← Ch.300 | Ch.302 → |
Vẻ mặt nghi hoặc của Tô Trường An sau khi nghe A Nan nói ra như vậy, thần sắc trên mặt hắn trì trệ, lập tức lộ ra vẻ cổ quái.
Nhưng sắc mặt của A Nan lại nghiêm túc dị thường, nó nhìn Tô Trường An chằm chằm, đợi câu trả lời của hắn.
Tô Trường An ngay trong khoảng thời gian ngắn, không biết làm thế nào để từ chối A Nan, thiếu nữ ở bên cạnh một mực cúi đầu bỗng nhiên đứng lên, nàng liếc mắt nhìn Tô Trường An một cái, ôm lấy A Nan vẻ mặt không tình nguyện, nói: "đi ngủ thôi." Sau đó dưới ánh mắt không biết làm thế nào của Tô Trường An, nàng quay người trở về lều vải của mình.
Tô Trường An nhìn thấy hết tất cả chuyện này, không tránh khỏi cảm thấy có chút khó hiểu. Tuy rằng A Nan nói ra lời kia có chút đường đột, nhưng nói cho cùng chỉ là lời bông đùa của trẻ em, tại sao thái độ của cô gái kia hoặc nhiều hoặc ít có chút cổ quái.
Tô Trường An nghĩ mãi mà không rõ, dứt khoát cũng không hề nghĩ nữa.
Hắn nhìn cái đùi sói còn đang bay lên hương thơm mùi thịt, nhưng bản thân lại không có bao nhiêu cảm giác thèm ăn, ánh mắt của hắn rất nhanh chuyển động liền trông thấy một vài đứa trẻ cách đó không xa đang có chút hoảng sợ nhìn hắn chằm chằm. Trên mặt hắn lộ ra ý cười, chỉ chỉ vào cái đùi sói kia, ra hiệu cho những đứa trẻ kia đi tới.
Nơi trú quân của bộ tộc Cường Lương dần dần yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng bước chân của những binh lính cùng tiếng giòn vang của đống lửa bị thiêu đốt phát ra vẫn đang lẳng lặng quanh quẩn.
Đám trẻ con không chịu được sự hấp dẫn của món ăn ngon, chúng đồng loại đứng lên. Tô Trường An thoát ra khỏi đám người, lắc đầu, một mình trở lại lều vải mà Hổ Yển chuẩn bị cho hắn, nằm xuống thiếp đi.
Trong đêm Hạn Mộc lĩnh rơi xuống từng bông tuyết nhỏ.
Nhưng cũng không huyên náo, ngược lại làm cho cảnh ban đêm càng thêm tĩnh mịch.
Tô Trường An đã thật lâu không được thực sự ngủ một giấc ngon lành, hắn rất an tâm mà ngủ thật sâu.
An tâm như vậy, kéo dài thật lâu, cho đến khi, bên tai của hắn truyền đến một chút động tĩnh.
Ý thức của hắn hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng lại không mở hai mắt ra đầu tiên. Hắn dựa theo chút động tĩnh kia mà nghe ra thanh âm này hẳn là có người nào đó xâm nhập lều của mình.
Sẽ là ai chứ? Tô Trường An có chút ngờ vực. Ngọc Sơn? Hay là Hổ Yển?
Hắn tinh tế thả ra thần thức của mình cảm ứng, muốn biết được thân phận của người đến, lại không đi đánh rắn động cỏ mà từ từ nhắm hai mắt.
Lông mày hắn rất nhanh cau lại.
Hắn cảm thấy vị khách không mời mà đến này, dường như cũng không có tu vi, động tác lẻn vào rất vụng về.
Chẳng lẽ là những người trong bộ tộc Cường Lương, vì quá đói mà muốn đến phòng của hắn trộm chút đồ ăn?
Hắn nghĩ đến như vậy, người nọ đã đến trước người hắn, trong lòng Tô Trường An khẽ động, hai con ngươi của hắn bỗng nhiên mở ra, một đường tinh quang tuôn ra, tay của hắn thuận thế chạm tới trường đao để ở bên cạnh mình.
Ngay lúc hắn muốn rút đao ra khỏi vỏ, hắn cũng thấy rõ tướng mạo người đến. Lúc đó động tác trên tay hắn sinh sinh ngừng lại.
"Là ngươi?" Tô Trường An theo bản năng hỏi.
"Là ta." Người đến đáp lại nói.
Thanh âm trầm thấp, mang theo một cỗ đặc biệt nhu hòa nữ tính.
Đúng vậy, người tới là một người con gái, chuẩn xác mà nói là một thiếu nữ.
