← Ch.729 | Ch.731 → |
Tô Trường An cảm thấy rất bất an nhưng Hồng Loan đã thay đổi rất nhanh trở lại bình thường, khiến Tô Trường An càng nghĩ càng thấy lo lắng. Sau đó, hắn đã lén đi tìm Hồng Loan nói chuyện, nhưng thái độ của cô cực kỳ bình tĩnh.
Tô Trường An đương nhiên không tiện nói thêm cái gì, nghĩ một hồi rồi bỏ qua.
Những ngày tiếp theo, Tần Bạch Y cần phải truyền Thiên Đạo chi lực của mình qua cho Hồng Loan. Quá trình này không hề dài, nhưng sau khi làm xong việc thì sắc mặt Tần Bạch Y đã trở nên tái nhợt, vì y thi triển Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận khiến linh lực càng thêm ảm đạm, còn Hồng Loan lại chìm vào ngủ say.
Cô cần có thời gian để tiêu hóa Thiên Đạo chi lực.
...
Ngày hôm nay, Trường An đổ tuyết rất dày.
Một người nam nhân đạp lên lớp tuyết đi vào thành phố phồn hoa này.
Y mặc áo dài màu trắng, tay cầm một cây quạt xếp, áo quần rất mỏng, rất không phù hợp với trời tuyết dày như thế này.
Người đi qua ai cũng phải nhìn người ăn mặc kì quặc này, nhưng ai sau khi nhìn thấy rõ mặt mũi của y thì đều vội cúi đầu xuống.
Vì người nam nhân này, dù là nam nhân nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Đương nhiên, cái từ "xinh đẹp" này dùng cho một người nam nhân là rất không thích hợp, nhưng đối với người nam nhân này lại phải dùng như vậy.
Y như từ trong tranh đi ra. Đừng nói nữ nhân, ngay cả nam nhân nhìn thấy dung mạo của y xong cũng sinh ra một cảm xúc tiếc hận. Một người xinh đẹp như vậy nếu là nữ tử có phải là tốt hơn không!
Song người nam nhân này đối với sự tiếc hận của mọi người đều coi như không thấy.
Y đi vào trong thành, không hề dùng dù, cũng không hề mở lớp màn chắn linh lực.
Y để mặc cho tuyết rơi vào ào, cứ như đây là một thể nghiệm vô cùng mới lạ đối với y.
Y nhìn những cửa hàng lớn nhỏ, những con người đi qua đi lại, trong mắt đầy vui vẻ và tò mò.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên y tới đây.
"Nghe nói Tô Trường An sau khi tỉnh lại, thì nghe tin Bắc Thông Huyền đã chết trận."
"Cốp!"
"Có câu, tức giận là từ ở trong lòng mà ra!"
"Hắn lập tức dẫn ba ngàn đao khách Giang Đông xông lên...."
Đúng lúc này, bên tai chợt vang lên một giọng nói du dương trầm bổng.
Nam tử cau mày quay đầu qua nhìn. Thấy bên đường có một tửu quán, bên trong khách ngồi chật ních, khách uống rượu mời nhau tới lui không dứt, náo nhiệt hoàn toàn đối lập với cảnh tuyết trắng trời quạnh quẽ ở bên ngoài.
Trên đài cao trong quán rượu, tiên sinh kể chuyện nước miếng tung bay, trầm bổng du dương kể lại chuyện về người được gọi là Thủ Vọng giả của muôn dân trăm họ.
Câu chuyện này tiên sinh đã kể rất nhều lần, nhưng lần nào cũng làm cho đám khách bên dưới vô cùng cuồng nhiệt, không tiếc tuôn ra những lời trầm trồ ngợi khen, ủng hộ.
Nam tử đứng ngoài quán hồi lâu, nhìn chằm chằm vào tiên sinh kể chuyện, như rất hứng thú với câu chuyện của người kia.
Tiểu nhị mắt tinh, nhìn trang phục biết nam nhân này không phú cũng quý, bèn chạy ra khom lưng hô: "Vị gia này, thời tiết rét lạnh, không bằng vào trong tiểu điếm ngồi một chút, uống một bầu rượu, ăn chút ít đồ ăn, nghe tiên sinh kể chuyện, còn hơn là vất vả đi trong tuyết."
Nam tử kia sững ra nhìn tiểu nhị, sau đó híp mắt suy nghĩ.
Từ cơ thể y lơ đãng toát ra một làn khí tức làm tiểu nhị lạnh cả người, thầm nghĩ không biết mình có vừa nói sai cái gì không, làm vị đại nhân này khó chịu.
Nhưng khí tức ấy đã nhanh chóng tán đi.
"Cũng tốt." Nam nhân kia như đã nghĩ xong gật đầu, mặt mày lại vui vẻ như gió xuân.
Tiểu nhị vội dẫn nam tử vào trong quán, tìm một cái bàn trống, nhanh nhẹn lau bàn ghế, mời người ta ngồi.
Nam nhân đi theo tiểu nhị, nhưng ánh mắt vẫn dán vào tiên sinh kể chuyện trên đài cao.
"Xin hỏi, gia có muốn uống chút gì không?" Tiểu nhị hỏi.
"Tùy ý là được, ta lần đầu tới nơi đây, không quen thuộc." Nam nhân cười, thái độ ôn nhã như gió xuân.
Tiểu nhị nhận ra ngay đây là một con dê béo. Cái gọi là tùy ý có nghĩa là không quan tâm tới tiền bạc đó nha.
