← Ch.164 | Ch.166 → |
Đạo tràng hôm nay rất yên ổn.
Tất cả mọi người đều bận tu luyện, trừ Mập Mạp cần có Ngải Huy một bên nhìn chằm chặp những người khác hoàn toàn không cần hắn bận tâm. Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn nhanh chóng tìm được phương pháp huấn luyện của chính mình, so với những biện pháp quê mùa của bản thân thật là vượt qua không biết bao nhiêu.
Hắn chỉ có xúc động, thiên tài thật là một đám quái vật a.
Hắn không biết trong mắt người khác hắn cũng là một con quái vật.
Ổn định giống như máy móc, chuyên chú được cho tới giờ không bị quấy nhiễu, làm bất cứ chuyện gì cũng mang bộ dáng trong lòng có dự tính. Gặp phải tình huống cũng không hoảng hốt dù chỉ một chút, hơn nữa cân nhắc vấn đề lại vô cùng chu đáo, vô luận làm gì cũng khiến người khác yên tâm.
Trong thời gian ngắn ngủi hắn liền chiếm được lòng tin của mọi người.
Những thứ này cũng không phải chỉ lăn lộn qua man hoang liền có thể làm được, nhìn một chút như Mập Mạp từ man hoang đi ra luôn là một bộ dáng hỗn tạp chờ chết.
Ngải Huy là quái vật, ngay cả sa ngẫu của hắn cũng đều là quái vật.
Bọn họ kiến thức rộng, xem qua rất nhiều sa ngẫu nhưng tới nay cũng chưa gặp sa ngẫu thông minh như vậy. Không có gì là Lâu Lan không biết làm, hơn nữa bất kể làm gì cũng khiến người khác cảm giác " Lâu Lan thật vui vẻ ".
Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân đối với Lâu Lan đều là hai mắt sáng lên, yêu thích vô cùng.
Lâu Lan tự mình biến thành một cái cưa bằng cát đang muốn cưa giáp xác một cách hăng say. Xác Đường Lang bị Lâu Lan cưa thành từng miếng nhỏ lớn chừng bàn tay. Sau đó Lâu Lan lại biến thành một bão cát nhỏ đem những miếng xác Đường Lang lớn chừng bàn tay cuốn vào, một lát sau " Ói " ra một đống miếng vỏ được mài bóng loáng.
Khi Lâu Lan đem những miếng vỏ đỏ được mài này bện thành một cái áo lót rồi đưa cho Ngải Huy, ánh mắt Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân lập tức đỏ như con thỏ, bộ dáng như hận không thể đoạt lại từ tay Ngải Huy.
Không thể không nói tay nghề Lâu Lan quả thực tốt không chỗ chê, mỗi một khối giáp phiến giống như tinh chế, mài qua hồng ngọc. Ngay cả Sư Tuyết Mạn từ nhỏ thường thấy các loại châu báu cũng thán phục không thôi.
" Cám ơn Lâu Lan "
Ngải Huy cũng vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ. Hắn đem xác Đường Lang kéo về cũng vì cảm thấy đây là một loại tài liệu không tệ, không chỉ rất nhẹ mà còn rất cứng rắn. Một điểm này khiến cho họ phải nếm nhiều đau khổ lúc chiến đấu. Ngải Huy đắm chìm trong tu luyện không có thời gian xem xét không nghĩ tới Lâu Lan lại cho hắn một ngạc nhiên mừng rỡ.
Lâu Lan rất vui vẻ: " Không cần khách khí, Ngải Huy! "
" Ta xem một chút sa ngẫu! " Tang Chỉ Quân không nhịn được, chua xót nói. Lâu Lan hoàn toàn lật đổ nhận thức của nàng đối với sa ngẫu. Lần đầu tiên nàng biết trên đời còn có sa ngẫu thông minh như Lâu Lan vậy.
Bỗng nhiên! Tiếng gào thét kỳ dị, nhanh chóng kéo lại gần lại nhanh chóng đi xa giống như sóng lớn gào thét đi qua từ bên người bọn họ.