Vị kia là tỷ tỷ của A Nan, người mà Tô Trường An vừa mới gặp mặt một lần.
Hiện tại thần sắc trên mặt thiếu nữ này rất là cổ quái.
Sắc mặt nàng ửng hồng, tựa như có một chút thẹn thùng.
Hào quang trong con ngươi của nàng trong veo, giống như đã cương quyết làm một quyết định nào đó.
Tô Trường An cảm thấy nàng đi tới nơi này chắc cũng không có ác ý, có thể nói cho dù nàng thật sự có ác ý, với việc nàng không có chút linh lực nào cũng rất khó có thể làm ra chuyện gì chân chính uy hiếp được Tô Trường An.
Nghĩ đến như vậy, Tô Trường An thu lại đao trên tay mình. Hắn cố gắng nói: "ngươi đến đây có chuyện gì?"
"..." Thiếu nữ trầm mặc, sắc mặt của nàng càng hồng nhuận phơn phớt, sau đó, nàng mãnh liệt cắn răng một cái, run rẩy rồi lại kiên định vươn hai tay của mình, đặt ở trên quần áo được làm bằng da lông bao quanh lấy thân thể nàng.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng cởi bỏ một đường cúc áo, lại kéo thắt lưng bên hông một cái, quần áo trên người cùng lúc đó rơi xuống. Thân thể của nàng không còn một mảnh vải, hoàn toàn phơi bày ở trước mặt Tô Trường An.
Đống lửa bên ngoài lều, xuyên qua cảnh ban đêm, xuyên thấu qua khe hở mành che của lều vải chiếu đến đây, theo ánh lửa chập chờn, tia sáng kia chợt tối chợt sáng, chiếu vào trên làn da màu đồng cổ của thiếu nữ.
Vẻ ngoài của thiếu nữ hiển nhiên không thể so sánh với Thanh Loan hay Tiễn Quân.
Nhưng có thể gọi là rất có dáng dấp.
Mà thân hình của nàng, có lẽ là bởi vì liên quan đến tập tính sinh hoạt của người Man, cho dù vừa mới mười sáu tuổi, dĩ nhiên đã xinh đẹp thành thục.
Ọt ọt!
Tô Trường An nuốt nước miếng.
Cho đến tận bây giờ, hắn cùng với người khác phái tiếp xúc thân mật nhất, cũng chỉ là lúc ở Trường An, một nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước của Cổ Tiễn Quân. Thân thể của thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đối với hắn thật sự là xung kích quá lớn.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì..." Thanh âm của hắn bởi vì căng thẳng cùng khó xử, mà trở nên có phần đứt quãng.
Thiếu nữ không nói lời nào, ánh mắt của nàng cùng lúc đó nhìn thẳng đôi mắt Tô Trường An.
Trong ánh mắt của nàng mang theo nhu tình, khẩn cầu cùng với một cỗ quyết tâm như là tráng sĩ chịu chết.
Sau đó, thân thể của nàng nhẹ nhàng đè lên, ép chặt trên người Tô Trường An.
Một cỗ hương thơm mang đặc thù cơ thể thiếu nữ quanh quẩn trên chóp mũi Tô Trường An, đồng thời còn có thân thể hai người liên tục kề sát làm cho phần dưới thắt lưng của Tô Trường An cảm thấy huyết mạch sôi trào kỳ diệu.
Tay của Tô Trường An giơ lên, trong đầu rơi vào một mảnh trống rỗng, hắn đờ người ra, không biết nên làm như thế nào cho đúng.
"Muốn ta." Hơi thở của thiếu nữ lan ra bên vành tai của hắn.
Thanh âm đó ẩn dấu bên trong thẹn thùng cùng mị hoặc, để cho trong lòng Tô Trường An rối loạn như gặp phải ma quỷ, hắn cảm thấy trong người mình đã tuôn ra một chút kích thích, thứ kích thích đó để cho hắn khó có thể kiềm chế, lại để cho hắn cảm thấy sợ.
Hắn nghĩ cần phải đẩy nàng ra, nhưng thân thể của nàng lại để cho hắn không biết nên ra tay từ đâu.
Giằng co như vậy khoảng hơn mười hơi thở, thiếu nữ thấy Tô Trường An trì trệ không có nhúc nhích, trong lòng của nàng quét ngang, ngẩng đầu liền muốn hôn tới đôi môi của Tô Trường An.
Mà lúc đó Tô Trường An cũng đã hiểu ra chuyện mà thiếu nữ muốn làm.
Đáy lòng của hắn có một thứ khát vọng không tên, để cho đầu của hắn trống rỗng.
