc bạc đang ngồi ngay ngắn vận khí điều tức, đây là một siêu cấp cường giả Thiên giai cảnh, Địch gia thái thượng trưởng lão Địch Vũ Hàn, đã qua bảy mươi.

Địch gia bảo phi thường lớn, âm thanh hoảng sợ ở bên ngoài cũng không có truyền tới đây, nơi đây phi thường yên tĩnh.

Trong lúc đó hai mắt Địch Vũ Hàn trợn tròn, tinh quang đại phóng, nhìn chằm chằm vào phía trước, đột nhiên cả kinh.

Chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn trẻ tuổi đứng ở trong hành lang, nhìn qua hắn cười cười.

Thiếu niên anh tuấn này chính là Huyền Thiên, hắn đem trường thương có đầu của Địch Sử Cường ném xuống, thừa dịp ánh mắt của mọi người bị trường thương hấp dẫn, đã đi vào lầu các cao nhất của Địch gia bảo.

- Ngươi là... Thiên thiếu?

Thấy Huyền Thiên chỉ có tu vi Địa giai cảnh thập trọng, đột nhiên thần sắc Địch Vũ Hàn biến đổi.

Địch Vũ Hàn gọi tên của hắn, Huyền Thiên tuyệt không ngoài ý muốn, Địch Sử Cường cùng Vân Quy Hải đều đã đi tới Bình Hồ Đảo, Địch gia sớm biết rõ Huyền Thiên là người từ ngoài Ma Vụ Hải tới, hơn nữa thương lượng tốt đối sách, lấy mạng của Huyền Thiên và đoạt tài vật.

Huyền Thiên khẽ gật đầu, đáp lại thân phận của mình, chậm rãi nói:

- Địch Sử Cường bảo ta nói một câu với ngươi.

Thần sắc Địch Vũ Hàn rất nhanh khôi phục bình thường, tuy Huyền Thiên xuất hiện rất kỳ quái, nhưng dù thế nào cũng chỉ là võ giả Địa giai cảnh, mà Địch Vũ Hàn hắn lại có tu vi Thiên giai cảnh nhất trọng đỉnh phong.

- Nói cái gì?

Địch Vũ Hàn trấn định hỏi.

- Hắn nói -- hắn rất cô độc, muốn ngươi và đám đại trưởng lão Địch gia đi tìm hắn.

Huyền Thiên khẽ cười nói, Cửu Khúc Nghịch Tâm Kiếm lập tức ra khỏi vỏ, chém ra một kiếm.

Địch Vũ Hàn sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, một đạo kiếm quang giống như ánh sáng đánh về phía hắn.

- Làm càn!

Bị một cường giả Địa giai cảnh công kích, Địch Vũ Hàn giận dữ, hắn không thèm đứng dậy, trong tay lúc này xuất hiện bảo thương, là Thiên cấp hạ đẳng bảo khí, đột nhiên đâm về phía trước.

Xôn xao --

Một đạo kiếm cương chói mắt hiện ra, đón lấy kiếm mang của Huyền Thiên, đâm về phía trước.

Một đâm này Địch Vũ Hàn muốn đâm nát kiếm mang của Huyền Thiên, đồng thời muốn đem thân thể Huyền Thiên đâm xuyên qua.

Nhưng mà kết quả lại vượt qua dự kiến của Địch Vũ Hàn thật sâu.

Ba! Âm thanh nghiền nát vang lên, bị phá tan không phải kiếm mang của Huyền Thiên, mà là thương cương của hắn.

Kiếm mang của Huyền Thiên không kiên không phá, thương cương của Địch Vũ Hàn trong nháy mắt bị đánh thành hai nửa, hoàn toàn bạo toái, hóa thành hư vô.

Kiếm quang không chỉ có sắc bén, lực lượng cũng thập phần cường đại.

Bành! Bảo thương trong tay Địch Vũ Hàn bay ra, trực tiếp đâm vào trên vách tường.

Ánh mắt Địch Vũ Hàn không thể tưởng tượng nổi, một đạo hào quang chói mắt bổ trúng thân thể của hắn, lóe lên liền xuyên thấu qua, tiến vào vách tường sau lưng Địch Vũ Hàn.

Thời gian dường như dừng lại, Địch Vũ Hàn còn bảo trì ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, sau đó sinh khí trong ánh mắt đã mất đi, rất nhanh hóa thành ánh mắt căng cứng, máu tươi chậm rãi từ trán, cái mũi, bờ môi, cái cằm, cổ... chảy ra ngoài, hình thành một vết tơ máu dọc.

Vách tường sau lưng Địch Vũ Hàn xuất hiện khe hở tinh tế, vách tường sâu hơn một thước bị đâm xuyên, chính là dấu của kiếm mang.

Huyền Thiên lấy trường thương trên vách tường xuống, lại tháo không gian giới chỉ trong tay Địch Vũ Hàn xuống, thân ảnh biến mất thật nhanh.

- Thái thượng trưởng lão... Thái thượng trưởng lão...

Có cường giả Địa giai cảnh chạy tới, trong âm thanh lộ ra vẻ hoảng sợ.

Rất nhanh, có một cường giả Địa giai chạy vào hành lang chỗ của Địch Vũ Hàn.

Nhìn thấy hai mắt Địch Vũ Hàn không khí trầm lặng, cùng với một tơ máu dọc, tên cường giả Địa giai cảnh thét lên, tiếng hét của hắn rất to, ánh mắt không tưởng tượng nổi.

- Thái thượng trưởng lão...

Tên này lớn gan đi vào, đi tới bên người Địch Vũ Hàn, nhẹ nhàng đẩy.

Xôn xao --

Máu tươi bắn ra vô số, tung tóe lên người của tên này.

Thân thể Địch Vũ Hàn và cả cái ghế đang ngồi tách ra làm hai, ngả qua hai hướng.

- Ah --! Ah --! Ah --

Tên cường giả này hoảng sợ hét thật lớn.

Trong Ma Vụ Hải, Huyền Thiên một kiếm bổ thuyền lớn Địch gia, tên cường giả này cũng ở trên thuyền, tình hình của Địch Vũ Hàn lúc này giống như chiếc thuyền kia như đúc.

Địch gia xong đời!

Địch Vũ Hàn sau khi chết tám Đại trưởng lão lục tục đã chết dưới kiếm của Huyền Thiên.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1895)