← Ch.232 | Ch.234 → |
Với việc không xuất hiện mấy ngày này của Tô Trường An, Trấn Tây Quan rốt cuộc bắt đầu có điểm bất mãn. Hôm nay, Lưu Trường Ngọc vô cùng lo lắng chạy đến, muốn gõ vang cửa phòng hắn.
Từ sau sự kiện kia, từ sự e ngại ban đầu, cảm giác của Lưu Trường Ngọc giờ đây đối với Tô Trường An đã chuyển thành cảm kích và thần phục tận đáy lòng. Ở một trình độ nào đó mà nói, y là tâm phúc trong tâm phúc của Tô Trường An; chẳng qua là về mặt tu vi hay lực lượng đều kém hơn nhiều so với Hồ Tử. Vì vậy, hắn cũng không có ủy thác trách nhiệm cho y.
Mà lúc này, Tô Trường An cũng định đi ra ngoài, bàn tay Lưu Trường Ngọc vừa mới nâng lên, thì cánh cửa gỗ cũng bị đẩy ra.
Lưu Trường Ngọc sững sờ, thấy áo giáp trên người Tô Trường An, hiển nhiên là hắn muốn đi đến quân doanh.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Trường An nhìn thoáng qua người đứng ở cửa, có chút kỳ quái hỏi.
"Trấn tướng quân muốn ta gọi tướng quân đi qua, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Lưu Trường Ngọc vừa thở hổn hển vừa nói.
"Ừ."
Tô Trường An gật đầu. Mấy ngày mà không tới quân doanh quả thật có chút không ổn. Hắn cũng không nhiều lời, cất bước lập tức đi ra ngoài.
Lưu Trường Ngọc sững người một lát. Y cảm thấy hôm nay Tô Trường An tựa hồ có chút khang khác với trước kia, trong lúc nhất thời y cũng không biết sự khác biệt đó là chỗ nào.
Lấy tu vi của y tất nhiên nhìn không ra hắn đã phá cảnh, một lần nữa đạt tới Địa Linh cảnh.
Nhưng mà, y thực sự có thể mơ hồ cảm giác thấy khí tức biến hóa trên người Tô Trường An. Đây là một loại biến hóa rất huyền diệu, khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, nhưng lại tồn tại chân thật.
Thiên hạ này tu vi tu hành chia làm chín cảnh.
Tụ Linh, Cửu Tinh, Phồn Thần, Thái Nhất, Địa Linh, Thiên Thính, Hồn Thủ, Vấn Đạo, Tinh Vẫn.
Ba thứ hạng đầu cảnh là Phàm cảnh, chính là tu sĩ tích góp linh lực ở từng trọng cảnh giới. Vô luận là ở cảnh đầu tiên hay cảnh thứ ba, chung quy vẫn là phàm thai (Người thường), đao kiếm bình thường cũng có thể gây thương tổn đến tính mạng.
Mà bốn cảnh tiếp theo được xưng là Hồn cảnh. Cần biết người có ba hồn bảy vía (phách), hồn chính là căn nguyên của con người. Tinh hoa của bản thân đều tụ hợp tại hồn.
Thái Nhất đúc Tinh hồn, Địa Linh thông Địa hồn, Thiên Thính mệnh Thiên hồn[1], ba cảnh sau, tam hồn kỳ minh** (Ba hồn cùng sáng). Về phần Hồn Thủ chính là lấy lực lượng của ba hồn, thắp sáng bảy phách; từ đó ba hồn bảy phách hòa làm một thể, thân xác và hồn tương liên, tự nhiên khiến đao kiếm khó mà thương tổn được, thủy hỏa bất xâm. Bốn cảnh này, đạt được mỗi cảnh đều khiến thân thể tu sĩ có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
(*) người dịch: về điều này, có thể nói quan niệm của người xưa là mệnh hồn giống như một ngọn đèn dầu, đèn càng sáng tức hồn càng mạnh và ngược lại
Cũng bởi vì tu vi Lưu Trường Ngọc quá yếu, vì vậy y chỉ cảm thấy khí tức của Tô Trường An có biến hóa, nhưng lại khó thấy rõ sự ảo diệu trong đó.
