← Ch.539 | Ch.541 → |
Khi Tang Chỉ Quân đỡ lấy Sư Tuyết Mạn đã phát hiện thấy khác thường.
Sư Tuyết Mạn đột nhiên mạnh bạo, Tang Chỉ Quân không chú ý đến phía trên bầu trời nữa. Bất kỳ nơi nào, giao nó cho bộ thủ đại nhân liền có thể yên tâm. Ánh mắt Tang Chỉ Quân rơi vào người Khương Duy đang gào thét bên kia.
Hiếm khi nhìn thấy khía cạnh đầy nhiệt huyết như vậy của Khương lão sinh a. Dáng cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi nàng.
Khương Duy trầm ổn lão luyện, ngày thường mọi người thường gọi hắn là Khương lão sinh. Gọi nôm na là Gừng càng già càng cay (Chơi chữ: Khương thị lão đích lạt)
Ánh mắt chỉ đưa thoáng qua, dáng tươi cười của nàng cũng nhanh chóng biến mất. Tang Chỉ Quân lập tức vùi đầu vào chiến đấu.
Tình hình chiến đấu kịch liệt hơn so với dự đoán. Liệt Hoa huyết bộ tới quá nhanh, Binh Nhân Thiên Phong còn chưa kịp tới, Trọng Vân chi thương có nội tình không tệ nhưng vẫn chỉ là đao kiếm mới được mài sắc, còn chưa tới được cái gọi là thiên chuy bách luyện (ý chỉ luyện tập rất nhiều lần).
Đây tính ra mới chỉ là cuộc chiến thứ hai của Trọng Vân chi thương. Đối mặt với huyết bộ chính quy của Thần Chi Huyết, áp lực thế nào có thể tưởng tượng được.
Tang Chỉ Quân tiếp nhận quyền chỉ huy đám Cung Tiễn thủ. Mưa tên lúc đầu hỗn loạn dần trở nên đâu vào đấy.
Khương Duy nhìn qua vô cùng hưng phấn, nhưng bên trong lại tỉnh táo dị thường. Trước tiên, hắn chú ý tới biến hóa của mưa tên, liền biết ngay Tang Chỉ Quân đã tiếp quản Cung Tiễn thủ, lập tức vơi bớt áp lực.
Hai người phối hợp nhiều năm, cực kỳ ăn ý.
Ánh mắt Khương Duy nhìn chằm chằm vào đám Lưu sa trên mặt đất. Hắn đã đánh giá thấp công kích của Liệt Hoa huyết bộ, nhưng lại không ngờ Lưu sa của Vương Tiểu Sơn lại có lực lượng đến như vậy!
Lưu sa càng là trơn trượt bóng loáng hơn dầu, sền sệt hơn cả mật nữa.
Mỗi lần Địa hỏa tháp pháo oanh kích đều khiến Liệt Hoa huyết bộ phải bạo động. Mỗi một phát pháo oanh kích mang thương vong tối đa cũng chỉ năm người, không đáng kể gì so với con số mấy ngàn người trong Liệt Hoa huyết bộ. Thế nhưng lại dẫn phát bạo động khiến tốc độ công kích của Liệt Hoa huyết bộ bị hạ thấp xuống.
Tốc độ bị hạ thấp, lúc này mang đến ảnh hưởng trí mạng.
Dưới tốc độ nhanh, Huyết Hoa Dạ lang có lực lượng trùng kích kinh người, hố sâu trên mặt đất cũng bị chúng nó san bằng. Thế nhưng khi Liệt Hoa Dạ Lang mất đi tốc độ, thì đã như mất đi uy phong. Chúng nó gian nan bước đi trong đống Lưu sa nhão sền sệt đầy trơn trượt. Liệt Hoa Dạ Lang phải cẩn thận từng li từng tí mới có thể dàn thành hàng ngang nhất định trong đám Lưu sa trơn trượt này, mỗi một bước càng thêm gian nan so với bình thường. Lưu sa sền sệt này khiến chúng nó như đi trong đầm lầy, thỉnh thoảng thân hình còn bị chao nghiêng qua, khẳng định là đã dẫm lên hố bẫy rồi.
Mặc kệ là Lưu sa nhão hay hố sâu bẫy rập đều không đủ để tạo thành tổn thương cho Liệt Hoa Dạ Lang, mà chỉ có tác dụng làm trì trệ tốc độ Liệt Hoa huyết bộ mà thôi.
