← Ch.1169 | Ch.1171 → |
Vực tổ nghiêng đầu, mang theo một tia điên cuồng nhìn Cơ Hạo. Hắn cố gắng trợn to mắt, muốn làm rõ, vì sao hắn bị lôi hỏa nổ khiến mình đầy thương tích, nguyên khí bản thân hao tổn bảy tám phần, nhưng Cơ Hạo nhìn qua một vết thương cũng chẳng có!
Cơ Hạo không cho Vực tổ thời gian nghĩ nhiều, chân đạp Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ cơ bản nhất của Vũ Dư kiếm đạo, thân hình Cơ Hạo nhoáng lên một cái đã tới trước mặt Vực tổ, Thái Cực Thần Phong mang một dải hàn quang, rất khéo léo sát qua thân thể Vực tổ.
Kiếm quang chợt nổi lên, Vực tổ vốn muốn né tránh, nhưng nhìn thấy thế tới của kiếm quang, Vực tổ không khỏi cười quái dị 'Cạc cạc', đắc ý ngẩng đầu, mặc cho kiếm quang lướt chéo qua bả vai mình.
Một kiếm này thế tới rất cổ quái, lưỡi kiếm nhẹ nhàng cạo đi một tầng da trên vai Vực tổ, chặt đứt mấy sợi lông, ngoài ra chưa tạo thành bất cứ tổn thương nào đối với Vực tổ. Vực tổ vẻ mặt quái dị nhìn Cơ Hạo cất tiếng cười to: "Tiểu bối nhân tộc, ngươi sẽ không là tối hôm qua ngủ với con đàn bà nào tới mức chân nhũn cả ra, hôm nay sức vung kiếm cũng không có chứ?"
Lưỡi kiếm lướt qua bả vai Vực tổ, Cơ Hạo chỉ cảm thấy vai trái mình hơi ngứa.
Hắn thoáng cái kéo ra Thái Cực Pháp Y, đem nửa đầu vai lộ ra. Trên đầu vai Vực tổ mơ hồ hơi đỏ lên, trên làn da Cơ Hạo cũng là như thế, hình như là bị vật nào đó xẹt qua. Thần thức cường đại mà sâu sắc của Cơ Hạo lại cảm giác được, da hắn bị cắt đi một tầng cực mỏng, đại khái là một lát cắt mỏng bằng một phần ngàn một cái cánh ve.
"Thì ra là thế, ngươi có thể chia sẻ cùng toàn bộ người thương tổn cho ngươi..."
Cơ Hạo đang muốn nói ra phát hiện của bản thân, Viên Lực vừa mới bị một đạo hỗn độn khí tức của Cơ Hạo đánh bay, khóe miệng còn dính máu tươi lén lút từ phía sau Vực tổ xông ra, xách Bàn Long Bổng hướng phía cái ót Vực tổ bổ xuống một côn.
Không thể không thừa nhận, khỉ chơi gậy chính là thiên tính, phàm là khỉ thành tinh chơi gậy gộc đều đặc biệt thuận tay. Viên Lực một bổng này ở trên không đánh xuống, khí thế hùng hồn, chiêu thức viên mãn, vô luận là khởi thế hay là thu chiêu đều không có nửa điểm nào có thể khủng hoảng, đem lực lượng toàn thân hắn hoàn mỹ bạo phát hết ra.
Cơ Hạo kinh hô một tiếng 'Đừng'!
Bàn Long Bổng kéo theo địa thủy hỏa phong bốn màu quang ảnh đục ngầu, hung hăng nện ở trên ót Vực tổ. Chợt nghe một tiếng trầm nặng, Vực tổ thất khiếu phun máu, một mảnh xương đầu lớn bị đánh vỡ nát, hai tay hắn ôm ót khàn giọng rú thảm, trong mắt chợt dày đặc tơ máu.
Viên Lực cũng rú thảm một tiếng, khóc lóc 'Ngao ngao' vứt Bàn Long Bổng, hai tay ôm cái đầu hầu như lõm xuống liên tục nhảy nhót kêu khóc. Hắn vừa rồi dốc hết toàn lực đánh một bổng, đại khái có một nửa lực sát thương trực tiếp xuyên thấu qua liên hệ quái dị nào đó trong minh minh, trực tiếp tác dụng ở trên người hắn.
May mắn yêu thể của bản thân Viên Lực mạnh mẽ, xương cốt so với kim cương còn chắc chắn hơn rất nhiều. Hắn lại chỉ thừa nhận khoảng một nửa lực sát thương, thái âm chi lực trong cơ thể hắn càng chủ động bảo vệ, thái âm chi lực âm nhu đánh tan ít nhất tám phần thương tổn, cho nên Viên Lực lúc này mới chỉ là nửa bên đầu lõm xuống.
Nếu không lấy man lực của hắn, cộng thêm sát thương khủng bố của Bàn Long Bổng Vũ Dư đạo nhân ban cho, cho dù là một nửa lực sát thương cũng có thể đánh nát nửa người hắn, thậm chí có khả năng ngay cả yêu hồn cũng sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán.
"Vực tổ, cái gọi là thiên phú Di Hoa Tiếp Mộc 'Giá Họa' của ngươi, đại để chính là ngươi sau khi chịu người ngoài thương tổn, có một nửa thương tổn có thể theo liên lụy trong minh minh, đưa lại đến trên thân người đả thương ngươi!" Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái vòng qua Vực tổ thất khiếu phun máu, túm Viên Lực mang theo hắn lui lại mười mấy dặm, lấy ra một viên đan dược chữa thương nhét vào trong miệng hắn.