Động tác của mọi người đều dừng lại.
" Đó là âm thanh gì? " Vương Tiểu Sơn yếu ớt hỏi.
Không ai trả lời hắn, trên mặt mọi người đều kinh nghi bất định. Đó là một loại âm thanh mà đến giờ mọi người chưa từng nghe qua.
" Là bên ngoài thành " Ngải Huy vẻ mặt ngưng trọng lộ ra vẻ lắng nghe.
" Chúng ta có cần đi xem một chút không? " Sư Tuyết Mạn nhìn về phía Ngải Huy.
Ngải Huy suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: " Nên nắm chắc thời gian tu luyện đi, dù cho bên ngoài xảy ra chuyện gì chắc chắn chúng ta cũng không thể giải quyết ".
Những người khác nghĩ cũng phải, cùng Huyết Đường Lang đánh một trận cũng khiến họ hiểu thực lực mình yếu đuối bao nhiêu.
Vương Trinh nóng nảy chờ đợi, ở trên bàn phía trước người hắn, sáu chén nước xếp thành một hàng.
Bên trong mỗi một chén đều có một viên hạt sen màu đen nổi lơ lửng, đó là Đồng Tâm Liên. Đồng Tâm Liên có tên khoa học là Âm Dương Đồng Tâm Liên là do một nhiệt liên do mộc tu tạo thành. Lúc ấy trong ao sen xuất hiện một đài sen nửa đen nửa trắng. Đài sen bên trong chỉ có hai viên hạt sen, một viên đen một viên trắng. Hắn cảm thấy vô cùng thú vị liền hết lòng đào tạo.
Mười năm trước khi Âm Dương Đồng Tâm Liên xuất hiện nó chỉ là thực vật để thưởng lãm.
Cho đến khi có lần mộc tu vô tình bóp nát một viên hạt sen trong đó mới phát hiện diệu dụng của Đồng Tâm Liên.
Ngoài thành bọn lão Vu bóp vỡ Đồng Tâm Liên trong tay, Đồng Tâm Liên trong chén cũng sẽ đồng thời vỡ vụn hơn nữa chiếu lại cảnh tượng thời điểm hạt sen vỡ.
Thời gian rất ngắn, ước chừng chỉ có hai phút đồng hồ.
Sau đó Đồng Tâm Liên được vận dụng trong chiến đấu ở man hoang, hơn nữa phóng lớn tia sáng kỳ dị có thể kịp thời nhận được hình ảnh ở phía trước, có giá trị thật lớn đối với tướng lãnh.
Dĩ nhiên Đồng Tâm Liên cũng có khuyết điểm đặc biệt, ví dụ như khoảng cách sử dụng không thể vượt quá trăm dặm, thời gian quá ngắn v.. v Nhưng giá trị của nó ở ưu điểm thuận tiện, dễ dàng bồi dưỡng nên nó được sử dụng rộng rãi.
Mỗi người đều yên lặng không nói, đợt sóng huyết hiện ra thay đổi lực lượng bề mặt làm người ta sợ hãi và tuyệt vọng. Bọn họ tuyệt vọng không biết chống lại địch nhân cường đại như thế nào, không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào. Sáu lão nhân chết đi gia tăng một màn sắc thái đau buồn.
Thời gian yên lặng trôi qua vô cùng chậm chạp.
Thời gian trôi qua chút xíu, bên trong chén hạt sen không có chút động tĩnh nào khiến Vương Trinh ngày càng nóng nảy.
Một giờ trôi qua.
Sắc mặt Vương Trinh khôi phục lại như thường, một giờ, bọn lão Vu chỉ sợ đã gặp bất trắc. Hắn khôi phục tỉnh táo, những ý nghĩ trong đầu cũng trở nên rõ ràng rất nhiều.
Hắn lầm bầm lầu bầu: " Có hai khả năng, một là lão Vu bọn họ bị giết chết ngay khi đối mặt không kịp bóp vỡ Đồng Tâm Liên. Một cái khác là huyết hải có thể ngăn cách cảm ứng lẫn nhau của Đồng Tâm Liên."