Hình Sơn trên không trung còn đang bị hấp dẫn bởi Sư Tuyết Mạn đột nhiên mạnh bạo lên. Còn Đào Phong dẫn đội chưa ý thức được điểm này. Gã một lòng muốn báo thù cho Tổ Xuân, mà trận địa của đối phương lại chỉ gần trong gang tấc.
Chỉ cần xông qua cái mảnh Lưu sa nho nhỏ này, thắng lợi dễ như trở bàn tay!
Mảnh Lưu sa này không đến trăm trượng, không có chút ý nghĩa nào đối với Liệt Hoa huyết bộ cả.
Mỗi một bộ phận nào đó bị bạo động do tháp pháo dẫn phát đều như nổi lên một điểm rung động, khiến lớp màng máu bao quanh Liệt Hoa huyết bộ lại ảm đạm đi một chút. Mỗi một điểm rung động xuất hiện, Tang Chỉ Quân sẽ chỉ huy Cung Tiễn thủ, mưa tên thừa dịp chỗ đó yếu ớt mà ào ào đổ xuống.
Tựa như đàn sói không ngừng cắn xé.
Bộ phận bạo động biến thành những vết thương thật nhỏ. Nhiều vết thương thật nhỏ, sẽ biến thành vết thương lớn một chút.
Trong thời gian ngắn ngủi, lưỡi búa Huyết phủ sắc bén nặng nề thình lình xuất hiện vết thương chồng chất.
Lúc này, bộ phận bén nhọn nhất của Huyết phủ đầy vết thương đã vọt đến trước trận địa. Mặt mày Đào Phong thỏa mãn, nhe răng há miệng cười. Gã đích thân đi đầu đám binh sĩ, màng máu trên người cũng đậm đặc nhất.
Nhưng mà Đào Phong luôn một lòng vọt về phía trước lại không chú ý tới, gã có chút tách rời với đại đội.
Thần tu cách gã gần nhất, là hơn sáu trượng.
Khương Duy đột nhiên quát khẽ: "Dương sư!"
Nhìn thấy bộ thủ đại nhân không có chuyện gì, lực chú ý của Dương Tiếu Đông lại đặt trên chiến trường. Đại sư là sức chiến đấu trọng yếu, ảnh hưởng cực rõ đến cục diện chiến đấu. Bình thường lúc Trọng Vân chi thương tu luyện, đại sư cũng chỉ ra tay vào những lúc trọng yếu nhất.
Trong chiến đấu, đại sư có hai nhiệm vụ chính. Một là đối phó với cao thủ ngang cấp bên địch nhân. Còn mặt khác, là hình thành đơn điểm bạo phá trên chiến trường, thay đổi thế cục chiến đấu.
Số lượng đại sư trong Trọng Vân chi thương có hạn, chỉ có ba người Sư Tuyết Mạn, Tổ Diễm và Dương Tiếu Đông. Cho nên đại sư xuất thủ càng thêm thận trong, mà nghiên cứu lúc nào thì đại sư xuất thủ cũng càng được suy xét hơn.
Tổ Diễm có tuổi tác rất trẻ, lại bị đóng băng một thời gian nên kinh nghiệm bị hổng một đoạn. Mặc dù hắn có cảnh giới cao nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại thiếu hụt rất nhiều.
So sánh qua, thì Dương Tiếu Đông cay độc hơn hẳn.
Y là người từng trải, kinh nghiệm phong phú. Đấu một với một thì y có thể không chiếm ưu thế, nhưng dưới tình huống phức tạp thì luôn hiểu được bản thân cần làm gì. Ngay khi Khương Duy hạ lệnh. Dương Tiếu Đông lập tức xuất thủ.
【 Chiết Xạ Tùng Lâm 】!
Thủy nguyên biến thành từng khối trụ tam giác, chằng chịt rậm rạp xuất hiện ngay sau lưng Đào Phong. Tựa như một bức tường băng, ngăn cách Đào Phòng cùng đám đội ngũ phía sau ra.
Huyết phủ mất đi tốc độ, uy thế giảm mạnh, dễ dàng bị【 Chiết Xạ Tùng Lâm 】của Dương Tiêu Đông chặt đứt.
Huyết tu sau lưng Đào Phong chợt phát hiện trước mắt là một mảng trắng xóa, chói sáng hai mắt. Những tên huyết tu phản ứng nhanh mới vội vàng phát động công kích vào【 Chiết Xạ Tùng Lâm 】
Nhưng bọn hắn kinh ngạc phát hiện ra, màn máu mà bọn hắn phóng thích ra lại chỉ như một chùm tia sáng đó không ngừng phản xạ trong đám lăng trụ tam giác đó. Mà phần phiêu phù trên không trung của bức tường vẫn không có biến hóa gì.
