← Ch.230 | Ch.232 → |
Đột nhiên tiếng cầu viện vang vọng làm mọi người thất kinh.
Những trận chiến liên miên, lý giải về Huyết thú ở Tùng Gian thành càng lúc càng rõ, kỹ xảo chiến đấu với Huyết thú càng lúc càng nhiều. Huyết thú hung tàn nguy hiểm đang dần mất đi ưu thế của chúng nó. Mọi người bắt đầu biết cách làm thế nào để chia tách Huyết thú, làm thế nào hiệp đồng tác chiến để tìm nhược điểm của Huyết thú.
Đặc điểm ưa học tập và tổng kết của nhân loại được thể hiện rất rõ nét tại Tùng Gian thành. Sau khi tìm được nhược điểm của mỗi một loại Huyết thú, Thành chủ phủ sẽ nhanh chóng công bố khắp toàn thành. Mọi người tìm ra biện pháp đối phó với Huyết độc, thương vong giảm đi rất nhiều.
Huyết tinh trong cơ thể Huyết thú coi như là quà tặng cho mọi người trong việc chống lại, không ngừng có Nguyên tu sử dụng Huyết tinh mà thực lực tăng vọt. Ai đó dại dột cỡ nào cũng hiểu, người càng cường đại thì khả năng sống sót càng lớn.
Tình trạng Tùng Gian thành dần dần ổn định trở lại.
Một nhóm lớn Nguyên tu thực lực tăng vọt, điều này giúp bọn họ càng ngày càng thành thạo điêu luyện trong việc đối phó với Huyết thú, rất ít khi xuất hiện tín hiệu cầu viện khẩn cấp. Dù cho gặp phải Huyết thú tương đối lợi hại, ai nấy đều gọi đồng bạn ở gần đấy chi viện, thực thi chiến thuật bầy sói.
Bây giờ thậm chí có một số Nguyên tu lá gan lớn đã chủ động bố trí mồi nhử và cạm bẫy, hi vọng có thể tự săn Huyết tinh.
Cầu viện và khẩn cấp cầu viện có sự khác biệt rất lớn, khẩn cấp cầu viện chỉ xuất hiện trong thời khắc cực kỳ nguy cấp. Tiếng cầu viện khẩn cấp có nghĩa là tình cảnh đã không khống chế được nữa, gấp gáp quá đỗi rồi.
Sư Tuyết Mạn không do dự, nhấc vân thương lên, con mắt sáng ngời vô cùng kiên định như ngôi sao, nàng trầm giọng nói: "Ai còn sức lực nào?"
Các học viên dồn dập đứng ra, Sư Tuyết Mạn rất có uy tín trong đội, ai nấy đều từng được nàng trợ giúp khi chiến đấu, hoặc là từng được nàng cứu mạng nên khi nàng lên tiếng, mọi người đều hưởng ứng.
"Ta!"
"Thêm ta nữa!"
...
Sư Tuyết Mạn không lề mề, liên tiếp chỉ hơn mười người: "Các ngươi theo ta, người khác lưu thủ, chú ý cảnh giới."
Người được chọn đi tới bên cạnh Sư Tuyết Mạn, thần tình mọi người bình tĩnh trấn định, không hoảng loạn.
Khương Duy đứng ra nhanh chóng an bài trạm cảnh giới.
Sư Tuyết Mạn quay mặt lại, lạnh như băng nói với Ngải Huy: "Dưỡng thương cho tốt."
Nàng nhìn Ngải Huy một cái thật sâu, xoay người dẫn các học viên rời đi, thân hình như điện, tiêu thất trong bóng tối.
Ngải Huy kinh ngạc nhìn bóng dáng mạnh mẽ dứt khoát của Sư Tuyết Mạn, sự lão luyện mà Sư Tuyết Mạn biểu hiện khiến hắn khá bất ngờ. Nhớ lại khi Huyết tai vừa mới bùng phát, Sư Tuyết Mạn tựa như đã biến thành người khác hẳn.
Một lát sau, phục hồi lại tinh thần, Ngải Huy tự dưng bật cười, có ai biến hóa không lớn chứ?
Ngay cả mập mạp bây giờ cũng biết chăm chú tu luyện!
