← Ch.500 | Ch.502 → |
Những lúc Ngải Huy nghỉ ngơi sau khi tu luyện, lúc nào cũng nghe thấy tiếng lầm rầm của Lâu Lan.
"Tuyết Mạn đi thật rồi, liệu cô ấy có bị gặp phải cao thủ lợi hại không? Liệu có bị thương không? Diệp Bạch Y lợi hại như vậy, Trọng Vân Chi Thương lại mới thành lập chưa bao lâu, Ngải Huy không thấy lo à? Lâu Lan lo lắm..."
Không nhịn được nữa, Ngải Huy gào lên: "Lâu Lan, ngươi rảnh lắm hả? Rảnh quá thì đi giám sát Bàn Tử tu luyện đi..."
Hắn bỗng khựng lại, Bàn Tử cũng ở trong chiến bộ Trọng Vân Chi Thương, đã ra đi cùng với Thiết Nữu.
Im lặng một lát, Ngải Huy đứng dậy, vỗ vai Lâu Lan: "Lâu Lan đừng vội."
Dứt lời, hắn đi đến trước Thiết Lâu Kiếm Tháp, tay cầm một thanh trường kiếm màu xám, thân kiếm thẳng trơn, chất phác tự nhiên, giống như cây nhưng không phải cây, sắt cũng không phải sắt. Trên thân kiếm khắc hai chữ theo lối cổ "Vô Phong".
Cầm trong tay nhẹ bỗng như không có gì, Ngải Huy hiện giờ quá yếu, dùng nó là thích hợp nhất.
Vô Phong kiếm là một trong số lễ vật Cung Phủ đưa tới, nó là một món binh khí xuất sắc. Cung Phủ vì cảm ơn Ngải Huy, đã bỏ ra khá nhiều công sức.
Lai lịch của Vô Phong kiếm không rõ, không biết người phương nào tạo thành, đã nằm trong bảo tàng của Cung Phủ hơn ba trăm năm.
Vỗ vỗ Vô Phong kiếm vào Thiết Lâu Kiếm Tháp, Ngải Huy thét lên: "Chuẩn bị bắt đầu vòng tiếp theo!"
Cái tên 【 Đại Kiếm 】 Ngải Huy đặt giờ chả ai còn nhớ, nay ai cũng thuận miệng gọi nó là【 Thiết Lâu Kiếm Tháp 】, đến Ngải Huy cũng bắt đầu gọi nó là 【 Thiết Lâu Kiếm Tháp 】.
Đội viên Lôi Đình Chi Kiếm đứng dậy, đi tới chỗ mình.
Theo thời gian, mọi người đã dần quen với việc tu luyện, dù mọi người vẫn còn nghi ngờ khả năng cái sọt sắt, à nhầm, cái gáo dừa này có thể bay lên, nhưng ai cũng tu luyện rất cẩn thận đàng hoàng.
Nhìn Trọng Vân Chi Thương lao ra tiền tuyến, là một sự đả kích rất lớn với Lôi Đình Chi Kiếm. Thành Ngư Bối náo nhiệt nay đã trở nên trống rỗng quạnh quẽ, chẳng còn ai muốn đùa giỡn, càng cắm đầu vào tu luyện.
Không một ai oán trách cường độ tu luyện quá cao.
Đinh!
Một tiếng kiếm reo từ Vô Phong kiếm vang lên.
Các đội viên đã sớm tạo thành trận thế, cùng xuất kiếm. Một mảng kiếm quang trắng sáng, không hề chứ nguyên lực, mang theo khí thế lạnh thấu xương, đột ngột bao phủ Thiết Lâu Kiếm Tháp.
Không khí xung quanh như ngừng chuyển động.
Ngải Huy nghiêm nghị, Vô Phong kiếm xuất.
Xoát xoát xoát, hơn ba trăm làn kiếm quang cùng chớp lên, khí thế càng thêm ngưng thực.
Dùng kiếm minh thay cho khẩu lệnh, là một ý tưởng mới của Ngải Huy, hiệu quả rất tốt.
Cả người Ngải Huy ướt sũng mồ hôi. Bảy tòa Kiếm Tháp, hai trăm năm mươi hai đường kiếm cùng tụ vào hắn, hắn phải chịu đựng một áp lực rất lớn.
Xương cốt cả người nghiến lên, mồ hôi chảy ròng ròng, mắt Ngải Huy sáng rực.
Kiếm khí nồng đậm rét thấu xương, vô hình vô chất, nhưng không chỗ nào không có, từ khắp xung quanh ép tới.
【 Kiếm Vân 】trong Địa Cung bị kích thích, sôi lên không ngớt.
Hiện nay Kiếm vân trong cơ thể Ngải Huy đã mạnh hơn gấp mười lần so với lúc hắn vừa tỉnh dậy.
Ngải Huy vốn tưởng mình đã mất hết Nguyên lực, không chỉ huy bảy tòa Kiếm Tháp được nữa. Nhưng ngoài hắn, người có thực lực mạnh nhất là Cố Hiên cũng không thay hắn đảm nhiệm vị trí đó được, làm Ngải Huy lại phải cố gắng đưa mình ra thử, không ngờ kiếm khí tụ vào lại tạo nên kích thích mãnh liệt với Kiếm Vân.