"Tháp pháo tập hỏa, mục tiêu..."
Tiếng chỉ huy của địch nhân sau bức tường gào thét truyền vào tai bọn hắn. Máu nóng của tất cả đều dồn lên đầu.
Không tốt! Phó bộ thủ Đào Phong nguy hiểm!
Một vị huyết tu thần thông trong đội ngũ khác chợt khẩn trương, bất chấp mọi thứ, bay lên trời, đánh về vị trí của phó bộ thủ Đào Phong.
Bay lên giữa không trung, gã nhìn thấy một cảnh tượng khiến hai mắt muốn rách ra.
Có một người, còn nhìn chằm chằm vào Đào Phong trước cả Khương Duy. Là Bàn Tử đang toàn lực điều khiển tháp pháo.
Đừng nhìn Bàn Tử đang phồng mang trợn má, toàn thân bốc đầy hơi nước như đang dồn hết sức lực không chút lưu lại nửa điểm. Thực ra hắn vẫn luôn tìm kiếm sơ hở của địch nhân. Hắn đã sớm chú ý tới Đào Phong đang xông vào trước nhất.
Đào Phong quá hung hãn, quá kiêu ngạo, cũng quá dễ làm người khác chú ý.
Nhưng Bàn Tử vẫn cố nén lấy xúc động muốn oanh kích Đào Phong. Hắn biết rõ làm thế nào để bóp nát quả hồng mềm. Đối phương đang có uy thế cao như thế, hắn không nắm chắc có thể tiêu diệt đối phương.
Hắn bèn đặt mục tiêu vào đại đội ngũ sau lưng Đào Phong.
Thật ra, có hơn một nửa công kích vào Huyết phủ tạo ra khe hở đều do Bàn Tử ra tay đầu tiên. Ngay khi Bàn Tử bước lên tháp pháo, thì đám trên tháp pháo còn lại đều chú ý hắn. Bởi vì lúc tu luyện bình thường, mọi người đều lãnh hội qua trình độ không chế tháp pháo đến biến thái của Bàn Tử, với cả sự hèn mọn bỉ ổi đến vượt xa người thường của hắn.
Tháp pháo của Bàn Tử, luôn bắn phá vào những nơi khiến đối phương khó chịu nhất.
Mọi người đã sớm có kinh nghiệm, Bàn tử bắn chỗ nào, bọn hắn theo sau bắn vào chỗ đó. Huyết phủ bị công kích tạo thành khe hở, phần lớn đều là không ngừng bị đánh phá như vậy mà thành.
Bàn Tử cảm thấy hôm nay ở vào trạng thái tốt đến thần kỳ. Dù nhìn bên ngoài, toàn thân hắn bốc ra hơi nóng, sương mù lượn lờ nhưng lại không có nửa điểm mệt nhọc như ngày thường. Ngược lại hắn còn cảm thấy như bản thân vẫn còn chưa dùng hết sức lực.
Tháp pháo cũng thuận tay đến thần kì, hướng cái nào đánh trúng cái đó. Tâm thần khẽ động, là tháp pháo bắn trúng mục tiêu.
Quả thực đã phát huy đến trình độ siêu việt!
Bản Tử không rõ vì sao hôm nay mình lại phấn chấn đến như vậy, nhưng hắn lại biết rõ cái cảm xúc nóng hổi hôm nay.
Tiếng Khương Duy gào thét vang lên, Bàn Tử đã biết được ý định của Khương Duy.
Trong lúc【 Chiết Xạ Tùng Lâm 】 của Dương Tiếu Đông vừa mới tỏa sáng lóng lánh, thì tháp pháo của Bàn Tử cũng vang lên.
Ầm!
Một luồng sáng trắng chói mắt, chuẩn xác đánh trúng Đào Phong.
Lần đầu tiên Đào Phong cảm nhận nguy hiểm như vậy, gã hét lên một tiếng, thanh âm vô cùng kỳ quái tựa như tiếng kêu của một loài chim nào đó.
Ánh sáng trắng đánh trúng Đào Phong. Đột nhiên gã biến mất, hóa thành một con gà rừng với bộ lông đuôi dài rất đẹp, bị bắn nát bấy.
Bàn Tử vừa bắn ra thì chợt cảm thấy không đúng. Không chúy suy nghĩ, bộ pháp dưới chân hắn vô cùng linh hoạt, vác lấy tháp pháo nặng nề kia, mạnh mẽ chạy xéo qua hai bước.