Viện trưởng sắc mặt đã trắng bạch như tờ giấy, thực lực hắn không kém nhưng trước nay không trải qua chiến trường.
Vương Trinh nhin viện trưởng không có phản ứng không khỏi cười khổ. Cảm Ứng Tràng vì giữ trung lập tuyệt đối, tới giờ không chọn mười ba bộ và con em thế gia đảm nhiệm chức danh Viện Trưởng. Tất cả viện trưởng phần lớn xuất thân phổ thông không trải qua chiến trường, chuyên chú với học thuật. Nhờ vậy Cảm Ứng Tràng không khí học thuật đậm đà, đủ để xem như đủ loại trào lưu học thuật.
Nhưng mà mọi việc có mặt lợi nhất định cũng có mặt hại.
Tai nạn bùng nổ từ trong Cảm Ứng Tràng, những phu tử học thức uyên bác này cùng viện trưởng trở nên vô cùng chậm chạp vụng về, kinh hoàng thất thố.
Vương Trinh trong lòng cũng hối hận, những năm gần đây hắn cũng hời hợt việc huấn luyện sĩ tốt. Làm cho lúc phát sinh nguy hiểm, hắn bất ngờ phát hiện mình không có người nào có thể dùng. Hắn trả giá quá lớn vì sống hồ đồ mười năm qua.
Không riêng gì Cảm Ứng Tràng, toàn bộ Ngũ Hành Thiên, tất cả cảm giác nguy cơ cũng đến từ tiền tuyến man hoang. Tất cả mọi người đều trả giá đắt vì mình khinh thường lơ là, mất cảnh giác.
Nếu như lần tai nạn này là do con người thì đó là do điểm yếu nhất Ngũ Hành Thiên... Huyết tai lần này trả giá thật sự có chút thảm trọng a, tổn thất thảm trọng nhất từ khi Ngũ Hành Thiên khai sáng tới nay.
Lúc này tất cả hối hận cùng cay đắng cũng chỉ có nuốt vào bụng, Vương Trinh ánh mắt trở nên kiên định: " Ta cần có người đi vào tra rõ bên trong rốt cuộc là tình huống gì."
" Phải ai đi? " Viện trưởng ánh mắt mờ mịt.
Vương Trinh hết sức tìm tòi suy nghĩ chọn người có thể liều mạng mang trọng trách. Càng là nhiệm vụ nguy hiểm, yêu cầu đối với người đảm nhiệm lại càng cao. Người tư chất tâm lý tệ hại, không có kinh nghiệm thậm chí chưa bắt đầu nhiệm vụ đã tự tan vỡ.
Hắn hận mình không lên đường được, nhưng hắn hiểu rõ nếu hắn xảy ra điều gì ngoài ý muốn chỉ sợ Tùng Gian thành ngay cả người chủ trì đại cuộc cũng không có sẽ lập tức tan vỡ.
" Chiêu mộ đi " Hắn suy nghĩ một chút: " Các nhà đạo tràng, công xưởng chung quy vẫn có mấy trinh sát sở trường mai phục. Vấn đề là làm sao mới có thể đánh động bọn họ? Bọn họ dù sao cũng không có nghĩ vụ đi chịu chết."
Viện trưởng nhất thời hiểu ra: " Cần gì? "
Bây giờ trong toàn bộ Tùng Gian thành, có thực lực nhất là người của các đạo tràng. Có thể đảm nhiệm trọng tài, hộ vệ ở các đạo trưởng đều có mấy phen trải qua sinh tử. Bọn họ thường thường cũng lăn lộn qua Liệp Thú Đoàn (đoàn săn thú), đến khi có chút tuổi muốn cầu tự mình an ổn phần lớn sẽ chọn làm loại hộ vệ, trọng tài đạo tràng.
Nhưng mà những người này, người người đều là tay lão luyện sẽ không tuỳ tiện ra tay.
Vương Trinh trầm ngâm: " Ra giá cao đi. Ta bên này bỏ tiền, bỏ trang bị vật liệu. Bên kia người bỏ ra chút truyền thừa các loại."