Đợi tới lúc hai người tới đại doanh, Trấn Tây Quan đang cùng chư vị tướng lãnh vây quanh một cái sa bàn thảo luận chút gì đó.
Thấy Tô Trường An đã đến, Trấn Tây Quan ngồi thẳng lên, muốn răn dạy hắn một phen. Mà một đám tướng quân lấy Cố Nha Lãng Vưu Thanh cầm đầu càng lộ thần sắc lạnh lùng, chờ hắn bị xấu mặt.
Nhưng vừa định mở miệng, Trấn Tây Quan lại nhanh nuốt xuống, bởi vì gã nhìn ra Tô Trường An có điểm bất đồng.
Lúc này mới chỉ qua mấy ngày, tu vi của hắn vậy mà liền đột nhiên tăng mạnh đạt tới Địa Linh. Điều này còn chưa kể, Tô Trường An bất quá chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Tu vi như vậy, cho dù là Mạc Thính Vũ năm đó, ở cái tuổi này cũng tuyệt không thể đạt tới.
Huống chi là, lúc Tô Trường An còn là Thái Nhất cảnh đã có thể nhẹ nhõm đánh bại Vưu Thanh thân là cao thủ Thiên Thính. Hôm nay hắn thành tựu Địa Linh, chẳng phải là Trấn Tây Quan thân là Hồn Thủ cảnh, không biết có phải là đối thủ của hắn hay không?
Nghĩ tới đây, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi.
Nhưng Tô Trường An lại mắt điếc tai ngơ với ánh mắt bọn họ, mà đi đến trước người Trấn Tây Quan, rất là cung kính chắp tay báo:
"Mấy ngày nay tu vi mạt tướng gặp bình cảnh, vì vậy phải bế quan tu hành, chậm trễ quân sự. Kính xin đại nhân trách phạt!"
Câu nói này của hắn cũng không phải là hư tình giả ý, từ trước đến nay hắn luôn ân oán rõ ràng, cách làm việc cũng thế.
Tuy rằng hắn đã từng nói rõ Hồ Tử cùng với Lưu Trường Ngọc chịu trách nhiệm một ít công vụ, nhưng xác thực hắn bởi vậy mà chậm trễ quân vụ. Vì vậy, hắn cảm thấy nếu Trấn Tây Quan khiển trách mình, thì hắn sẽ không oán hận gì.
Cái này giống như ngày xưa hắn còn ở Trường Môn thường xuyên không làm bài học, nên khi đến thư viện tự nhiên không tránh được bị tiên sinh răn dạy. Tuy rằng sợ hãi, nhưng hắn chưa bao giờ vì vậy mà ghi hận.
Trấn Tây Quan híp híp mắt đánh giá Tô Trường An một lát. Gã dường như đang suy nghĩ cử động này của hắn đến tột cùng là đang uy hiếp, hay là thật tâm nhận trách phạt như lời hắn nói.
Đương nhiên, Trấn Tây Quan chưa tiếp xúc nhiều với Tô Trường An. Vì vậy, gã nhất thời cũng khó có thể phân biệt được, chẳng qua là cảm thấy thần tình của hắn không giống đang diễn nên đáp lại:
"Không ngại. Nếu ngươi tu hành đạt thành tựu, đối với quân ta cũng là chuyện tốt!"
Nói tới đó, gã dừng lại một chút, như là đang suy nghĩ gì đó. Qua một hồi lâu, gã mới nói thêm:
"Nam tướng quân tới muộn, những bàn luận của chúng ta vừa rồi chưa nghe qua. Không bằng để cho Cố tướng quân nói lại một lần, rồi sau đó chúng ta sẽ tiếp tục thương nghị."
Lời vừa nói ra, trong lòng những người khác đều rùng mình; mà sắc mặt Cố Nha Lãng càng thêm âm trầm, cơ hồ có thể chảy ra nước.
Từ trước đến nay gã ưa thích đoán ý cấp trên, mà ý tứ trong lời nói và việc làm của Trấn Tây Quan vừa rồi đã để lộ khiến cho gã khiếp sợ.
