← Ch.445 | Ch.447 → |
"Tiêu thị thương hội gặp chuyện?"
Mới tảng sáng, Ngải Huy đã biết tin, tự dưng giật mình. Hôm qua hắn suy nghĩ cả đêm, Âm Dương kiếm trận làm hắn lóe ra vài ý nghĩ mới.
Về mặt Kiếm thuật, Ngải Huy khá là to gan. Hắn không được học hành theo hệ thống*, điều này lại giúp hắn không bị những giáo điều cứng nhắc ràng buộc. Hắn không ngừng tìm tòi, muốn tìm ra cái gì đó riêng biệt cho mình. Hắn rất coi trọng suy nghĩ của bản thân, dù đó chỉ là một tia linh quang, cũng cố gắng tìm tòi, đào thêm ra xem có tìm được cái gì có ích hay không.
[*Luận điểm này của tác giả rất chi là cần tranh luận. Phá cách dễ thế sao? Khác chi việc dịch hiện tại, ta chả có học hành gì, vẫn dịch nhưng nhiều thắc mắc lắm. ]
Thủ vệ cung kính đáp: "Đúng vậy, thành chủ đã tới đó, có lẽ sẽ trở lại ngay, ngài chờ chốc lát."
"Tối qua ta thấy có ánh lửa." Sư Tuyết Mạn nói khẽ với Ngải Huy.
Lâu Lan cũng nghiêm túc: "Ngải Huy, Lâu Lan cũng nhìn thấy."
Ngải Huy gật gù: "Ta biết rồi."
Hắn im lặng, hoả hoạn xảy ra ngay lúc này, có phải là hơi trùng hợp hay không? Tiêu thị thương hội, ừ, là một trong số những thương hội mua được tuyết dung nham.
Có người đã ra tay?
Ngải Huy trầm tư, hắn không biết nhiều về Thanh Thủy Thành, không đoán ra được ai là người ra tay.
Thôi cứ chờ thành chủ trở về rồi tính.
Không lâu sau, nhóm người thành chủ trở về. Cung Dao Dao và Hỏa Sơn Tôn Giả cũng trong đám người đó. Ngải Huy bén nhạy nhận ra, Kiều Mỹ Kỳ và Cung phủ quan hệ không tầm thường.
Ngải Huy đứng dậy, nghênh đón: "Thế nào? Có phát hiện gì không?"
Kiều Mỹ Kỳ âm trầm lắc đầu: "Không, xương cốt đều cháy sạch. Ta nghĩ là vì cướp tuyết dung nham, vì không hề nhìn thấy tuyết dung nham, nhưng trong không khí có lưu lại khí tức của nó."
"Những người khác của thương hội đều không có ai bị thương, chỉ có một mình Tiêu Thế Ân mất mạng." Hỏa Sơn Tôn Giả nói: "Toàn bộ hiện trường, cả gạch đá đều bốc cháy, khí tức của tuyết dung nham rất đậm, có lẽ do chính tuyết dung nham gây nên."
Ngải Huy nhíu mày: "Tuyết dung nham không tạo ra lửa to."
Hỏa Sơn Tôn Giả lắc đầu: "Cái đó ta không biết, nhưng thứ hỏa dịch như tuyết dung nham rất là nguy hiểm. Nếu không phải là Hỏa tu, dùng nó bất cẩn, tất sẽ gây ra thảm hoạ."
Cung Dao Dao bổ sung: "Quản sự thương hội đều nói, lúc đó Tiêu Thế Ân nói chuyện với họ xong thì cho họ đi cả, chỉ còn một mình ông ta ở trong đại sảnh. Tiêu Thế Ân thường ngày đều có thói quen như vậy."
Thành chủ cũng lên tiếng: "Yên tâm đi, phần tài liệu của Tiêu thị thương hội ta sẽ lo thay. Ta và lão Tiêu biết nhau đã nhiều năm, lần này ta sẽ giúp hắn."
Ngải Huy không nói gì, chỉ nhắc: "Có thể có kẻ từ trong tối thò tay vào hay không?"