Hắn sững sờ nhìn cặp môi đỏ mọng đang gần trong gang tấc, trong đầu lại nhớ tới chút hình ảnh.
Trong thành Trường An, gió tuyết đầy trời, cô gái kia đang mặc quần áo so với gió tuyết vẫn trắng ngần hơn vài phần. Cô nhón chân, hôn lên đôi môi của hắn, cô nói cho hắn biết, cô sẽ ở Bắc Địa chờ hắn. Luôn luôn chờ hắn.
Đạo quán rách nát, một thiếu nữ mặc y phục màu xanh, sắc mặt yếu ớt, đem tay của hắn nắm trong tay mình, cô ấy nói: "ta sẽ theo cùng ngươi, mãi mãi theo ngươi."
Trong mắt Tô Trường An cùng lúc đó mãnh liệt tuôn ra một đường tinh quang, hắn không biết từ đâu sinh ra dũng khí, hai tay mãnh liệt dùng lực, cũng không quan tâm thứ gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, lúc môi của thiếu nữ cách hắn không quá nửa tấc, đẩy thân thể thiếu nữ ra.
Rồi sau đó hắn vội vàng đứng lên, nhìn thiếu nữ như tê liệt ngã xuống đất, trong lòng có chút không nỡ, cầm lấy chăn lông mà Hổ Yển chuẩn bị cho riêng mình nhẹ nhàng choàng lên người thiếu nữ.
"Vì sao?" Thiếu nữ hỏi.
Nàng lại lần nữa ngẩng đầu lên, vẻ mặt bi thương, lại giống như là rất khó hiểu.
Vấn đề này để cho Tô Trường An sững sờ, nếu nói là vì sao, cũng phải là do hắn hỏi. Thiếu nữ này chẳng biết tại sao chạy đến phòng của hắn, khỏa thân nằm ở trên người hắn.
Hắn tự hỏi mình cùng với nàng cũng không có tiếp xúc nhiều, thậm chí ngay cả tên cũng chưa từng biết được. Nàng vì sao phải làm những chuyện như vậy?
"Là ta không đủ xinh đẹp phải không?" Thiếu nữ lại hỏi.
Tô Trường An im lặng một hồi lâu, cũng không trả lời vấn đề của thiếu nữ, ngược lại nói: "ngươi vì sao phải làm như thế?"
Thiếu nữ sững sờ, lập tức trên mặt lộ vẻ cười gượng.
"Ta muốn gả cho ngươi." Nàng nói như thế.
"Gả cho ta?" Tô Trường An càng nghi hoặc, A Nan trước kia đã từng nói qua, nhưng dù sao cũng là lời nói đùa của trẻ nhỏ làm sao có thể đúng được. Huống chi, Tô Trường An tự hỏi mình đối với nàng cũng không có một chút cảm tình, chuyện muốn gả cho hắn lại là từ đâu nói đến?
"Ta không... Ta đã thích người khác." Tô Trường An tận khả năng dùng lời nói khéo léo một chút, cũng không muốn tổn thương đến tự tôn của thiếu nữ.
Thiếu nữ lắc đầu, nàng không cam lòng như vậy, lại lấy thân thể đè lên hắn một lần nữa.
Lúc này đây, nàng đem thân thể xinh đẹp của mình bày ra ở trước mặt Tô Trường An, thậm chí lấy tay nâng lên một đoàn mềm mại trước người, lộ ra vẻ càng thêm mê người.
Môi của nàng kề sát vào vành tai của Tô Trường An, hơi thở tỏa ra.
"Ta không thèm quan tâm."
Lúc này thanh âm mị hoặc của nàng càng thêm thắm thiết, dường như thân thể của nàng cũng bởi vậy mà trở nên nóng bỏng thêm vài phần.
Tô Trường An ngửi ngửi mùi thơm quanh quẩn trên chóp mũi, cảm nhận bộ thân thể trẻ trung cực nóng cùng mềm mại.
Hắn không thể không thừa nhận đây đúng là một chuyện rất tốt để hưởng thụ.
Nhưng lúc này đáy lòng của hắn lại không khỏi sinh ra một cỗ chán ghét cùng phẫn nộ.
Hắn lại dùng tay đẩy ra thân thể tuyệt vời đã gần trong gang tấc một lần nữa.
"Ta nói rồi, ta đã thích người khác!" Tô Trường An nhấn mạnh nói.
Thiếu nữ vốn không có tu vi, dưới tác động của Tô Trường An, cho dù Tô Trường An cố hết sức khống chế lực lượng của mình, nhưng thân thể của nàng vẫn khó tránh khỏi đột ngột ngã xuống đất như trước.