Kiếm vân giống hệt kiếm thai năm đó, mẫn cảm với bất kì thứ gì có tương quan tới kiếm.
Kiếm vân bị kích thích, to dần lên.
Ngải Huy nhớ những kiếm điển xa xưa thường nhắc tới hai chữ, kiếm ý. Thời đại đã lâu, kiếm tu xuống dốc, kiếm ý rốt cuộc là cái gì, bộ dạng thế nào, chẳng ai biết, hắn cũng không tưởng tượng ra được.
Nhưng khi khí tức kiếm ồ ạt từ khắp xung quanh nghiền ép tới, hắn lại bỗng nghĩ tới hai chữ "Kiếm ý", thực lòng hắn cũng không biết đây có đúng là kiếm ý thực hay không.
Ngải Huy có một ảo giác như mình lại đang trở về Huyền kim tháp, không chỗ nào là không bị kim phong rèn luyện.
Kiếm vân đang không ngừng lớn mạnh, kim chúc cũng trở nên càng thêm mãnh liệt.
Ngải Huy hiểu mình đang rèn luyện tinh khí thần.
Kiếm thai, chính là tinh khí thần biến thành.
Lúc ấy hắn đã tìm đủ cách để rèn luyện kiếm thai, nhưng tìm mãi không ra.
Hôm nay mới hiểu thì ra rèn kiếm thai là rèn như vậy, rèn tinh khí thần là rèn như vậy!
Thân thể của hắn vẫn yếu ớt như cũ, Nguyên lực vẫn khô kiệt như cũ, nhưng tinh khí thần của hắn thì đang trở nên vô cùng cường đại chưa từng có. Hắn có thể cảm nhận được tiến bộ của mình, đó là một loại cảm giác rất khó tả.
Thính lực của hắn trở nên càng thêm nhạy cảm. Âm thanh nhẹ tuốt từ xa, hắn cũng nghe được rõ ràng cứ như ở ngay bên tai hắn vậy. Phạm vi cảm giác của hắn cũng trở nên rất mạnh, đối phương từ rất xa hắn cũng cảm nhận được.
Nhưng sự thay đổi lớn nhất là hắn có thể 'nhìn' thấy Nguyên lực.
Hắn nhìn thấy được nguyên lực ở xung quanh mình.
Những sợi kim nguyên lực kéo dài đong đưa trong gió nhẹ, mộc nguyên lực như sương khí tỏa ra từ cây cối, hỏa nguyên lực mạnh mẽ trong ánh nắng mặt trời, thổ nguyên lực với khả năng khuếch tán kém cỏi, hầu như không khuếch tán ra được trong không khí, mây trên trời như vũng nước bất động, nhưng nước dưới mặt đất lại chảy ào ào.
Các loại nguyên lực khác biệt giao hòa với nhau, tạo thành những vòng xoáy màu sắc rực rỡ, song những đường biên của các loại nguyên lực vẫn rõ ràng, nguyên vẹn.
Chúng tạo nên những biến hóa rất phong phú, tinh tế, khó mà đoán trước.
Thế giới nguyên lực lần đầu tiên hiện ra đầy sinh động trước mắt Ngải Huy khiến hắn được mở rộng tầm mắt, và tạo ra rất nhiều cảm ngộ. Nếu Ngũ phủ tám cung vẫn còn hoàn hảo, Nguyên lực còn tồn tại, Ngải Huy sẽ có thể mô phỏng ra rất nhiều dạng biến hóa kỳ diệu.
Thế nhưng hắn không còn nguyên lực.
Giống như có một cái bảo tàng khổng lồ hiện lên trước mặt hắn, nhưng hắn lại không lấy được vật nào trong đó.
Quả thực là tạo hóa trêu người, thế sự kỳ diệu.
Ngải Huy cười khổ, nhưng không hề nản chí. Nhìn thấy được đã là niềm vui ngoài ý muốn.
Huống chi tâm tư của hắn đều đặt trên Kiếm Tháp.
Kiếm vân giống như là trời sinh vì kiếm tháp.
Bảy tòa Kiếm Tháp, Ngải Huy đứng ngay vị trí quan trọng nhất, tất cả kiếm quang đều tụ vào chỗ hắn, là nơi chịu áp lực lớn nhất.
Mỗi biến hóa của các tòa Kiếm Tháp hắn đều nhìn thấy, đều cảm thấy, hắn kinh ngạc phát hiện, hắn có thể dựa vào loại "cảm giác" này để khống chế kiếm quang.
Hắn có thể cùng lúc khống chế hơn hai trăm 'đường kiếm' không nhìn thấy.
Độ khống chế của hắn rất yếu, những 'đường kiếm' ấy đều rất dễ bị đứt bất cứ lúc nào.
Nhưng như thế cũng đã đủ rồi.
