Vay nóng Tinvay

Truyện:Thư Kiếm Trường An - Chương 219

Thư Kiếm Trường An
Trọn bộ 746 chương
Chương 219: Tây quân thẳng tiến ba nghìn dặm, tóc xanh nhuốm tuyết cốt hồi hương
0.00
(0 votes)


Chương (1-746)

Siêu sale Lazada


Thời gian thoáng cái đã qua mười ngày vừa đúng tới tháng ba. Tâm tình Tô Trường An cũng giống như quang cảnh ngày xuân bên ngoài mà tốt lên rất nhiều.

Quan Thương Hải giữ đúng hẹn từ ngày hôm sau chữa thương cho Tô Trường An, không thể không thừa nhận y thuật của y rất cao minh.

Tay y bắt mạch môn, khí đi ngũ phủ, thần du bát mạch, thời gian không tới nửa nén hương đã nắm rõ mấu chốt của Tô Trường An. Sau đó y châm tám mươi mốt kim lại dùng dược thạch độc nhất vô nhị nên không tới nửa tháng nội thương của Tô Trường An đã tốt bảy tám phần, còn lại chỉ cần uống thuốc là chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng Tô Trường An cũng không vì mấy chuyện này mà cao hứng được. Nguyên nhân chính là hôm qua hắn cùng Thanh Loan ăn cơm đã nghe được khách uống rượu truyền đến tin tức ở Trường An.

Hoa Phi Tạc cùng La Ngọc Nhi đã chạy thoát khỏi Trường An, thoát khỏi thiên lao.

Đây là một việc không thể tin được, bọn họ chỉ có tu vi Thiên Thính cảnh muốn thoát khỏi đám đại năng trong thiên lao là chuyện không thể nào. Nhưng bọn họ lại làm được, triều đình hoài nghi trong thành Trường An còn dư đảng của Tô Trường An.

Tin tức trong miệng đám khách uống rượu chủ yếu là nghe nhầm đồn bậy, từ thành Trường An tới Tây Giang mấy ngàn dặm đã sớm tam sao thất bản, vì vậy Tô Trường An hôm nay được Quan Thương Hải kiểm tra thân thể đã bóng gió hỏi thăm một phen.

Đương nhiên Tô Trường An nói bóng gió chả ra làm sao, càng giống cứng nhắc từ chủ đề này chuyển sang chủ đề khác. Nhưng vị Thần tướng đại nhân mặc dù trong lòng hiểu rõ cũng không vạch trần, đem từng tình huống y biết rõ nói cho hắn.

Tô Trường An sau khi nhận được đáp án của Quan Thương Hải thì rốt cuộc cũng trút được gánh nặng trong lòng, ít nhất trên đời này ngoại trừ Thanh Loan vẫn còn những đệ tử Thiên Lam viện khác.

Tô Trường An càng thêm thừa nhận chính là bọn họ cũng như mình trở thành những con ác lang ẩn phục trong thiên hạ chờ đợi thời cơ đoạt lại Thiên Lam.

Đây là một cảm giác rất tuyệt, giống như một vị lữ khách cô độc bôn ba trong đêm nhìn về phía chân trời biết được thời khắc ấy ở phương xa cũng có một vị lữ khách đang nhìn trời đêm, dù chưa từng gặp nhau nhưng lại sáng tỏ tâm ý đối phương.

Trong nghìn vạn người, chúng ta hướng về nhau, tuy bi tráng. Nhưng ta không cô độc, đường dù khó nhưng có ngươi làm bạn, khó trăm lần ta cũng vượt qua.

Tô Trường An thích cảm giác này.

"Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi xem quân doanh cũng là thời điểm để các ngươi nhận biết nhau." Quan Thương Hải đưa tới lần thuốc cuối cùng sau đó nói.

"Ừ." Tô Trường An tiếp nhận dược sau đó gật đầu đáp lại.

Mặc dù tất cả biểu lộ của Quan Thương Hải đều như nước chảy mây trôi nhưng càng nhiều nhân viên ra vào phủ thành chủ khiến Tô Trường An ý thức được thế cục thành Lai Vân càng ngày càng kém, theo đó ngày đại quân đi Lai Vân sẽ càng gần. Như vậy, hắn gặp đồng liêu ngày sau là chuyện rất cần thiết.

Quân doanh ở phía tây thành Tây Giang là một chỗ đất trống, nghe nói dĩ vãng nơi đây là một phố xá sầm uất - thanh lâu của Tây Giang gần như đều tụ tập ở đây (phố đèn đỏ:v). Mấy tháng trước Quan Thương Hải tới đây thì bắt đầu triệu tập binh mã, san bằng nơi đây lập nên quân doanh.

Những nương tử oanh ca yến hót kia mất chỗ ẩn thân biết đi nơi nào. Vì vậy vị Thần tướng đại nhân này liền vung tay lên thu nhận tất cả bọn họ, đây chính là điều mà y thường khoác lác với Tô Trường An trong nhà có mấy ngàn thê thiếp.

