← Ch.1447 | Ch.1449 → |
Trong quý tộc, người bị hắn khống chế tương đối nhiều, bên thành Tây kia, lại là tiểu gia tộc cùng quan viên nhỏ trong triều tụ tập. Đều bị Tô Việt ảnh hưởng, từ từ thoát khỏi quỹ đạo bình thường, chỉnh hợp ở chung quanh Tô Việt.
Hầu gia thoạt nhìn không có năng lực gì này, thủ đoạn chỉnh hợp lực lượng còn trên Tiêu Dao Hầu. Nếu như không phải tu hành không bằng Tiêu Dao Hầu, vị trí Đại Tư Mã hẳn là của hắn mới đúng.
Không có thực lực tuyệt đối, là áp chế không nổi tướng lãnh kiệt ngạo bất tuân trong quân. Những tướng lãnh này, đại đa số đều là cường giả Kim Đan, có nhân mạch khổng lồ.
Đường Hà cùng Mộ Ngân Mâu ngoài khiếp sợ, liền dứt khoát hộ pháp cho đám người Lâm Hoành Sơn. Ngay cả Lâm Hoành Sơn ổn trọng nhất, cũng tại nguyên chỗ luyện hóa khối ngọc phù kia. Ngọc phù này là Tiêu Dao Hầu đích thân chế tạo, sau khi dùng qua, mới có thể kích thích lực lượng vốn có.
Lâm Hoành Sơn tu luyện Chư Thần Điện Phủ, tài nguyên hao phí khổng lồ, có Tô Kính âm thầm ủng hộ một chút, cũng tổn thất không biết bao nhiêu, hiện tại đỉnh đầu ngay cả một kiện vũ khí tiện tay cũng bị mất.
Tất cả đạo văn trong ngọc phù sau khi dung hợp máu huyết thần hồn của Tiên Nhân, đều hòa tan, hóa thành một Binh gia thần văn. Lâm Hoành Sơn ngoắc tay, đôi chùy nhỏ của Tiên Nhân bay tới, ở trong Bạch Hổ thần quang của hắn hòa tan, hóa thành một thanh chùy nhỏ.
Thân chùy hình một nụ hoa, Tiên ngọc trực tiếp đầu nhập vào trong đó. Ở trong Bạch Hổ thần quang, thần văn trong Tiên ngọc cũng hòa tan, trong khe hở kết cấu, Binh gia Thần Văn mới bị chất lỏng màu vàng nhồi đầy, tiếp tục thẩm thấu vào trong kết cấu kim khí, trong nháy mắt đã định hình lần nữa.
Binh gia luyện khí thô bạo hơn rất nhiều, hậu kỳ điều dưỡng mới là trọng yếu nhất.
Cái chùy này chẳng qua là cỡ nắm tay, chuôi chùy lại dài hơn cánh tay. Đường vân phía trên giống như liên hoa, cực kỳ tự nhiên.
Lâm Hoành Sơn nắm trong tay, thả ra Binh gia chân khí, đầu chùy nộ phóng thành một đóa liên hoa màu vàng.
Hắn là người thứ nhất luyện hóa ngọc phù thành công, đứng dậy, thấy Tô Việt liền xa xa hành lễ. Tô Việt gật đầu mỉm cười, đệ tử Binh gia này, cũng chính có đệ đệ dám dùng, đổi lại mình, sẽ cực kỳ nhức đầu a.
Nếu như Tiêu Dao Hầu không phải là Nhân Tiên mà nói, không nói có thể chế trụ Lâm Hoành Sơn hay không, chỉ là địch nhân bóc trần thân phận của hắn, cũng sẽ để cho Tiêu Dao Hầu lâm vào lao tù. Tới hiện tại, Tiêu Dao Hầu thành tựu Nhân Tiên, căn bản không có cái phiền não này, người nào buộc tội hắn, người đó liền chết không có chỗ chôn.
Nói cho cùng, vẫn là Hoàng Đế dung túng. Không biết tại sao, Hoàng Đế một chút cũng không để ý động tĩnh của Binh gia. Nếu Binh gia hồi phục mà nói, tư nguyên của Đạo môn, tất nhiên bị phân phối ra không ít.
Bất quá Hoàng Đế cùng đệ đệ đều không để ý cái này, Tô Việt càng sẽ không để ý tới. Bởi vì hắn là người trực tiếp được lợi, còn chuyện Đạo môn tổn thất, là sẽ không đặt ở trong lòng hắn.
Tô Việt nhìn Lâm Hoành Sơn, trong lòng đã không có bất an như lúc ban đầu. Hắn đang suy nghĩ vấn đề của cả Ngọc Kinh Thành. Tô Kính dùng thủ đoạn bạo lực, ở hắn xem ra vẫn còn quá non rồi. Bất quá này cũng có chỗ tốt, sẽ tước dần uy tín của Khương Dạ.