Trước kia, với nguyên lực mạnh mẽ, hắn dễ dàng dùng kiếm trận để tụ các đường kiếm quang ấy vào cùng một chỗ, còn bây giờ hắn nhờ vào cảm giác về kiếm trận, điều khiển chúng tự tụ vào với nhau.
Làm cách này khó hơn cách trước rất rất nhiều.
Vì khả năng khống chế của hắn quá yếu, thế nên các đội viên không được gây ra sai lầm quá nhiều. Thời gian Kiếm quang do đội viên chém ra rồi tụ vào với nhau là rất ngắn, và hắn phải cố gắng trong khoảng thời gian cực ngắn đó mà hoàn thành, độ khó phải nói là cực lớn.
Nhưng chỉ cần tìm ra cách, với hắn là đã đủ.
*****
Thiết Binh Nhân nhìn hệ thống công sự tầng tầng lớp lớp trước mắt, trong lòng khẽ thở phào.
Cuối cùng họ cũng đã đến nơi.
Công sự hoàn toàn trống trải, nhiều chỗ vẫn chưa xây xong. Công tượng đều đã chạy trốn, Binh nhân và Thiên Phong hai bộ đều là chiến bộ thuần túy, số lượng công tượng không nhiều lắm.
Từ trên trời một bóng người vội vàng bay tới, Thiết Binh Nhân bỗng có dự cảm không hay.
"Báo! Phía trước gặp phải trinh sát của địch quân! Hiện đang giao chiến!"
Thiết Binh Nhân phản ứng rất trấn định: "Mang theo nhiều người, không được để cho một tên nào chạy thoát."
Côn Luân nói: "Để ta đi."
Thiết Binh Nhân không cản, gật đầu: "Ừ."
Theo lý thuyết, xung đột cấp bậc này, bộ thủ không cần đích thân đến, nhưng Thiết Binh Nhân nghĩ Côn Luân chưa bao giờ có kinh nghiệm trải qua chiến trường, cho cô cơ hội thích ứng một chút cũng là điều cần thiết.
Côn Luân dẫn theo một ít Thiên Phong tinh nhuệ vội vàng bay đi.
Thiết Binh Nhân là người có kinh nghiệm, hiểu được tình hình. Gặp phải trinh sát của địch, đây rõ ràng không phải là dấu hiệu tốt, điều ấy cho thấy tuy vì lý do nào đó đối phương chưa tới chiếm lĩnh khu vực này, nhưng chúng vẫn luôn để mắt tới, có nghĩa họ không có khả năng lặng yên không một tiếng động chiếm giữ những vị trí có lợi của nó.
Hơn nữa, khi tới đây, hắn nhận ra hệ thống công sự này đơn sơ hơn nhiều so với hắn nghĩ.
Nhưng thế cũng là hợp lí. Bức tường Bắc Hải bị công phá quá nhanh, e là Sư Bắc Hải cũng không ngờ thất thủ nhanh đến vậy, thời gian ngắn như thế, xây dựng kịp bao nhiêu công sự?
Công sự đơn sơ, tân binh lại là tay mơ không có kinh nghiệm, trận chiến đấu này, e là thê thảm hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Những đội trinh sát liên tục gặp phải người của Thần Chi Huyết, hai bên cũng liên tục phải chiến đấu với nhau. Quy mô chiến đấu tuy rất nhỏ, nhưng mà cực kỳ kịch liệt, từ số lượng quay trở về chưa tới một nửa là nhìn ra được.
Côn Luân nhanh chóng trở về, sắc mặt không tốt lắm. Địch nhân chống cự ương ngạnh, tuy không hề có khả năng chiến thắng, nhưng đối phương không một ai đầu hàng, quyết tử chiến đến cùng.
Độ máu tanh của nó, những cuộc tỉ thí bình thường không thể nào so sánh được.
Thiết Binh Nhân bước nhanh tới, trầm giọng nói: "Quân địch sẽ nhanh tới đây, chúng ta phải tranh thủ thời gian, tiến nhanh về phía trước, chiếm cứ vị trí có lợi."
Côn Luân gật đầu: "Ừ!"
Cô đã nhận ra, chiến trường là một thế giới hoàn toàn khác.
Hai chiến bộ chạy hết tốc lực, đi được chừng năm mươi dặm, Thiết Binh Nhân đột nhiên hạ lệnh dừng lại, tiến hành phòng ngự ngay tại chỗ.
Cũng yêu cầu mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi, kẻ địch sẽ tới rất nhanh.
Thiết Binh Nhân biết kẻ địch đợi họ mệt mỏi rồi mới tấn công, và họ thì đã quá mệt. Nếu không khôi phục kịp một ít Nguyên lực, dù có công sự trợ giúp, họ cũng không thể cản được cuộc tấn công.
Đối với tân binh, trận chiến đầu tiên cực kì quan trọng. Nếu trận đầu thắng lợi, họ sẽ có lòng tin, còn nếu thất bại, họ sẽ tan vỡ ngay tức khắc.
Sự thật chứng minh, Thiết Binh Nhân tính toán vô cùng chính xác.
Hai canh giờ sau, quân địch xuất hiện.
← Ch. 500 | Ch. 502 → |