Đương nhiên sự tích về vị Thần tướng đại nhân không chỉ như thế. Chuyện để đám uống rượu trong thành Tây Giang say sưa chính là ngày Thần tướng tiếp chỉ vào thành Tây Giang chiêu binh mãi mã đã chém thành chủ, hơn nữa tự treo ấn Thái Thú, bắt đầu một đoạn hào đoạt cực kỳ hoang đường lại mạnh mẽ.

Quan Thương Hải chiêu binh tính có ba bước.

Thứ nhất, hiểu theo lý lẽ, hành động theo tình. Trên đầu tường treo đầy bố cáo, tố giác thảm trạng hướng tây để dân chúng có chung mối thù, vì thế một ít hiệp sĩ tuổi trẻ khí thịnh tự vào quân doanh.

Thứ hai, hứa trả lợi lớn, tiên lễ hậu binh. Mọi người đều biết thành Tây Giang màu mỡ nên một số hảo thủ giang hồ vì mưu sinh tìm đến phú cổ thân hào làm môn hạ, Quan Thương Hải đương nhiên không buông tha khối thịt mỡ này. Y mở nhà kho của vị thành chủ đã qua đời kia sau đó dùng số tiền lớn này mượn tay chân của đám địa đầu xà trong thành. Tất nhiên đám phú cổ thân nào này đâu dễ bị lừa gạt vì bọn họ cũng biết giờ đây loạn thế nên mỗi tu sĩ dưới tay đều là chỗ dựa cho bọn họ sống an phận sau này, đương nhiên không dễ buông tay.

Lúc tất cả mọi người cho rằng Quan Thương Hải bó tay thì mấy ngày sau đó vị Thần tướng đại nhân này lại gây ra những "cuộc chiến" rầm rộ hoặc hợp lý hoặc hoang đường với đủ các loại lý do cướp đi những tên gia nô của các thân hào nổi danh trong thành đem về làm sĩ tốt.

Chứng kiến Quan Thương Hải ra tay cứng rắn nên những thân hào còn lại rốt cuộc cũng phải nhẫn nhịn dâng ra thủ hạ của mình.

Còn điều thứ ba, càng hoang đường không gì sánh được.

Quan Thương Hải đem mấy trăm tên tử tù trong Tây Giang thành đặc xá sung quân, cái này kỳ thật cũng bình thường vì khi triều đại thay đổi thì đế vương hay tướng lãnh cũng làm không ít. Nhưng y chân chính vô tiền khoáng hậu là từ ngày đó về sau, chỉ cần tu sĩ có chút tu vi dù chỉ phạm lỗi nhỏ trong thành Tây Giang cũng sẽ bị Quan Thương Hải phán án tử hình. Sau đó phạm nhân sẽ có hai con đường lựa chọn là bị trảm hoặc sung quân.

Những chuyện này cũng không phải bí mật gì nên Quan Thương Hải không cần giấu diếm, mấy ngày nay Tô Trường An nghe khách uống rượu nói chuyện cũng biết được bảy tám phần. Quan Thương Hải mặc kệ thế nào cũng gom góp chắp vá được một chi quân đội chín ngàn người huấn luyện đâu vào đấy ở vị trí từng là những thanh lâu kia.

Vị tướng lãnh chỉ huy đại quân trên đài cao chừng ba mươi tuổi thấy Quan Thương Hải tới thì vội vàng dừng lại hành lễ cực kỳ tôn kính.

"Mạt tướng Trấn Tây Quan tham kiến tướng quân."

"Tướng quân xin đứng lên." Quan Thương Hải vội vàng nâng tướng lãnh kia dậy sau đó quay đầu nhìn Tô Trường An nói: "Ta rốt cuộc tìm được vị thiên phu trưởng thứ chín cho ngươi rồi."

"Hả?" Mặt Trấn Tây Quan lộ vẻ vui mừng quay đầu nhìn Tô Trường An. Lúc này Tô Trường An cũng đánh giá nam tử trước mắt thật cẩn thận tỉ mỉ.

Ấn tượng đầu tiên của nam tử cho hắn chính là bất luận áo giáp hay biểu lộ trên mặt đều chặt chẽ cẩn thận đến gần như bản khắc.

Hai người dường như cùng một lúc thu hồi ánh mắt từ trên người đối phương.

"Hắn?" Trấn Tây Quan nhìn Quan Thương Hải có chút nghi hoặc.

"Ừ." Quan Thương Hải gật đầu cười.

"Thái Nhất cảnh?" Trấn Tây Quan xác nhận lần nữa. Mặc dù nhìn qua Tô Trường An rất trẻ tuổi, với tuổi tác như vậy lại tu tới Thái Nhất cảnh thì cũng được xem là một người trong đám yêu nghiệt của thành Trường An.

