← Ch.0250 | Ch.0252 → |
Vô Chi Kỳ ý đồ đánh giết Man Man, lại làm Cơ Hạo bị thương nặng.
Đế Thuấn quyết đoán cũng không thể ngăn cản Chúc Dung thị nổi giận, lửa ngập trời lao thẳng tới hành cung của Cộng Công Vô Ưu ở Bồ Phản. Mấy con sông lớn ở Bồ Phản nhấc lên sóng gió động trời, đem hành cung Cộng Công Vô Ưu vờn quanh.
Lửa từ bầu trời rơi xuống, vô số sao băng lửa gần như điên cuồng đánh vào màn nước. Phụ cận hành cung của Cộng Công Vô Ưu bỗng dưng toát ra mười tám ngọn núi lửa, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn phun trào như suối đem hành cung bao trùm.
Mặt đất mơ hồ chấn động, tiếng rú thảm thê lương kinh thiên động địa, trong ánh lửa có thể thấy được vô số trọng giáp chiến sĩ lui tới xung phong.
Ngồi ở trong nhà tranh của Tự Hi, bốn người gia tướng Tự Đao, Tự Kiếm, Tự Phủ, Tự Thương của Tự Hi không ngừng đem bên ngoài tin tức truyền quay lại đến. Chúc Dung thị là thật bão nổi, Đế Thuấn đều lấy bệnh tâm thần Chúc Dung thị không nửa điểm biện pháp.
Cộng Công Vô Ưu sứt đầu mẻ trán truyền tin cầu cứu khắp nơi, nhưng không một ai thò đầu ra. Chúc Dung thị trạng thái điên cuồng không có ai muốn trêu chọc, càng không cần nói Vô Chi Kỳ làm chuyện này quá vô lại —— ngươi đấu không lại Chúc Dung thị, liền hướng con gái nhỏ của người ta xuống tay, thế này rõ ràng đã phá hỏng quy củ!
Nếu mọi người đều làm như vậy, như vậy mọi người một khi kết thù, con cháu các gia các hộ không phải đều bị đối thủ giết sạch sẽ? Mọi người ai thủ đoạn cũng không kém ai khác, những người trẻ tuổi còn chưa trưởng thành lên, không đỡ được một đòn nhẹ nhàng của lão quái các nhà.
Cho nên không có ai đồng tình Cộng Công Vô Ưu, ngay cả Đế Thuấn cũng mắt điếc tai ngơ đối với Chúc Dung thị nổi khùng.
Mà Cộng Công Vô Ưu cũng biết mình lần này thật sự là không chiếm bất cứ đạo lý, Húc đế tử vừa mới thông đồng với mình còn có Doanh Vân Bằng lại đều bị nghiêm trị, hắn nhất thời đề không dậy nổi lo lắng gì cùng Chúc Dung thị tiếp tục khó xử, cũng chỉ có thể rụt đầu mặc cho Chúc Dung thị lăn qua lộn lại.
Giày vò hơn nửa canh giờ, Chúc Dung thị lập tức dẫn quân công phá hành cung của Cộng Công Vô Ưu, đem Cộng Công Vô Ưu bắt ra đánh đòn đau một trận. Lúc này Đế Thuấn mới mang theo một đám lão thần tử ra mặt làm người hoà giải, đem sự tình xoay chuyển lại.
"Sự tình cũng chỉ như vậy." Tự Hi từ trong lò sưởi lấy ra vài tảng bùn. Sau khi gỡ ra, bên trong là gà rừng non nướng mềm: "Các ngươi cũng chưa thật sự thiệt thòi lớn, Chúc Dung thị cũng không thể làm quá phận, gõ chút nho nhỏ thì được."