Tháp pháo nặng nề nhưng lại như không trọng lượng trong tay Bàn Tử. Phù một tiếng, mang theo một tiếng xé gió nặng nề.
Tháp pháo hướng tới mục tiêu, là một nơi không có một bóng người.
Không chút nghĩ ngợi, Bàn Tử bắn pháo.
Ầm!
Tia trắng sáng rực từ họng pháo phụt ra.
Một tàn ảnh mờ ảo vừa mới xuất hiện trước họng pháo, thì luồng sáng trắng kia đã ầm ầm lao tới.
Đào Phong không kịp có bất kì động tác gì tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng sáng trắng kia đánh trúng thân thể mình.
Ánh sáng trắng hung hăng đánh mạnh vào toàn thân đầy huyết quang của Đào Phong. Thân hình gã chấn động, hào quang đỏ trắng bắn ra tung tóe.
Bàn Tử cảm giác mình ở vào trạng thái tốt chưa từng có. Trong đầu của hắn còn có thể hiện ra hình ảnh Tuyết Dung Nham dũng mãnh đi vào tháp pháo, cảm nhận được từng đường vân dày đặc, phức tạp của Nguyên lực hoàn trong thành phía trong của họng pháo.
Hoàn toàn dựa vào xúc cảm, đùng, đùng, đùng!
Ba tiếng nổ to nặng nề, ba đoàn hỏa diễm sắc trắng sáng rực càng chói mắt hơn nữa, từ trong nòng tháp pháo phun ra.
Mỗi một tiếng vang lớn, thân thể Đào Phong lại bị bắn thêm một lỗ.
Binh!
Tiếng động thanh thúy như tiếng thủy tinhvỡ vụn, màn máu nồng đậm quanh người Đào Phong nứt vỡ hoàn toàn, khóe miệng gã trào máu tươi, mắt trợn tròn. Thế nhưng lúc này cả người gã lại bị chấn động run lên, không nhúc nhích được. Liệt Hoa Dạ Lang bên dưới người gã đang khụy hai chân trước xuống, như bị một bàn tay vô hình cứng rắn đè ép nó xuống mặt đất.
Hèn hạ âm hiểm...
Trong đầu Đào Phong vang lên tiếng gào thét không cam lòng, nhưng tất cả đã bị tiếng oanh kích rầm rầm rầm không dứt bên tai cắn nuốt hết.
Các tháp pháo khác cũng kịp phản ứng, điên cuồng bắn phá về hướng Đào Phong.
Đào Phong không thể động đậy, chỉ trơ mắt nhìn ánh sáng trắng rực sáng từ bốn phương tám hướng phóng tới.
Không!
Trong lòng gã gào thét đến khản giọng.
【 Chiết Xạ Tùng Lâm 】sau lưng lóe lên ánh sáng phản chiếu lại, tựa như một mặt trời mọc.
Ánh sáng trắng như cắn nuốt lấy thân thể Đào Phong.
Hào quang tan hết. Chỉ để lại trên mặt đất là bốn dấu chân cháy đen.
Một người một lang, hình thần câu diệt (hồn xác đều tan biến)
Cũng vào lúc này, 【 Chiết Xạ Tùng Lâm 】ầm ầm nát bấy.
Cuối cùng bọn hắn đã vượt được qua sáu trượng Lưu sa sinh tử. Sáu trượng này, là bọn hắn phải trả một cái giá lớn, là bằng một vị phó bộ thủ. Hai mắt bọn hắn lúc này đầy tơ máu, một trăm người đầu tiên đã lục tục bước lên được mặt đất cứng rắn.
Đến lúc này, ai cũng biết. Cái gọi là chiến thuật và mưu kế đều đã không có đất dụng võ.
Liều mạng đánh giáp lá cà mới là huyết dũng.
Không thể buông bỏ, kẻ dũng cuối cùng sẽ thắng.
Một màn máu me thảm liệt, cứ vậy mở ra.
Chiến đấu trên bầu trời, cũng đang là cục diện nghiêng về một phía.
Huyết tu Bạch Hạc tận mắt nhìn thấy hai đồng bạn bị giết chết tại chỗ, đã mất hết can đảm. Trong đầu gã chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là trốn chạy khỏi chết! Tốc độ của gã vô cùng nhanh, chớp mắt đã biến khỏi đám mây, Sư Tuyết Mạn cũng không cách nào đuổi kịp.
Chẳng qua mục tiêu của Sư Tuyết Mạn cũng không đặt vào người này, mà tập trung trên người Hình Sơn.
← Ch. 539 | Ch. 541 → |