Thái độ của tiểu nhị càng thêm ân cần, thấy nam nhân vẫn cứ nhìn chằm chằm tiên sinh kể chuyện, liền hỏi: "Khách quan có biết tiên sinh kể chuyện của chúng ta à?"
"Không biết." Nam nhân lắc đầu."Chỉ là cảm thấy hắn kể chuyện nghe rất hay..."
"À mà, bản thân hắn có lẽ cũng rất thú vị."
"Đương nhiên!" Tiểu nhị vội nói: "Khách quan cũng biết quán rượu như chúng ta ở trong thành Trường An này lớn nhỏ không một trăm cũng có tám mươi, nhưng có biết vì sao chỉ có một mình nhà chúng ta đông khách như vầy không?"
"A? Vì sao?" Nam nhân hứng thú hỏi.
"Vì tiên sinh kể chuyện này của chúng ta tên là Cô Thiên Phàm, lúc ban đầu không có gì đặc sắc, nhưng khi kể về vị Thánh Nhân kia thì lại kể rất hay."
"Thánh Nhân?" Nam nhân nhướng mày.
"Nè, khách quan thật là. Thiên hạ này có thể được gọi là Thánh Nhân, ngoại trừ Thiên Lam viện Tô Trường An Tô đại nhân, còn có ai nữa?"
"A".
"Sau đó thì sao? Tiên sinh này chỉ nhờ kể chuyện về Tô Trường An là trở nên lừng danh hả?" Nam nhân hỏi.
Tiểu nhị cau mày, không hài lòng về việc nam nhân dám gọi thẳng tên của Tô Trường An, nhưng vì làm ăn vẫn vừa cười vừa nói: "Đâu có đơn giản như vậy, khi đó Tô viện trưởng đang bị lão tặc Tư Mã Hủ đuổi giết, theo lý thuyết khi đó phàm ai dám nói chuyện về Tô viện trưởng đều sẽ bị giam vào đại lao, không chém đầu thì cũng bị da tróc thịt bong."
"Nhưng ngươi nói có kỳ quái hay không, tiên sinh kể chuyện của chúng ta lại chẳng bị sao cả. Hôm nào cũng kể chuyện, thế mà triều đình không hề động tới một cọng lông của ông ấy. Nhắc tới cũng phải khen chưởng quầy của chúng ta tinh mắt, lúc đó tiên sinh chính vì những chuyện này nên không có quán rượu nào dám mời tiên sinh về, nhưng chưởng quầy của chúng ta gan dạ sáng suốt, mời tiên sinh về quán. Người xem đi, bây giờ Tô viện trưởng được giải tội bình oan, quán rượu của chúng ta cũng đi theo nước lên thì thuyền lên. Mấy năm trước, hoàng đế bệ hạ còn cải trang vi hành tới tửu quán của chúng ta, nghe kể tới cao hứng, thưởng liền tại chỗ cho tiên sinh chúng ta trăm lượng hoàng kim."
Càng nói, tiểu nhị càng như mở trúng đài, nói liến láu không ngừng.
"A thì ra là thế, nói như vậy, vị tiên sinh này cũng coi như là một vị kỳ nhân." Nam nhân gật gù.
"Đương nhiên rồi." Tiểu nhị nói, chợt giật mình vội xin lỗi nam nhân: "Khách quan người xem, tiểu nhân kể cao hứng quá, quên mất mang đồ ăn lên cho khách quan. Khách quan chờ tí nhé, tiểu nhân đi kêu người chuẩn bị rượu và thức ăn tốt nhất liền cho ngài."
Nói xong, vội vàng chạy xuống phòng bếp đằng sau.
Tiểu nhị đi rồi, nam nhân lại quay đầu lên đài cao. Tiên sinh đang kể tới chỗ chính, sắc mặt ửng hồng, giọng nói cũng ngân vang thêm vài phần, như bản thân cũng đắm chìm vào trong câu chuyện xưa.
Đám khách dưới đài không tiếc vỗ tay và khen ngợi ủng hộ, thi nhau giơ chén rượu lên.
Tiểu nhị làm theo đúng nguyên tắc, cho bưng lên một bàn đồ ăn thức uống cực kì phong phú, hoàn toàn vượt qua sức một người ăn.
Nam nhân lại chẳng hề để ý, bắt đầu hứng thú ăn uống, vừa ăn vừa có vẻ kinh ngạc, cứ như đây là lần đầu tiên được ăn những món này.
...
Thời gian từ từ trôi qua, sắc trời dần muộn.
"Thôi, câu chuyện hôm nay kể đến đây thôi, muốn biết chuyện sau đó như thế nào, mời hôm sau nghe tiếp." Tiên sinh kể chuyện chắp tay, dọn đồ định rời đi.
Có vẻ người này cũng khá có uy tín. Y đứng dậy, khách trong quán đều dồn dập đứng dậy đưa tiễn.
Nam nhân cầm chén rượu, đưa lên môi nhấp một cái.
Y nhìn theo tiên sinh kể chuyện đi vào màn mưa tuyết, nheo mắt.
"Thú vị. Một người có mệnh chiếu Tinh Vẫn mà lại trở nên tầm thường cả đời như vậy, Tô Trường An a Tô Trường An, xem ra ngươi vẫn là có vài phần bổn sự, qua được con mắt của ta."
Nam tử lầm bầm, ánh mắt trở nên âm u.
---o0o---
← Ch. 729 | Ch. 731 → |