Khẽ thở dài một hơi, Tự Hi thấp giọng nói thầm: "Đế Thuấn tên nhân vương này làm không dễ gì cả. Lòng người phức tạp, không thuần phác bằng thời đại thượng cổ. Năm tháng Tam Hoàng cai trị thế gian, nhân tộc tuy gian nan, nhưng lòng người tụ lại với nhau, toàn bộ khí lực đều dùng về cùng một phía, đó mới là năm tháng tốt nhất của nhân tộc."
Man Man lại không quan tâm những đề tài nặng nề này. Nàng hoan hô một tiếng, đoạt lấy một con gà rừng con đưa cho Thiếu Ti, sau đó lại đoạt một con đưa cho Cơ Hạo, lúc này mới đoạt lấy con thứ ba, bắt đầu vui vẻ ngấu nghiến ăn.
Cơ Hạo cười lắc lắc đầu, nhìn Vũ Mục thèm chảy nước miếng lại xấu hổ động thủ, tùy tay đem gà rừng con trên tay mình xé thành vài miếng, phân biệt đưa cho Vũ Mục, Phong Hành và Thái Ti.
Tự Hi gật gật đầu, cười nói: "Vốn còn muốn để các ngươi ở Vu điện học thêm mấy thứ. Nhưng hiện tại xem ra, bọn Văn Mệnh không có đó, Vu điện trở nên chướng khí mù mịt, các ngươi muốn an tâm nán lại cũng không được."
"Cùng với như vậy, không bằng dứt khoát đi Xích Phản sơn. Vừa tích góp quân công, vừa học, trái lại lợi ích đối với các ngươi sẽ lớn hơn nữa."
"Không chỉ có các ngươi, Ngũ Long trưởng lão bọn họ, lần này cũng đều sẽ đi Xích Phản sơn. Dù sao một lần này, huyết mạch nhất mạch là tư thế toàn quân xuất động, không cẩn thận một chút mà nói, chúng ta sẽ thiệt thòi lớn. Các ngươi đi Xích Phản sơn, lúc nào cũng có thể tìm bọn Ngũ Long trưởng lão thỉnh giáo, học trong thực tế, đây là chuyện tốt."
Cơ Hạo gật gật đầu, rất trầm ổn nói: "Tự Hi... Đại huynh... nói đúng, chúng ta vốn chỉ muốn yên tĩnh ở Vu điện học chút gì đó. Làm nhiều nhiệm vụ chút tích góp một ít kinh nghiệm, đổi lấy tài nguyên tu luyện của Vu điện, chỉ muốn khiến bản thân trở nên mạnh hơn chút rồi góp sức cho nhân tộc."
"Nhưng xem chuyện lần này, chúng ta không chọc vào phiền toái, phiền toái đã tự mình tìm tới. Mậu Sơn bộ Thiết Nham trưởng lão thấy lợi quên nghĩa thì không nói, ánh mắt trưởng lão tiểu bộ lạc thiển cận, không nhìn được việc quá xa, làm ra loại chuyện này cũng là đương nhiên."
"Nhưng Doanh Vân Bằng, ha ha, còn có Húc đế tử, ha ha." Cơ Hạo cười lạnh vài tiếng, rất thẳng thắn nói: "Bọn hắn có thể ở nhân tộc ngồi hưởng địa vị cao..."
Tự Hi khoát tay, rất nghiêm túc nhìn Cơ Hạo, sau đó lại lần lượt nhìn về phía đám người Man Man: "Các ngươi đã nghĩ sai một việc, bọn hắn không phải ở nhân tộc ngồi hưởng địa vị cao, bọn hắn chỉ là ở trong bộ tộc của mình hưởng thụ quyền bính. Cả nhân tộc, không phải như các ngươi chứng kiến."
"Trong nhân tộc, tất nhiên có một số sâu mọt ham lợi riêng, gặp lợi quên nghĩa, đổi trắng thay đen, ghen tị thành tánh, nhưng trong nhân tộc, cũng không thiếu anh hùng hào kiệt, tráng dũng chi sĩ vì cả nhân tộc không tiếc trả giá cả tính mạng."