Mấy ngày qua Tô Trường An không đến quân doanh, hắn không bị xử phạt thì thôi đi. Họp quân tối quan trọng mà tới chậm, Trấn Tây Quan thân làm chủ tướng vừa không có nửa câu oán trách, thậm chí còn nhẫn nại cố ý nhường cho mình giảng giải những điều bàn luận trước đó cho Tô Trường An lần nữa. Chuyện này đã nói rõ mức độ địa vị Tô Trường An trong lòng Trấn Tây Quan như thế nào rồi. Huống chi, hôm nay hắn chợt xuất hiện, tu vi bạo tăng, chắc hẳn sau này địa vị trong quân tự nhiên cũng là nước lên thuyền lên. Những điều này vô luận là sao thì đối với gã đều không phải tin tức tốt.
Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng Cố Nha Lãng bắt buộc đè xuống tâm tình của mình, ra vẻ trấn định mà bắt đầu giảng giải tình hình cho Tô Trường An.
"Là thế này. Hôm qua thám tử phái đi đằng trước truyền tới tin tức, quân đội Man tộc vượt qua Lang Nha tập kích Lai Vân thành có một ít tin tức mới."
"Chủ tướng quân đội lần tập kích này tên là Vu Hàm Lâm, là Vương tộc Đế Giang thị một trong chín đại thị tộc Man tộc. Người này có tu vi cao thâm, đã tới Vấn Đạo cảnh, vả lại tác chiến dũng mãnh, làm gương cho binh sĩ. Lần này sĩ tốt y mang theo tuy rằng không rõ ràng nhiều hay ít, nhưng tác dụng của Lai Vân đối với cuộc chiến Tây Lương rất lớn, nên có thể đoán chắc rằng, chúng là tinh anh trong tinh anh của Man tộc."
"Lần này, Thần Tướng đại nhân gọi chúng ta đến đây là vì thương thảo công việc thủ thành."
Tô Trường An nghe xong thì gật nhẹ đầu. Bất quá hắn không thông thạo việc hành quân chiến tranh, không biết nói cái gì, nhưng đám tướng lãnh trong doanh trướng đều quay đầu nhìn sang hắn. Lúc này không giống xưa, tu vi của hắn vừa đột phá, Trấn Tây Quan cũng biểu hiện coi trọng hắn; bởi vậy, mọi người đang ngồi đây đều chờ đợi hắn nói, mới tiếp tục thảo luận.
Sau mấy hơi thở Tô Trường An cũng minh bạch, nên có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng, rồi sau đó hắn mới nói:
"Ta cũng không rõ ràng việc hành quân đánh trận lắm, mời các vị tiền bối ngồi đây nói trước, ta chỉ lắng nghe là được."
Những người ở đây kể cả Trấn Tây Quan có chút sững sờ, nhưng đều sinh ra hảo cảm với sự khiêm tốn của hắn.
"Tốt lắm, chúng ta tiếp tục thương thảo!"
Trấn Tây Quan cũng không nhiều lời nữa, chỉ chỉ vị trí đại biểu Lai Vân thành trên sa bàn*, nói:
"Đi đường vòng qua núi Lang Nha đến đây, đường xá khó đi, còn có hung thú ẩn nấp. Man nhân thế lớn, nhất định không có khả năng phái ra quá nhiều binh sĩ. Bởi vậy, số lượng binh lính đến công thành tất nhiên là tinh mà không nhiều, hơn nữa đường núi gập ghềnh, vì vậy xác định chúng sẽ dùng bộ binh làm chủ."
(*) sa bàn (bàn cát): là một mô hình hình chiếc bàn, là bản thu nhỏ mô phỏng các kiểu địa hình, kiến trúc, các thành trì và công cụ, .... Trong chiến tranh, nó hay được dùng để tham chiếu và diễn luyện cách bày binh bố trận, nó còn được dùng làm mô hình thu nhỏ của các dự án, công trình kiến trúc hiện đại.