" Được! " Viện trưởng đáp ứng rất sảng khoái, ngay cả bản gốc Bắc Đẩu cũng đưa ra ngoài, những cái truyền thừa khác hắn cũng sớm đã không để ở trong lòng.
Trên trời, nguyên tu không ngừng lớn tiếng đọc chiêu mộ do thám dọc đường.
Lúc này bọn Ngải Huy mới biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
" Cũng không biết rốt cuộc bên ngoài thế nào? Làm sao đột nhiên lại có sóng huyết? " Tang Chỉ Quân mặt đầy lo âu.
Không riêng gì cô ta, mọi người cũng lo lắng. Từ khi huyết tai bắt đầu, tình huống càng thay đổi càng nát bét, bất an trong lòng mọi người cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Mập Mạp chú ý tới ánh mắt Ngải Huy, không xác định: " A Huy, ngươi không phải sẽ muốn đi chứ? "
" Ừ, viện trưởng cùng thành chủ lần này là hạ vốn gốc a." Ngải Huy trong mắt mơ hồ như có sáng lên.
Ngải Huy trả lời doạ cho tất cả mọi người phải giật mình.
" Không được, quá nguy hiểm." Sư Tuyết Mạn không chút suy nghĩ liền bác bỏ.
" Đúng vậy, A Huy! Ngươi không phải mới nói bên ngoài bất kể cái gì thực lực chúng ta cũng không thể giải quyết a." Tang Chỉ Quân cũng khuyên nhủ theo.
Đoan Mộc Hoàng Hôn mặt đầy vẻ kỳ quái nhìn Ngải Huy. Hắn không biết tại sao Ngải Huy đột nhiên có ý nghĩ này. Ý niệm xung động như vậy không phải phong cách Ngải Huy.
Cũng chỉ có Mập Mạp hiểu Ngải Huy, trực tiếp hỏi: " Ngươi nhìn trúng cái gì? "
" Thịt hoang thú, nguyên thực " Ngải Huy trả lời rất trực tiếp.
Mọi người đều bị câu trả lời của Ngải Huy chọc cho bật cười. Nếu như là tuyệt học gì, mọi người còn có thể hiểu được. Nguyên thực? Bọn họ khi nào lại thiếu nguyên thực? Đối với bọn họ mà nói thì nguyên thực là thứ đồ thông thường nhất.
" Thời gian quá ngắn, muốn đề cao thực lực chúng ta thì biện pháp trực tiếp nhất chính là nguyên thực. Vừa nãy liệt kê có không ít thứ tốt. Lâu Lan rất giỏi về nguyên thực." Ngải Huy trực tiếp nhắc nhở: " Bây giờ vật liệu như thịt hoang thú có tiền cũng không mua được."
Sư Tuyết Mạn vẫn còn phản đối: " Ngươi nói chúng ta phải đề cao thực lực nhanh một chút ta rất đồng ý. Nhưng mà quá nguy hiểm, chúng ta không cần gấp như vậy."
Ngải Huy giải thích: " Thật ra thì cũng không nguy hiểm đến vậy."
Tất cả mọi người mặt đầy nghi ngờ.
Ngải Huy chỉ áo giáp xác Đường Lang một cái: " Ta có cái này. Khí tức của nó sẽ che kín khí tức của ta. Nếu như cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề lớn. Các người không phát hiện từ qua tới nay không có huyết thú đến gần sao? Ta cảm thấy nguy hiểm không quá lớn, nguy hiểm này đáng để mạo hiểm."
Mọi người lúc này mới lộ ra vẻ bừng tỉnh, thì ra Ngải Huy sớm đã có cân nhắc.
" Ta đi với ngươi." Sư Tuyết Mạn đứng ra.
" Ngươi sẽ tiềm hành? " Ngải Huy mặt đầy hoài nghi.
Sư Tuyết Mạn thần sắc liền khựng lại.
" Mọi người chờ ta trở lại."
← Ch. 164 | Ch. 166 → |