Tự Hi dùng sức vỗ bả vai Cơ Hạo một cái, rất thành khẩn nói: "Vĩnh viễn đừng thất vọng đối với nhân tộc. Cơ Hạo, còn có các ngươi, vĩnh viễn đừng thất vọng đối với chủng tộc tương ứng mình, nếu không ở thế giới đòi mạng người này, các ngươi có lẽ..."
Chỉ chỉ bầu trời bên ngoài, Tự Hi cười nói: "Ngẫu nhiên có mây đen che mắt, ngẫu nhiên có đêm tối, nhưng các ngươi chung quy phải nhìn thấy..."
"Luôn phải nhìn thấy còn có ta một đám lửa này chiếu rọi cả bầu trời, đem tới cho vô số sinh linh ánh sáng và nhiệt độ mà." Thanh âm vang dội hữu lực truyền đến, Chúc Dung thị mặc áo bào đỏ, tuấn mỹ phi phàm xách một cái hồ lô rượu cực lớn sải bước đi đến.
Vừa vào cửa, Chúc Dung thị đã hung hăng vỗ một cái vào trên đầu Cơ Hạo: "Tiểu tử, không tồi, ngươi lại cứu Man Man một lần, ta càng ngày càng thích ngươi. Chẳng qua muốn làm con rể ta còn chưa đủ, trừ phi là tồn tại vô địch trong Vu Đế, nếu không không có tư cách ở cùng với con gái ta."
Cơ Hạo cười khan vài tiếng, không dám tiếp đề tài này.
Làm con rể Chúc Dung thị? Đề tài này có chút quá thần thoại một ít.
Làm vị hôn phu của Man Man? Cơ Hạo nhìn nhìn hai thanh đại chuỳ bên người Man Man, không khỏi rùng mình. Từ đáy lòng, hắn chỉ đem Man Man coi là muội muội, chỉ đem nàng coi là muội muội thôi! Con rể cái gì, Chúc Dung thị ngươi cũng quá sốt ruột rồi nhỉ? Man Man mới lớn bao nhiêu chứ?
Tự Hi, Vũ Mục và Phong Hành đều nhe răng trợn mắt cười lên quái dị, cười đến ngửa trước ngã sau, thiếu chút nữa đã ôm cái bụng ngã vật xuống đất.
Chúc Dung thị không chút câu nệ lễ ngồi ở bên người Cơ Hạo, Man Man giơ lên cái tay nhỏ đầy đầy mỡ, cầm lên một cái chân gà nhét vào trong miệng Chúc Dung thị. Chúc Dung thị cười 'ha ha', lẫn cả xương cốt đem chân gà nuốt xuống, lúc này mới nói tới chuyện nghiêm túc.
"Ta đã gõ cạn lão thủy quỷ một khoản, cái khác không nói, Cơ Hạo, trong chợ lớn nhất của Bồ Phản, có mười mặt tiền cửa hiệu là của ngươi rồi. Bên hồ Dao Quang lớn nhất Bồ Phản, hành cung Quỳnh Tuyết cung Cộng Công Vô Ưu tiểu tử đó vừa xây xong, lẫn cả tám ngàn thị nữ, nô lệ bên trong, đều là của ngươi."
Chúc Dung thị phất phất tay, ngăn Cơ Hạo nói: "Còn có ba ngày, mấy tiểu gia hỏa các ngươi tính cả viện binh của Vu điện lên đường đến Xích Phản sơn."
"Man Man, con cũng đi." Chúc Dung thị nhìn Man Man một cái thật sâu: "Đừng khiến Chúc Dung thần tộc mất mặt!"
Cơ Hạo, Vũ Mục, Phong Hành, Thiếu Ti vẻ mặt căng thẳng, đồng thời thẳng người. Chỉ có Man Man và Thái Ti vẫn không sao cả gặm xương gà.
← Ch. 0250 | Ch. 0252 → |