← Ch.1099 | Ch.1101 → |
Đám người trong nội thành không kịp chuẩn bị, đối phương bố trí thời gian đã đầy đủ lâu nhưng bọn họ không biết nên ứng phó như têế nào. Người ra khỏi thành chiến đấu không có ai có thể quay trở về, điểm này làm người trong nội thành tuyệt vọng.
Mà thần thuật sư trong thần miếu hạch tâm cũng không am hiểu chỉ huy. Đến bây giờ các cường giả kia vẫn còn cầu nguyện trong thần miếu, hi vọng đạt được thần linh ủng hộ. Thế nhưng lúc này địa ngục chi chủ triệt để trầm mặc và không có đáp lại.
Không chỉ có không có thần lực tặng, ngay cả một ít sinh vật dị giới cũng không xuất hiện.
Đủ loại bố trí lúc trước, hao phí đại lượng nhân lực vật lực nhưng cuối cùng biến thành trò cười.
Chung quanh tế đàn thần miếu hạch tâm tế là giáo tông đang si ngốc, ánh mắt vô thần nhìn trên tế đàn, nhìn một đống huyết nhục trên đó. Đây là đồ vật dụ dỗ địa ngục chi chủ hàng lâm, là thứ địa ngục tam đảo chuẩn bị suốt vài vạn năm.
Hiện tại không thể dùng được, đây là vì cái gì? Trong kế hoạch, địa ngục chi chủ nhất định không chịu nổi hấp dẫn.
Người mưu toan phỏng đoán thần linh thật bị thần phạt sao?
Ánh mắt biến từ vô thần sang tan rã, hắn thở dài và nhìn các thần quan chung quanh, nói:
- Hoặc là đầu hàng đi?
- Không thể ah, Giáo Tông đại nhân!
Thần quan chung quanh xôn xao..
- Chủ sẽ không hàng lâm, chúng ta bị ném bỏ.
Giáo Tông ảm đạm nói.
- Không phải như vậy, giáo tông đại nhân, chủ chỉ chỉ không rãnh phân thân mà thôi!
Một thần quan trẻ tuổi đi tới vài bước, hắn đi tới trước mặt giáo tông và quỳ rạp xuống.
- Nếu không mang ta lên hêến tế đi, cưỡng ép câu thông chủ ta?
- Cần gì chứ, muốn hiến tế cũng phải hiến tế ta.
Giáo tông cười khổ nói:
- Ta đã không cảm ứng được chút khí tức nào của chủ vào gần một tháng trước.
- Nếu không chúng ta ă địan ngục tinh hoa?
Các thần thuật sư khác không ngừng nhìn vào đống huyết nhục trên tế đàn, trong ánh mắt mang theo tham lam.
Bỗng nhiên giáo tông phấn chấn, đúng vậy a, chủ không chịu hàng lâm, lúc này ăn địa ngục tinh hoa, tất cả mọi người sẽ đạt được lực lượng cường đại.
Cho dù thua cũng đạt được lực sát thương cường đại lên đám địch nhân. Tuy ăn tươi địa ngục tinh hoa thì hai trận pháp thần miếu hạch tâm khác nhất định sẽ mất đi tác dụng. Hai nơi khác chuẩn bị tế phẩm cũng pêế đi. Một khi địch nhân nơi này đạt được thắng lợi, hai thần miếu hạch tâm khác sẽ không có năng lực chống cự. Cả địa ngục tam đảo rơi vào tay kẻ địch chỉ là vấn đề thời gian.
- Giáo tông đại nhân, chúng ta ăn tươi địa ngục tinh hoa sau đó trốn đi chứ?
- Trốn?
Tâm tư giáo tông động, nếu chạy thoát cũng không phải không được.
- Trốn đi nơi nào? Giáo Tông không có trách cứ thần quan trung niên lên tiếng, mà là hỏi lại.
- Đi quốc độ chư thần, chúng ta có thể đầu nâập vào thần linh khác.
- Đúng têế, giáo tông đại nhân, chư thần quốc độ không ngừng tranh thủ tín đồ, không phải chuyện gì mới lạ. Chúng ta có thể đầu nhập vào tử thần, nhớ rõ hai vạn năm trước không?
Một thần quan già cả hưng phấn lên tiếng.