"Mà không có kỵ binh, nghĩa là bọn chúng mang theo lương thảo không nhiều lắm. Vì vậy, một trận chiến này, điều Man nhân muốn tất nhiên là tốc chiến tốc thắng đoạt được Lai Vân; sau đó chúng mới dùng lương thảo trong thành làm lương thảo bổ sung."
Nói đến đây Trấn Tây Quan dừng lại, lão nhìn những người chung quanh, dường như đang đợi bọn họ đưa ra thượng sách.
"Mạt tướng cho rằng, Man nhân đường xa mà đến, tự nhiên sức cùng lực kiệt, ngựa hết hơi, quân ta chỉ cần dĩ dật đãi lao (dùng khỏe ứng mệt), thủ vững Lai Vân, ít ngày nữa quân địch sẽ tự lui. Chẳng qua điều cần chú ý là, rời khỏi núi Lang Nha thì địa thế bằng phẳng, lấy sự giảo hoạt của Man nhân tất nhiên sẽ không trực tiếp đánh đến Lai Vân. Bọn chúng rất có thể giữa đường cướp bóc những thành trì chỗ có quân trông giữ bạc nhược yếu kém; khi đã có quân nhu dồi dào, lại tu chỉnh quân đội, thì chúng mới đánh Lai Vân ta. Điểm này không thể không phòng, Man nhân đám tác chiến dũng mãnh, quân ta lại là... Vội vàng hành quân, tác chiến lâu dài, tất nhiên không phải là đối thủ."
Không thể không nói, tuy rằng Cố Nha Lãng thường ngày ưa thích hục hặc nội đấu, nhưng đối với việc quân sự thì gã quả thật có bản lĩnh của mình. Ví như những lời những lời này đúng là chu đáo cẩn trọng, cho dù là Tô Trường An cũng phải âm thầm gật đầu.
"A.... !"
Trấn Tây Quan nhướng mày, hiển nhiên cũng đồng ý với ý kiến của Cố Nha Lãng. Chẳng qua là với thực lực quân đội bọn hắn, có thể bảo vệ Lai Vân hay không thì thật khó nói, làm sao có thể chia quân đi ra phòng thủ những thành trấn khác được. Trong lúc nhất thời, Trấn Tây Quan chưa bao giờ có kinh nghiệm hành quân liền do dự không quyết.
"Mạt tướng còn có một chuyện cần nói."
Cố Nha Lãng chỉ chỉ một chỗ khác trên sa bàn, nói tiếp:
"Chư vị mời xem, rời khỏi núi Lang Nha, ngoại trừ Lai Vân thành chính là Tây Đầu Bảo. Bảo* này từ trước đến nay là chỗ dự trữ lương thực của quân đội, tuy rằng trong đó lương thảo đã bị Võ Vương điện hạ điều đi; nhưng mà Man nhân sau khi nhập quan thì bế tắc tin tức, tất nhiên không biết thiệt giả trong đó. Nếu bọn chúng muốn cướp lấy lương thảo để đánh giằng co với quân ta, nơi này tất nhiên là một lựa chọn tốt."
(*) Tương tự với đồn lũy, là khoảng đất được đắp cao lên để ngăn địch
"Nhưng nếu khi đến đó, bọn chúng thấy quân trông giữ Bảo bạc nhược yếu kém, thì sẽ sinh ra điểm hoài nghi, nghĩ đến thẳng tiến vào chỗ sâu Tây Lương. Đến lúc đó chính là trâu đất xuống biển, khó lần ra tung tích bọn chúng. Vì vậy, mạt tướng cho rằng, không bằng phái ra một đạo đại quân trấn thủ nơi này, bố trí xuống nghi trận, dẫn dắt ánh mắt bọn chúng; đến khi bọn chúng công thành, quân ta lại ra ngoài đánh lén, trước sau giáp công khiến bọn chúng trở tay không kịp."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây hơi trì trệ, biểu hiện đồng ý với Cố Nha Lãng.