Cùng theo Sư Tuyết Mạn còn có Đoan Mộc Hoàng Hôn, hắn thật yên tâm. Thiếu niên thiên tài như Đoan Mộc Hoàng Hôn, Sư Tuyết Mạn lúc cảnh giới không đủ, sức chiến đấu của họ có thể so sánh với Nguyên tu bình thường. Mà bây giờ cảnh giới bọn họ đã tăng lên rất nhiều, thực lực tăng lên rất lớn, vượt quá Nguyên tu bình thường.
Tại Ngũ Hành Thiên, tác dụng của cường giả vĩnh viễn không phải là cứ lấy việc chồng chất nhân số là được đâu. Giống như Tùng Gian thành bây giờ đó, cộng tất cả Nguyên tu lại cũng không phát huy tác dụng lớn bằng một vị đại sư loại hình chiến đấu.
Điều này cũng là nguyên nhân vì sao mọi người ký thác kì vọng cao vào Ngải Huy.
Không chỉ Ngải Huy yên tâm, các học viên khác cũng cực kỳ yên tâm, mọi người đều tập trung vào việc của mình. Có người tu luyện, có người suy nghĩ, cũng có đám chụm năm chụm ba thảo luận, còn có luận bàn với nhau, mọi người bắt đầu lão luyện thành thục chiến đấu.
Ngải Huy cũng đang suy nghĩ làm thế nào giải quyết "Vấn đề tồn đọng" của bản thân.
Khi nhóm người Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn chạy tới hiện trường thì đã có không ít Nguyên tu đến đó.
"Đây là nơi lần trước chúng ta săn giết Huyết văn giun." Trong học viên có người nói.
Nhưng mọi người lại như không có nghe thấy câu gì, ánh mắt ai nấy chăm chú nhìn kỹ, tất cả đều hít vào một hơi.
Mặt đất cứng rắn hiện tại tựa như nước bùn cát chảy, một vòng cáy xoáy thật lớn đang chậm rãi chuyển động, mơ hồ có thể thấy trong đó có thứ gì đó đang di chuyển. Đá vụn phế tích ở xung quanh không ngừng bị cuốn vào trong, không ngừng bị vặn nát, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến thành hạt cát.
Đường kính vòng xoáy cát đã hơn một trăm mét, vòng xoáy lớn như thế tạo ra xung kích và chấn động vô cùng cường liệt.
Khiến người ta khiếp sợ hơn nữa chính là nó đang không ngừng thôn phệ mặt đất xung quanh, vòng xoáy cát đang không ngừng gia tăng.
Nguyên tu khác vừa chạy tới cũng trợn mắt há mồm, khuôn mặt hoảng sợ.
Sư Tuyết Mạn phản ứng, cao giọng hỏi: "Ai đã phát tín hiệu?"
"Là chúng ta."
Mấy tên Nguyên tu nhận ra Sư Tuyết Mạn, vội vàng lại báo cáo.
Đội Viện Giáp số 1 là tiểu đội cường đại nhất Tùng Gian thành bây giờ, mấy vị nhân vật chủ yếu không ai không biết.
Sư Tuyết Mạn hít sâu một hơi, ổn định tâm tình: "Các ngươi phát hiện thế nào?"
"Chúng ta nghe thấy chuông cảnh báo Phục Địa Ô liền chạy tới. Khi đó bên trong lỗ giống như có thứ gì đó, chúng ta công kích vào bên trong nhưng không có tác dụng gì. Sau đó chúng ta nhìn thấy mặt đất mềm đi, trở nên như cục bột mì, rồi lại bắt đầu có vòng xoáy. Lúc đó vòng xoáy rất nhỏ..."
Sư Tuyết Mạn không chút do dự cắt ngang bằng câu hỏi: "Lớn cỡ nào?"
"Đại khái đường kính khoảng hai mươi mét." Trên mặt các Nguyên tu lưu lại vẻ kinh sợ: "Chúng ta tấn công vào vòng xoáy, nhưng mà không có bất cứ tác dụng gì. Vòng xoáy không ngừng mở rộng, tốc độ rất nhanh, chúng ta không có cách nào khác liền lập tức phát tín hiệu cầu viện khẩn cấp."