Ngoại thương của Viên Lực cấp tốc khép lại, hắn thở hổn hển 'Hồng hộc', khàn giọng kêu lên: "Thiên phú thần thông thật quỷ dị bí hiểm, thế này chẳng phải là nói, phàm là người thực lực tương đương với hắn, thậm chí người thực lực mạnh hơn hắn một chút, đều vĩnh viễn không thể thắng được hắn?"
Nếu ai thực lực tương đương với Vực tổ, tạo thành bao nhiêu thương tổn cho Vực tổ, bản thân sẽ phải thừa nhận bấy nhiêu thương tổn, hai người chịu thương tổn giống nhau như đúc. Do đó, người khác khi tác chiến với Vực tổ, không chỉ phải thừa nhận Vực tổ công kích, càng sẽ chịu một nửa lực sát thương của mình cắn trả.
Như Viên Lực nói, dưới tình huống như vậy, cho dù là người mạnh hơn Vực tổ một bậc, cũng trên cơ bản không thắng nổi hắn!
"Tiểu bối có chút ánh mắt." Vực tổ âm trầm cười quái dị vài tiếng: "Đây là chỗ dựa lớn nhất lão tổ từ thời hồng hoang sống đến bây giờ, dựa vào hai đại thiên phú Di Hoa Tiếp Mộc cùng Hàm Sa Xạ Ảnh của lão tổ, lão tổ năm đó còn cứng rắn bức lui hai đại thiên đế của thiên đình!"
Nói tới đây, trên mặt Vực tổ nổi lên một mảng đỏ ửng, hắn ưỡn thẳng lưng, vênh váo tự đắc dựng hai ngón tay: "Hai đại thiên đế, hắc hắc, đó là thiên đế địa vị tôn quý nhất của thượng cổ thiên đình, nhân vật yêu ma nhân gian sợ hãi nhất, một mình lão tổ bức lui hai người bọn họ!"
Ngón tay Cơ Hạo khẽ gõ chuôi kiếm Thái Cực Thần Phong, ánh mắt bất thiện nhìn Vực tổ từ trên xuống dưới.
Lực sát thương của Thái Cực Thần Phong không thể nghi ngờ, Vực tổ trừ hai hạng thiên phú thần thông quỷ bí khó lường, yêu pháp biến hóa khác cũng chỉ tầm thường, nhìn bộ dáng toàn thân hắn rách tung toé, là biết yêu thể của hắn căn bản không thể so sánh với Cơ Hạo, luận tới lực lượng thân thể, một bàn tay của Cơ Hạo cũng có thể thoải mái đem hắn trấn áp.
Nếu là một kiếm đem Vực tổ chặt đầu...
Cơ Hạo cảm thụ một chút đầu vai mơ hồ tồn tại, lại sờ sờ cổ mình, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Cho dù Cơ Hạo có năng lực một kiếm chém giết Vực tổ, hắn không dám động thủ! Thần thông 'Giá họa' Di Hoa Tiếp Mộc chết tiệt này, Cơ Hạo một kiếm chặt đứt đầu Vực tổ, bản thân cũng phải thừa nhận một nửa thương tổn!
Thái Cực Thần Phong uy lực quá mạnh, Vũ Dư kiếm đạo lực sát thương quá đáng, Cơ Hạo cũng không dám nói, thân thể hắn hiện nay có thể thừa nhận sự sắc bén của Thái Cực Thần Phong.
"Vực tổ... ngươi quá vô lại!" Cơ Hạo có chút phát điên nhìn Vực tổ, cầm vô thượng thần phong, lại không dám ra tay, Cơ Hạo vẫn là lần đầu tiên đụng phải kẻ địch khó chơi như vậy!
Nếu không, hay là dùng lôi hỏa chậm rãi mài chết Vực tổ?
Nhìn Vực tổ mình đầy thương tích, Cơ Hạo yên lặng lấy ra mấy trăm viên lôi hỏa, dùng pháp lực nâng đặt ở trước mặt.
Sắc mặt Vực tổ chợt trở nên thê thảm, hắn bị dọa lui vài bước, khàn giọng quát: "Lôi hỏa bực này, ngươi lại còn có nhiều như vậy? Tiểu tử, ngươi, ngươi, ngươi quả thực vô sỉ! Ngươi muốn chậm rãi luyện hóa lão tổ? Ngươi, ngươi, bản thân ngươi có thể thừa nhận uy lực đám lôi hỏa này sao?"
Cơ Hạo vỗ vỗ ngực mình, trầm giọng nói: "Ta trẻ tuổi, cốt nhục kiên cố, tinh huyết dư thừa, ta sẽ tiêu hao sinh mệnh với ngươi, xem ai tiêu hao đến cuối cùng không chịu nổi!"
Con mắt Vực tổ đảo loạn một trận, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to lên: "Hao mệnh... Ha ha, liều mạng phải không? Vậy, lão tổ cũng sẽ không thể giấu tài nữa, bản mạng thần thông thứ ba của lão tổ, hôm nay sẽ cho các ngươi kiến thức một chút!"
'Cô cô ~ oa' rống to một tiếng, trong thủy động đột nhiên xuất hiện mấy trăm cái bóng đen.
Thân thể Vực tổ nhoáng lên một cái, tùy tay chỉ hướng một cái bóng đen, chỉ thấy thương thế toàn thân Vực tổ chợt biến mất, mà thân thể bóng đen hắn chỉ đột nhiên chia năm xẻ bảy nổ tan xác mà chết.
Vực tổ cười đến mức mắt cũng nheo lại thành một đường, hắn chỉ vào Cơ Hạo hét lớn: "Lão tổ có vô số hóa thân, một cái hóa thân chính là một tính mạng, liều mạng với lão tổ? Ngươi thắng được sao?"
Cơ Hạo, Viên Lực, hoàn toàn trợn tròn mắt rồi!
← Ch. 1169 | Ch. 1171 → |