Nếu Tô Kính nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định cảm thấy dở khóc dở cười. Hắn dùng toàn lực muốn đánh hạ thần miếu hạch tâm, không nghĩ tới đối phương lại muốn vứt sạch nơi này chạy tới Tử Thần quốc độ.
- Được rồi, thừa dịp địch nhân còn chưa tiến tới, chúng ta thu thập một chút.
Giáo tông lúc này trở nên vô cùng bình tĩnh, nội tâm tính toán nhiều năm như thế, thần miếu hạch tâm tích góp bao nhiêu của cải nhiều năm như thế hiện tại sắp chạy trốn, hiện tại phải mang đi toàn bộ.
Mặc dù nói thần miếu này có một nửa tài phú mang theo trên người của mình, lúc này có thể phải đầu nhập vào thần linh khác, muốn đạt được địa vị thì phải có tài phú, nếu không sẽ không thể nào.
Đám người mình đào tẩu, không có tín đồ đi theo thì bản thân chính là nhược điểm. Nếu không có tiền, căn bản không cách nào đạt được địa vị gì trong quốc độ của thần linh khác.
- Tất cả mọi người nhanh chóng triệu hoán không gian, chúng ta mang địa ngục dong binh đi, càng nhiều càng tốt!
Giáo tông đã có quyết định, mạch suy nghĩ cũng rõ ràng. Bọn họ bắt đầu triệu hoán không gian, bên trong có thể triệu hoán sinh vật đều tới từ từ địa ngục chi chủ, đã chuẩn bị rời đi thì những sinh vật triệu hoán bắt đầu vô dụng. Mà địa ngục dong binh có rất nhiều giá trị. Những thứ này không phải tín đồ của Tà Thần cho nên sẽ được tử thần chấp nhận.
Với tư cách một trong các giao tôn hắn có ảm giác giải thoát.
Đương nhiên là giải thoát, bản thân đây cũng là bẫy rập, chính mình hoàn toàn có thể mang theo địa ngục dong binh chuyển sang tín đồ của người khác. Trong đó chỉ cần lừa gạt chủ là được.
Nếu có thể mang đi một ngàn vạn địa ngục dong binh chẳng khác gì mang theo mấy trăm vạn tín đồ đi theo, như vậy cũng có chỗ cắm dùi trong quốc độ của thần linh khác!
Thần quan không biết năng lực của giáo tông, hiện tại nhìn thấy giáo tông hơi kháng cự liền nói:
- Ta có biện pháp biến bọn chúng thành chiến sĩ. Nếu như các ngươi không thích thì ta có thể giảng triệu hoán không gian đưa cho ta, một mình ta mang đi là được, còn tài phú thần miếu, ta chỉ muốn một thành.
Đến mức này rồi, giáo tông cũng không biết xấu hổ. Thủ đoạn của hắn vô cùng cường đại, mọi người vốn không có ý định tranh đoạt với hắn, nghe được giáo tông làm như vậy, mỗi người mừng thầm trong bụng.
Vốn cho rằng giáo tông sẽ lấy một nửa tài phú của thần miếu, sau đó mọi người ăn canh. Hiện tại giáo tông chỉ mang đi một thành, còn số địa ngục dong binh kia?
Chiến sĩ rất tốt nhưng cũng không bằng tài phú trong thần miếu.
Mỗi người đều giả bộ như đang sợ hãi, sau đó lại bàn bạc với giáo tông. Không gian triệu hoán là trang bị vô cùng cường đại, tác dụng duy nhất chính là dung nạp sinh vật triệu hoán. Thần quan thần miếu hạch tâm có không gian triệu hoán vô cùng khổng lồ. Giáo tông nâận lấy nhưng ánh mắt đau xót.
Lúc này đám thần quan vô cùng cảm động, giáo tông đại nhân cũng không có cay nghiệt như trong tưởng tượng.
Lúc các thần quan trong thần miếu không ngừng bàn tính cách chạy trốn, Tô Kính tấn công vô cùng nghiêm túc. Thần quang trong thần miếu hạch tâm đã mất đi phương hướng, phản bội cũng thuận lý thành chương.
Bọn họ vốn tín ngưỡng điên cuồng và đã đi đến con đường tà đạo, thậm chí muốn dụ dỗ địa ngục chi chủ hàng lâm. Một khi thất bại liền có cảm giác bị xem nhẹ, những người điên cuồng này dứt khoát làm phản.
← Ch. 1099 | Ch. 1101 → |