"Từ hai mươi mét đến bây giờ, tổng cộng khoảng bao lâu?" Sư Tuyết Mạn tinh tế hỏi.
"Hơn mười phút."
Trong lòng Sư Tuyết Mạn an tĩnh, hơn mười phút từ hai mươi mét mở rộng đến một trăm mét, hơn nữa bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vòng xoáy cát đá xoay tròn, giống như muốn xem thấu bên trong rốt cuộc là cái gì.
Bỗng nhiên, nàng chú ý, hình như có thứ gì đó bơi ở bên trong, thể tích không lớn.
Nàng quay mặt hỏi Đoan Mộc Hoàng Hôn: "Có cách nào bắt ra một con không?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn gật đầu, không nói không rằng, sắc mặt gã nghiêm trọng. Trong vòng xoáy cát xoay tròn, gã cảm thụ được Thổ nguyên lực cực kỳ nồng nặc. Gã cũng rất hiếu kỳ vật nhỏ chuyển động ở bên trong là thứ gì.
Mười ngón như hoa tươi nở ra, liên tiếp tàn ảnh dừng hình ảnh trong không trung với luật động khó tả.
Phía trên vòng xoáy cát bỗng nhiên xuất hiện một Triền Chi màu xanh, như tia chớp chìm vào trong vòng xoáy.
Thanh Hoa Triền Chi bỗng dưng kéo căng, căng đến thẳng tắp. Trong lúc mọi người lo lắng Thanh Hoa Triền Chi sẽ bị kéo đứt thì Thanh Hoa Triền Chi thu lại, rầm rầm một tiếng, một con sâu nhỏ bị cuốn chặt được kéo lên, nó không ngừng giãy dụa trong không trung.
Khi nhìn thấy con sâu nhỏ, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
"Sa trùng!"
Sa trùng lớn cỡ bàn tay, thân thể dẹp có rất nhiều khúc, điều này giúp nó có thể thoải mái vặn vẹo thân thể. Sa trùng là một loại sinh vật quần cư đáng sợ. Thân thể dẹp của chúng nó cực kỳ cứng rắn, tựa như lò xo do sắt thép chế tạo thành, có thể chấn động với tần suất kinh người. Khi mấy vạn con hoặc nhiều hơn nữa đồng thời chấn động, mặt đất sẽ không ngừng vỡ vụn, cho đến khi vỡ tan thành cát bụi cực kỳ nhỏ.
Chúng nó có thể linh hoạt di chuyển trườn trong cát.
Sa trùng là kẻ bắt mồi đáng sợ, phương thức bắt mồi của chúng hoàn toàn khác với những dã thú khác. Chúng nó cát hóa từng mảnh đất, nham thạch, tất cả mọi thứ trong khu vực bị cát hóa, vô luận là thực vật hay là dã thú đều sẽ trở thành thức ăn của chúng.
Thân thể những sa trùng này hơi đỏ sẫm, là nét đặc thù của hiện tượng lây nhiễm Huyết độc.
Thế nhưng, sa trùng bình thường rất ít xuất hiện trên mặt đất, bởi vì chúng nó không thích ánh sáng. Khu vực chúng nó bắt mồi đa số là dưới nền đất, thực vật nơi đó tuy rằng không phong phú như ở mặt đất, nhưng lại không có ánh sáng mà chúng nó chán ghét.
Sắc mặt Sư Tuyết Mạn rất tệ, nếu như nói khả năng sa trùng xuất hiện lúc nào, đó chính là đêm tối.
Bây giờ đúng là đêm tối.
Vòng xoáy cát đang không ngừng mở rộng, hiện tại đường kính đã vượt quá sáu mươi mét.
Sa trùng bị Thanh Hoa Triền Chi cuốn lấy phát ra tiếng kêu xì xì, vòng xoáy cát đang chuyển động chậm rãi đột nhiên bắn ra một luồng cát, tựa như lưỡi cát phun ra, tốc độ cực nhanh, chuẩn xác bắn trúng sa trùng đang bị cuốn lấy giữa không trung.
Thân thể Đoan Mộc Hoàng Hôn chấn động, Thanh Hoa Triền Chi đứt đoạn, sa trùng biến mất tăm tích.