Thành chủ và Cung Dao Dao nhìn nhau, thành chủ nói: "Chúng ta cũng nghĩ tới điều này. Hàn Lạp xuất hiện ở Thanh Thủy Thành, khiến chúng ta nghĩ có lẽ là Diệp phu nhân giở trò quỷ."
Ngải Huy ngơ ngác: "Hàn Lạp là ai?"
Thành chủ cười ha ha: "Các ngươi làm nhục người ta tơi bời ở chợ, mà còn không biết người ta sao?"
Ngải Huy bừng tỉnh: "Là hắn à! Đây là lần đầu ta nghe thấy tên hắn đó, ai da, kiến thức nông cạn, mong thành chủ giới thiệu qua một chút?"
Thành chủ thấy Ngải Huy thực không biết, bèn giải thích: "Hàn Lạp là kiếm tu mới quật khởi năm nay, xuất thân từ Côn Luân Kiếm Minh. Hắn được xem là kiếm tu thứ hai có khả năng trở thành Kiếm thuật đại sư. Có người nói thiên phú thực lực của hắn còn cường hãn hơn cả Ngân Luân Kiếm Khách Sở Triêu Dương."
Ngải Huy nghe thấy cái tên "Sở Triêu Dương" thì sửng sốt.
Sư Tuyết Mạn trong bụng cười thầm, ngoài mặt lại không hề biến sắc: "Còn lợi hại hơn Sở Triêu Dương?"
Thành chủ thấy mặt Ngải Huy hơi biến sắc, tưởng Ngải Huy nghe vậy thì không vui, vội nói: "Lợi hại hơn Sở Triêu Dương thì cũng đâu có gì ghê gớm, cái danh xưng 【 Kiếm thuật tài năng thứ hai 】thì ta nghĩ chỉ là ếch ngồi đáy giếng mới nói vậy, với trình độ kiếm thuật của huynh đệ, Hàn Lạp cũng chỉ cỡ vậy mà thôi."
Ngay lúc này, bỗng từ ngoài phủ thành chủ vọng vào một tiếng thét.
"Côn Luân Kiếm Minh Hàn Lạp, nghe nói uy danh Lôi Đình Kiếm Huy các hạ, nên tới đây để thỉnh giáo! Kiếm Đạo khó khăn, có thể gặp được Ngải huynh, kiếm tu đều sáng mắt, say mê trông ngóng, kính xin Ngải huynh cho một cơ hội, vui lòng chỉ giáo."
Phủ thành chủ cứng đờ người, ngơ ngác nhìn Ngải Huy.
Cung Dao Dao và Hỏa Sơn Tôn Giả cũng vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Ngải Huy nghe Hàn Lạp khiêu chiến, cũng thấy bất ngờ. Nhưng hắn không để ý, tiếp tục quay sang hỏi Cung Dao Dao: "Chẳng lẽ Cung phủ không coi trọng Diệp phu nhân?"
Cung Dao Dao cẩn thận trả lời: "Tệ phủ không hứng thú với việc phân tranh."
Tuy Cung Dao Dao không trả lời thẳng vào câu hỏi, nhưng Ngải Huy nghe là hiểu. Cung phủ duy trì trung lập, không nhúng tay vào phân tranh, cũng không đi theo Diệp phu nhân, hiển nhiên là muốn không liên quan.
Nhưng chỉ e cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, Cung phủ có sức ảnh hưởng lớn như vậy, làm sao Diệp phu nhân chịu bỏ qua?
Ngải Huy hiểu rõ con người Diệp phu nhân, nhìn đoan trang hiền thục, nhưng thực chất lại là một người tàn nhẫn, quả quyết.
Nhưng đấy là chuyện của Cung phủ, Ngải Huy không cần ý kiến ý cò.
Thái độ của Cung phủ giúp Ngải Huy hiểu vì sao thành chủ lại cho là Hàn Lạp tới đây để gây sự. Minh chủ Côn Luân Kiếm Minh đã trở thành bộ thủ Thiên Phong, Côn Luân Kiếm Minh đương nhiên cũng trở thành cánh tay của Diệp phu nhân. Cung phủ cũng biết, Diệp phu nhân sẽ không dễ gì bỏ qua cho họ.