Qua một lúc lâu nàng mới ngồi dậy, tựa như bởi vì bị Tô Trường An liên tục khước từ, lần này nàng không tiếp tục nhào lên. Ngược lại là vì một chút nguyên nhân mà Tô Trường An không thể biết được, nàng dùng hai tay ôm chặt thân mình, phát ra từng tiếng thút thít nỉ non như có như không.
Tô Trường An sau khi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng sinh ra không đành lòng.
Hắn nhẹ nhàng nói: "trở về đi."
Dứt lời, liền nhặt lên quần áo mà thiếu nữ vừa mới trút đi ở trên mặt đất, đưa tới trước người nàng.
Lúc đó cô gái kia cũng bắt đầu ngừng nức nở, nàng nhận lấy những vật mà Tô Trường An đưa tới, sau đó đem những vật này đặt ở chăn lông bao bọc lấy thân thể nàng, cùng với một hồi tiếng mặc quần áo để cho Tô Trường An cảm thấy khó chịu theo chăn lông truyền đến.
Chờ cô gái đứng người lên lần nữa, nàng đã mặc xong quần áo.
Tô Trường An liếc qua, đáy lòng không khỏi sinh ra một chút thất vọng. (haha, tại sao lại có "thất vọng" chỗ này) Chỉ là hắn rất nhanh thu liễm tình trạng mà hắn xem là có chút đáng xấu hổ như vậy.
Lúc này thiếu nữ cũng nhìn về phía Tô Trường An, ánh lửa bên ngoài phòng chiếu đến đôi mắt nàng, có vẻ vô cùng sáng ngời.
Nàng cắn răng, như là khua lên một chút can đảm, nàng đáp lại: "chỉ cần ngươi bằng lòng sau khi đến Nhân tộc chăm sóc ta cùng với A Nan, bất cứ lúc nào ta cũng là của ngươi."
Dứt lời, nàng cúi đầu xuống lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Tô Trường An sững sờ, hắn cuối cùng chợt hiểu vì sao thiếu nữ này lại phải làm như vậy.
"Ngươi không cần phải làm như vậy..." Tô Trường An có ý định khuyên giải nói.
Nhưng hắn vừa mới nói được một nửa, thần sắc trên mặt thiếu nữ bỗng nhiên bắt đầu kích động.
"Không làm như vậy, chẳng lẽ sau khi đi đến Nhân tộc, ngươi sẽ đối đãi với A Nan thật tốt giống như hiện tại sao?" Thiếu nữ nói.
Tô Trường An im lặng, hôm nay hắn mang theo A Nan chẳng qua là hứng thú trong chốc lát, nếu muốn hắn giữ A Nan ở bên người mình để chăm sóc, chắc chắn không thể được, hắn đang có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải làm.
"Ta không biết Đại Vu Hàm nghĩ như thế nào. Nhưng sau khi đi đến Nhân tộc, với quan hệ của hai tộc Nhân Man, đến đó cuộc sống của chúng ta chắc chắn sẽ không dễ dàng, thỉnh cầu của ta không nhiều lắm, chỉ hy vọng A Nan không phải chịu đau khổ..." Thiếu nữ nói với vẻ mặt bi thương.
Tô Trường An nghe vậy, càng trầm mặc, theo ý nào đó bên trên mà nói, điều mà thiếu nữ lo lắng rất có thể là chuyện sẽ xảy ra.
Cái gọi là một điểm nhìn toàn cảnh, Tô Trường An nói chung đã hiểu rõ lo lắng trong lòng của đại đa số người Man bây giờ.
Mà lo lắng như vậy, hắn tuy rằng hiểu được, nhưng không cách nào hứa hẹn giúp đỡ bọn họ quá nhiều, dù sao Nhân tộc là thiên hạ của Đại Ngụy, hắn vẫn đang bị hoàng thất Hạ Hầu truy nã, làm sao có thể giúp được bọn họ.
Hắn chỉ có thể vươn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang chảy xuống trên gương mặt thiếu nữ, dùng một loại thanh tuyến không phù hợp với độ tuổi của hắn, thở dài nói: "tiếp tục tồn tại, vốn là một chuyện cực kỳ khó khăn, có một số đường ngắn nhìn như đường tắt, thực ra là tử lộ. Có một số đường cùng, nhìn như tử lộ, thực ra là đường sống."
Chỉ có hướng chết, mới có thể sống.
Man tộc như vậy.
Tô Trường An cũng như vậy.
← Ch. 300 | Ch. 302 → |