Mọi người nhịn không được lại hít vào một hơi lần nữa, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Sa trùng là cao thủ khống thổ, số lượng chúng nó khổng lồ, trong cát là không có sinh vật nào có thể uy hiếp được chúng nó. Điều này cũng là vì sao khi mọi người nhìn thấy sa trùng thì sắc mặt kém vô cùng.
Nhìn thấy vòng xoáy cát không ngừng tăng lớn, mọi người lại không có biện pháp nào cả.
Xoáy cát chậm rãi chuyển động là ô dù tốt nhất của sa trùng, muốn đánh xuyên lớp cát dày đặc để tạo được uy hiếp đối với sa trùng là chuyện cực kỳ trắc trở.
Trong lòng Sư Tuyết Mạn tràn đầy bất an, sa trùng tới đây thực sự có điểm quá kỳ quặc, sa trùng sinh hoạt ở chỗ sâu trong nền đất từ hai nghìn mét trở xuống, rất ít xuất hiện trên mặt đất.
Trong thời điểm mấu chốt này lại xuất hiện tại Tùng Gian thành, thực sự quá đúng lúc.
Sư Tuyết Mạn cũng không nói được vì sao, chỉ cảm thấy bất an.
Cần phải lập tức ngăn cản sa trùng lại, nếu không, toàn bộ Tùng Gian thành có khả năng trở thành dòng cát, đến lúc đó mọi người biết trốn vào đâu.
Tại thiên nhiên, sa trùng cơ hồ không có thiên địch, nhưng điều này tuyệt đối không bao gồm nhân loại. Đối với loại sinh vật đáng sợ này, nhân loại sao lại không nghiên cứu? Dưới nền đất có rất nhiều tài nguyên, mà sa trùng cơ hồ thôn phệ tất cả, trong mắt Nguyên tu, nó tuyệt đối là côn trùng thuộc loại có hại.
Sư gia cũng có ghi chép về phương diện này, Sư Tuyết Mạn vừa đúng nhớ kỹ.
Vân Nhiễm Thiên trong tay nàng đột nhiên tán thành một đám mây mù, phiêu phù ở trên không vòng xoáy cát, hơi mây trên bầu trời bị hấp dẫn, từ bốn phương tám hướng tụ tập đến.
Trong nháy mắt, mây mù trên vòng xoáy cát trở nên nặng trịch, tựa như bông vải đã hút no nước.
Càng ngày càng nhiều hơi mây bay vào mây mù.
Ào ào ào ào.
Dòng nước từ trong mây mù trút xuống, tựa như thác nước.
Dòng nước chìm vào trong xoáy cát, cát bị ướt nhẹp, biến thành nước bùn, tốc độ chuyển động lập tức chậm lại.
Sa trùng nhận thấy nguy hiểm, điên cuồng chấn động, nhưng mà vô luận chúng nó chấn động thế nào, ngoại trừ sinh ra vô số sóng gợn trong bùn thì vô pháp ngăn cản dòng nước trút xuống, trái lại làm nước thấm sâu vào cát nhanh hơn.
Sư Tuyết Mạn nhớ rõ, sa trùng không thích nước, chúng nó thích khô ráo.
Thủy khí cuồn cuộn không ngừng tụ tập, biến thành nước, chảy vào trong vòng xoáy cát, à mà không, hiện tại đã là vũng bùn.
Sa trùng vốn vô cùng linh động trong cát, ở trong nước bùn không biết làm sao, điểm chí mạng nhất chính là chúng nó khó mà hô hấp. Chẳng mấy chốc, không ngừng có sa trùng hít thở không nổi mà chết, đám sa trùng bắt đầu kinh hoảng chạy trối chết xuống dưới sâu trong nền đất.
Nhưng chúng nó chấn động thân thể, khiến dòng nước cơ hồ cùng theo chúng nó thấm vào sâu nền đất. Hạt cát khô ráo nhanh chóng biến thành nước bùn, càng nhão càng nhuyễn.
Xung quanh vũng bùn lớn vang lên tiếng mọi người hoan hô, chẳng ai ngờ được sa trùng đáng sợ mà dễ dàng bị giết như thế.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Sư Tuyết Mạn đều tràn đầy sùng bái.
Nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện, sắc mặt Sư Tuyết Mạn trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
← Ch. 230 | Ch. 232 → |