Hàn Lạp hét có vận nguyên lực trong đó, nên hầu như khắp cả thành đều nghe thấy.
Ai nấy nhìn Ngải Huy chằm chằm, họ thật tò mò, Ngải Huy có ứng chiến hay không.
Ở bên ngoài, Hàn Lạp không hề nhụt chí, lại hô lên lần nữa. Lần này thêm nhiều người nghe thấy, ai nấy đều đi ra xem.
Hàn Lạp là kiếm tu nổi danh gần đây, thiên phú hơn người, khiêu chiến rất nhiều cao thủ ở Thiên Tâm thành và đều thắng lợi. Thanh danh của Ngải Huy cũng thuộc hàng nổi tiếng. Một năm trước một mình tiến vào Phỉ Thúy Sâm, chỉ bằng sức cá nhân đánh cho thảo tặc phải trọng thương. Hơn nữa tuyết dung nham đang gây ra nhốn nháo, nghe nói cũng là do Ngải Huy mang đến.
Có náo nhiệt để xem, lại còn là náo nhiệt cao cấp, ai nấy đều vọt lên mái nhà, chạy tới phủ thành chủ để xem.
Thần sắc Hàn Lạp thản nhiên, nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt tỏ ra quyết ý. Từ khi nhìn thấy Âm Dương kiếm trận mà lẽ ra chỉ Kiếm Minh mới có, không, là Âm Dương kiếm trận phức tạp hơn, tinh xảo hơn cả Kiếm Minh, hắn ta đã biết trình độ kiếm thuật của đối phương tuyệt đối không thua kém hắn ta.
Giờ khắc này, hắn ta ném hết nhiệm vụ qua một bên.
Trong đầu hắn ta chỉ có một ý nghĩ, hắn ta muốn tìm Ngải Huy đánh một trận cho đã. Hắn ta muốn xem cao thủ có kiếm thuật khác với mình, là ra sao?
Ở Kiếm Minh, kiếm thuật của hắn ta ngạo thị quần hùng. Mạnh hơn hắn ta, chỉ có minh chủ năm xưa, bây giờ là bộ thủ Thiên Phong, những người khác đều không phải là đối thủ.
Thật vất vả mới tìm thấy một cao thủ kiếm thuật, trong lòng hắn ta cực kỳ hưng phấn, trong đầu chỉ có một thanh âm.
Luận kiếm!
Quyết tâm tiến lên, quyết tâm đến mức cuồng nhiệt, đây chính là Kiếm Đạo của hắn ta.
Trong phủ thành chủ, Cung Dao Dao nhìn vẻ hờ hững của Ngải Huy, không nhịn được buột miệng hỏi: "A Huy, ngươi không định ứng chiến sao?"
Ngải Huy chẳng buồn ngẩng mặt: "Tại sao ta phải ứng chiến?"
Cung Dao Dao yên lặng, một lát sau, không cam lòng nói: "Không lẽ ngươi không sợ người ta bảo thực lực ngươi không bằng Hàn Lạp?"
Ngải Huy nhìn cô: "Người ta nghĩ sao thì liên quan gì đến ta?"
Cung Dao Dao nhất thời hết từ để dùng, không biết trả lời ra sao.
Ngải Huy nói từng chữ, giọng ra vẻ thâm ý: "Ngươi còn nhỏ lắm, đến khi ngươi lớn sẽ biết cái gì gọi là thời gian là vàng bạc. Ngươi có thoải mái đưa tiền cho người không liên quan gì tới mình không? Không thể đúng không! Cho nên, tại sao ta lại phải lãng phí thời gian cho hắn?"
Cung Dao Dao ngây người.
Sư Tuyết Mạn cố nín cười, quay mặt đi.
Sắc mặt thành chủ Kiều Mỹ Kỳ vô cùng đặc sắc, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn ta nghe được có người giải thích mấy chữ "Thời gian là vàng bạc" theo kiểu này, thế mà hắn ta không cãi lại được.
Nín một lúc lâu, Cung Dao Dao cắn răng: "Vậy ngươi định thế nào mới ứng chiến?"