Trấn Tây Quan cũng lộ sắc mặt vui mừng hiếm thấy, gã lại hỏi:
"Man quân khí thế hung mãnh, tất nhiên công thành mau lẹ. Mà Tây Đầu Bảo đã hoang phế nhiều năm nên lực phòng ngự yếu nhược, tướng lãnh bình thường căn bản không thể chống đỡ..."
Nghe được lời ấy, trên mặt Cố Nha Lãng rốt cuộc hiện lên nét vui vẻ. Nhìn qua Trấn Tây Quan, trước ánh mắt kinh ngạc của Tô Trường An, y chậm rãi nói:
"Trong ba quân, luận chiến lực mạnh yếu, tất nhiên không một ai có thể so được với Thần Tướng đại nhân; mà nói đến vị trí thứ hai, thì chỉ có Nam đại tướng quân nhẹ nhõm đánh bại Vưu Thanh tướng quân thôi."
---o0o---
Chú thích:
Người xưa quan niệm, con người gồm có phần thể xác và linh hồn. Người ta sở dĩ nói năng, đi lại, sinh hoạt được là nhờ linh hồn trú ngụ ở thể xác (nếu không thể xác đó có thể chỉ là một tảng thịt không hồn phách). Khi chết đi, linh hồn rời bỏ thân xác thịt. Thể xác nát vữa, còn linh hồn thì bất tử.
Ba hồn bảy vía (Tam Hồn Thất Phách) là cách nói của Đạo giáo Trung Quốc về hồn phách con người.
Đạo giáo cổ coi người có ba hồn Sảng Linh 爽 靈, Thai Quang 胎 光, và U Tinh 幽 精 và bảy phách Thi Cẩu 尸 苟 Phục Thỉ 伏 矢, Tước Âm 雀 陰, Thôn Tặc 吞 賊, Phi Độc 非 毒, Trừ Uế 除 穢, và Xú Phế 臭 肺. Đan Đỉnh phái xưng là "Nguyên thần, dương thần, âm thần".
Thai Quang thuộc về Thiên, U Tinh thuộc về Mà (Cõi Âm), Sảng Linh thuộc về ngũ hành; chúng còn có tên là Thiên hồn, Mà hồn và Nhân hồn. Thai Quang chủ sinh mệnh, ở lâu trong thân xác có thể giúp thần thanh khí sảng, ích thọ duyên niên; gốc ở mẹ. Sảng Linh chủ tài lộc, có thể sử minh khí chế dương, khiến người tính toán vạn vật, lao dịch bách thần, sinh họa như hại; quyết định trí tuệ, năng lực; gốc ở cha. U Tinh chủ tai suy, khiến người háo sắc, chìm vào dâm loạn, hao tổn tinh hoa, thần khí khuyết thiếu, thận khí không đủ, tì vị năm mạch không thông, khống chế tuyến sinh dục nhân thể; xu hướng giới tính.
Tam Hồn cùng tồn tại với tinh thần, cho nên khi chết, Tam Hồn đi về ba con đường:
- Thiên hồn quy Thiên lộ, tới Không gian thiên lộ.
- Mà hồn (Địa hồn) về địa phủ, tới Địa ngục.
- Nhân hồn bồi hồi với mộ địa nhân gian.
Thẳng đến lần thứ hai Luân Hồi, Tam Hồn mới có thể đoàn tụ.
Tín ngưỡng dân gian cũng có Tam Hồn (ba hồn):
- Sinh hồn (tượng hồn): Chúa tể sinh lợi, đại biểu nguồn năng lượng sinh mệnh, có thể sinh ra phản ứng với hoàn cảnh. Thực vật chỉ có sinh hồn.
- Giác hồn (thức hồn): Chúa tể ý thức, đại biểu tự mình, có thể tự hỏi, cảm thụ và ghi nhớ. Động vật có được hai hồn.
- Linh hồn (chủ hồn): Chúa tể linh tính người, đại biểu trí tuệ, có thể phân biệt thiện ác, thông hiểu tình cảm vạn vật. Chỉ có con người mới đủ ba hồn.
(Theo sách 《Linh Hồn luận(De Anima)》của Aristotle)
← Ch. 232 | Ch. 234 → |