Tuy thế trận mạc lại không giống Trường An, không quản ngươi thiên tư trác tuyệt như thế nào, tiền đồ quang minh ra sao. Dù Thái Bạch chân nhân nói ngươi mệnh chiếu Tinh Vẫn nhưng chỉ cần hiện tại không đủ mạnh, đao của địch nhân sẽ cắt đứt cổ họng của ngươi.

Không người sẽ che chở ngươi, cũng không người có thể che chở cho ngươi.

Đây chính là đạo lý trên chiến trường.

Hiện tại Tô Trường An chỉ có Thái Nhất cảnh, mặc dù nội thương gần như khỏi hẳn nhưng muốn khôi phục Địa Linh cảnh cần tốn chút thời gian. Hắn cũng chẳng suy nghĩ tới hoài nghi của Trấn Tây Quan.

"À... chính là Thái Nhất cảnh." Quan Thương Hải vẻ mặt tự nhiên tiếp tục nói: "Để ta giới thiệu ngươi với mọi người một chút."

"Vị này chính là Nam Uyển, sau lưng là vợ hắn tên Thúy Ngọc. Còn vị này là Thần tướng Đại Ngụy - Trấn Tây Quan, cháu của Trấn Tây thần hầu! Đúng rồi Trấn tướng quân, ngươi thấy Nam Uyển đảm nhiệm thiên phu trưởng doanh nào là thích hợp?"

Trên mặt Quan Thương Hải không hề có ý vui đùa nên khiến cho Trấn Tây Quan đang bất mãn tu vi của Tô Trường An chợt ngẩn người, y vì luôn kính trọng Quan Thương Hải nên cuối cùng không đưa ra phản bác gì, chỉ suy tư một hồi sau đó nói: "Vậy thì Hãm Trận doanh đi, ta thấy Nam huynh đệ khí vũ hiên ngang đi đến Hãm Trận doanh là thích hợp nhất."

Tiếng nói vừa dứt thì Tô Trường An cảm thấy bầu không khí nơi đây có chút không đúng, ba vị phó tướng đứng sau lưng Trấn Tây Quan đều có vẻ rất hả hê.

Ngay cả hai chân mày của Quan Thương Hải cũng nổi lên vui vẻ cổ quái nhưng lại không có chút ý tứ phản bác. Y gật đầu nói: "Liền theo lời Trấn tướng quân đi."

Y nói xong thì ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nói thêm: "Ta thấy sắc trời đã tối, không bằng Trấn tướng quân nghỉ binh tới quý phủ của ta, ta mời ngươi ăn cua Tây Giang, mùi vị hiếm có nha..."

Nhưng Quan Thương Hải mới nói được một nửa đã bị Trấn Tây Quan cắt ngang, vẻ mặt gã nghiêm túc nhìn Quan Thương Hải đáp lại: "Đại chiến sắp tới, Trấn mỗ không có tâm ăn uống, thầm nghĩ nên siêng năng luyện binh sớm ngày lao tới Tây Lương, cứu dân chúng sớm một chút. Phụ lòng tốt của Quan tướng quân, mong ngài thứ lỗi."

Quan Thương Hải đối với chuyện này dường như sớm đoán trước, y lắc đầu nhưng không rõ là vì cảm thán lòng của Trấn Tây Quan lo muôn dân trăm họ hay đáy lòng cho rằng gã không thấy được tốt xấu.

"Vậy thì Quan mỗ không tiện quấy rầy, Nam tiểu huynh đệ giao cho ngươi rồi." Nói xong y vỗ vỗ bả vai Tô Trường An quay người muốn rời khỏi. Nhưng Quan Thương Hải mới đi được mấy bước chợt ngừng lại vỗ ót như nhớ ra chuyện cực kỳ quan trọng nghiêng đầu nhìn Trấn Tây Quan nói: "Đúng rồi Trấn tướng quân, Võ Vương bên Tây Lĩnh quan truyền tới tin tức cho ngươi năm ngày sau dẫn binh xuất quan!"

"Thật sự?" Trấn Tây Quan nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng, giống như chú rể đêm tân hôn sau khi tiếp xong khách uống rượu sắp được xốc lên khăn tân nương mà khó dằn lòng nổi.

"Cực kỳ chắc chắn." Khóe miệng Quan Thương Hải hiện ra nụ cười nhạt.

Y nhìn vị thần tướng mới được triều đình sắc phong mấy tháng trước này, nhớ tới mấy năm gần đây số lượng đám thanh niên như vậy bị kéo tới chiến trường không ít hơn hai bàn tay.

Bọn họ luôn giống nhau làm người khác kinh ngạc. Một lời máu nóng, yêu nước thương dân.

Nhưng cuối cùng không tránh khỏi lý luận suông, da ngựa bọc thây.

Y quay người, lúc Tô Trường An và Trấn Tây Quan không thấy được biểu tình trên mặt thì Quan Thương Hải than thở một câu.

"Tây quân thẳng tiến ba nghìn dặm, tóc xanh nhuốm tuyết cốt hồi hương."

---o0o---


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-746)