"Trả tiền." Ngải Huy nói như đấy là chuyện đương nhiên: "Hắn lãng phí thời gian của ta, thì phải trả tiền cho ta chứ? Thời gian của ta rất quý giá, giá cả rất cao. Ta là người quý giá mà!"
Cung Dao Dao nghiến răng: "Vậy ta trả tiền có được hay không?"
Ngải Huy sáng mắt lên, giả vờ rụt rè: "Vậy còn phải xem ngươi trả được bao nhiêu tiền. Thời gian của ta quý quý lắm. Ngươi xem, hắn muốn thỉnh giáo ta, thì phải trả học phí. Ngươi muốn ta đánh nhau với hắn, đó là muốn xem ta biểu diễn, vậy phải trả phí biểu diễn. Cao thủ cấp bậc như ta mà phải ra sân biểu diễn góp vui cho người ta, là thiệt thòi lắm đó, nên giá phải cao hơn bình thường nữa. Trả phí thấp là không được đâu, không phải ta coi thường ngươi, nhưng mà ta e là ngươi không có nhiều tiền như vậy."
Cung Dao Dao không phục: "Bao nhiêu tiền?"
Ngải Huy lặng lẽ: "Chúng ta quen biết, ta bớt cho ngươi, tương đương hai lít tuyết dung nham thôi. Chỉ cần ngươi trả hết một lần ngay lập tức, là ta ra đánh nhau với hắn liền."
Cung Dao Dao giật mình, hai lít tuyết dung nham, nghĩa là mười vạn giọt tuyết dung nham, đương nhiên cô không có.
Cô nhìn Sư Tuyết Mạn cầu cứu.
Khóe mắt Sư Tuyết Mạn đầy ý cười: "Đừng có nhìn ta, hắn là kẻ coi tiền là nhất như vậy đấy."
Lần đầu trong đời Cung Dao Dao gặp phải một người kỳ hoa như thế này, không thể kềm nổi cơn giận dữ: "Vậy vinh dự để ở đâu? Danh tiếng để ở đâu? "
Ngải Huy đầy khinh bỉ: "Có đổi ra tiền được không? Không hả, thứ đồ mà tiền cũng còn không đổi ra được, vậy dùng để làm gì? Lâu Lan, ngươi nói đi, muốn có vinh dự danh tiếng hay muốn có tiền?"
Lâu Lan ngoẹo đầu suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Lâu Lan muốn Ngải Huy."
Ngải Huy ai u một tiếng, mặt mày hớn hở: "Ha ha ha, vẫn là Lâu Lan tốt."
Sư Tuyết Mạn thò đầu qua: "Lâu Lan, ta thì sao?"
Lâu Lan lại ngoẹo đầu suy nghĩ, lại nghiêm túc trả lời: "Lâu Lan muốn Tuyết Mạn."
Sư Tuyết Mạn cười vui vẻ, băng sơn cũng tan: "Tuyết Mạn cũng thích Lâu Lan."
Cung Dao Dao không nhịn nổi thò tay qua: "Lâu Lan, còn ta?"
Lâu Lan nghiêm túc nói: "Dao Dao, hoan nghênh tới chơi."
Cung Dao Dao đố kị, sự thận trọng già dặn nãy giờ không cánh mà bay, gào lên: "A a a, tại sao ta không có Lâu Lan!"
Hiện tại mọi người đều đã quên béng Hàn Lạp.
Kiều Mỹ Kỳ nhìn đám người đùa giỡn nhốn nháo, không kềm được khẽ cười. Hắn ta nhìn Ngải Huy, ánh mắt đầy tán thưởng.
Trước hắn ta vẫn không hiểu, tại sao đám Sư Tuyết Mạn lại đi theo một kẻ chẳng biết gì như vậy. Nhưng bây giờ tiếp xúc, hắn ta không thể không thừa nhận, đây là một kẻ cực kì là thú vị.
Giọng khiêu chiến của Hàn Lạp vang lên lần thứ ba.
Nhưng mà lần này mọi người lại nhìn nhau cười, phải ha, sao lại phải lãng phí thời gian cho một kẻ chẳng liên quan?
← Ch. 445 | Ch. 447 → |