Thế cục trước mắt, đệ đệ muốn càng tiến một bước, liền phải giống như Hoàng Đế, chinh chiến vị diện khác, dĩ nhiên, thủ đoạn tốt nhất là lẻn vào Thần quốc, đi chém giết Thần linh nhỏ yếu. Bất quá kia rất nguy hiểm, Tiêu Dao Tam Sơn đều được mang đến, nói rõ Ngọc Kinh Thành này, cuối cùng là phải dựa vào mình trấn giữ rồi.
Nếu uy tín của Khương Dạ vẫn cao như vậy, mình là làm không được. Nhưng bây giờ nha... ha ha.
Ngọc Kinh Thành luôn là phạm vi khống chế của hoàng tộc, cửu đại gia tộc cùng Thập Nhị Đạo Cung, ở chỗ này cũng không thể tạo thành lực ảnh hưởng. Huynh đệ Tiêu Dao Hầu là từ trong gia tộc độc lập đi ra, mới có thể thu được địa vị cao. Bọn họ làm như vậy, trên thực tế là không thể trực tiếp hồi báo cho gia tộc rồi, còn chỗ tốt nhỏ, ý nghĩa không lớn.
Muốn khống chế Ngọc Kinh Thành, bản thân là phải khống chế hoàng thất mới được. Bên thành Đông kia, tình hình chiến đấu cũng không kịch liệt, Tô Việt có chút bất an. Tại sao Hoàng tộc bình tĩnh như vậy?
Triều Thiên điện, Tô Tuyết ở trên Thanh Ngọc đài, khe khẽ thở dài.
- Tam ca, không nghĩ tới thủ đoạn của ngươi cao tuyệt như thế, ngay cả Tiên Nhân cũng có thể giết.
- Ta còn giết qua Thần linh.
Tô Kính vẫn không có động thủ công kích, Tô Tuyết ở trên Thanh Ngọc đài, hắn không phải là không nhẫn tâm động thủ, chẳng qua là không nắm chắc đánh chết ở chỗ này mà thôi.
- Thôi được rồi, nếu ta giết thủ hạ của ngươi, ngươi cứ tàn sát hoàng tộc cho hả giận.
Tô Tuyết lắc đầu, rất không vui nói.
- Ngươi không làm như vậy, ta cũng sẽ giết nhiều mấy hoàng tộc, đây là cơ hội tốt a.
Tô Kính không để ý Tô Tuyết động thủ, nàng rời Thanh Ngọc đài mà nói, lực lượng lại cường đại, cũng chỉ có thể lựa chọn tiểu tổ quân đội tiến hành công kích, tạo thành thương tổn sẽ không quá lớn, mà như vậy sẽ làm cho nàng mất đi cơ hội đào tẩu.
- Ngũ muội, ngươi muốn ta chết như vậy sao?
Tô Tuyết nhìn Tô Mộ.
Tô Mộ thần tình lạnh lùng nói:
- Đích thân giết chết ngươi, chính xác không tệ, ta muốn nhìn một chút Tô Dương sẽ có phản ứng gì.
Trong mắt Tô Tuyết, bỗng nhiên sinh ra vô cùng chán ghét, nàng tàn bạo nói:
- Ngươi đừng không biết đủ, phụ thân đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại coi hắn giống như kẻ thù. Ta...
- Ngươi muốn học ta sao? A...
Tô Mộ miệt thị cười một chút, không nói thêm gì nữa. Cảm xúc trong mắt Tô Tuyết càng lúc càng phức tạp.
- Ngươi biết không, từ nhỏ đến lớn, ta ghen tỵ với ngươi muốn chết. Đáng tiếc, ta tu luyện không có khởi sắc gì, cũng không phải đích truyền như Tam ca, cũng không phải nam tử như đại ca nhị ca. Vận mệnh của ta, sớm đã chú định.
- Cho nên ngươi mất tích, là tự nguyện.
Tô Kính hỏi.
- Dĩ nhiên tự nguyện, ở trong phủ, sớm muộn gì cũng bị gả cho một nam tử xa lạ nào đó. Tô Mộ nàng có thể lựa chọn, ta không được. Đều là nữ nhi của phụ thân, dựa vào cái gì như thế?
- Cho nên hành động của ngươi, là phá hủy Hầu phủ?
Thanh âm của Tô Kính có chút bén nhọn rồi.
- Haiz, nếu ta thành công, làm sao sẽ phá hủy Hầu phủ? Ta muốn cho phụ thân hiểu rõ, ta mới là người trọng yếu nhất! Ai bảo các ngươi không tán thưởng, Tô Linh không chịu hợp tác với ta, nếu không mà nói, hắn cũng có thể làm Hoàng Đế một chút.
← Ch. 1447 | Ch. 1449 → |