← Ch.1696 | Ch.1698 → |
Trên thực tế, người ở mùa xuân nhiễm bệnh, thật là rất nhiều.
Ý niệm của Tô Kính nhắn nhủ ra ngoài, trên người Vô Ưu công chúa, hỏa diễm trong nháy mắt căng phồng lên, phạm vi hơn mười dặm đều bị hỏa diễm bao trùm. Đây là Liệt Dương Thần Hoàng Tiên vực của nàng, sau khi dùng ra, hiệu quả bị Đạo Giới của Tô Kính trung hoà, sẽ không sát thương đồng bạn, giảm bớt rất nhiều công phu của nàng.
Nàng sớm thả ra Tiên vực, trong nháy mắt, trên đỉnh đầu đã là sấm mùa xuân cuồn cuộn, mấy chục đạo lôi quang hạ xuống, bị Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm của Lan Đình Tuyết đánh tan.
Sau đó, vô số giọt mưa mới bắt đầu rơi.
Nếu không phải Vô Ưu công chúa sớm phát động Tiên vực chi lực, hỏa diễm đốt cháy, giọt mưa này đều sẽ hóa thành Kiếm khí, không khác biệt bao trùm xuống.
Mỗi một giọt mưa, đều tương đối ôn nhu, nếu như Kiếm Linh không muốn giết người, đó chính là nước mưa chân thật. Nhưng nếu như hắn dòm ngó đến nhược điểm của đám người Tô Kính, mưa kia liền lập tức biến thành hung khí.
- Nghĩ không ra, còn có người nhận biết Xuân Phong Kiếm Ý.
Kiếm Linh thu tay lại, nhìn Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm trong tay Lan Mộng Tình nói:
- Ngươi cũng học kiếm?
Tô Kính bỗng nhiên minh bạch, vì sao Lan Mộng Tình muốn mang Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm qua đây. Hiển nhiên, nàng là biết một chút nền tảng của Kim Tiên này.
- Ta không phải Kiếm tu thuần túy.
Lan Đình Tuyết thành thật trả lời, thế nhưng Kiếm Ý trên người trong nháy mắt cất cao, tinh thuần tới cực điểm.
Tô Kính cười nhạt, nếu như Kiếm Linh kia nguyện đi theo ngươi, ta đương nhiên sẽ không cướp giật chiến lợi phẩm của ngươi, nhưng nếu ta đứng ở chỗ này, hiệp nghị trước kia có hiệu lực, Kiếm Linh này đều là của ta.
Tô Kính đến bây giờ mới thôi, không có chém giết bất kỳ một Kiếm Linh nào, đều là thu phục. Đây là vì sao, còn không phải là sau này trông cửa bảo vệ Côn Lôn cho mình sao.
- Hừ.
Tô Kính hừ một tiếng, Kiếm Linh kia quay đầu lại, nhìn Tô Kính nói:
- Ngươi là thủ lĩnh của bọn họ?
- Phải.
Tô Kính nhìn ánh mắt của Kiếm Linh. Ở trong đó, một mảnh xơ xác tiêu điều.
- Nếu ngươi có thể một mình tiếp ta một kiếm, ta liền mang 40 huynh đệ đi theo ngươi.
Kiếm Linh nói, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Kiếm Linh lại nói:
- Ta dự cảm đến, có nguy cơ thật lớn tiếp cận, phải nhanh giải quyết chuyện ở đây.
Tô Kính sợ hãi, nhất định là có thế lực muốn động thủ Kim Tiên phủ đệ này. Một mình nhận người này một kiếm? Kiếm Linh này, đã có lực lượng chém giết Kim Tiên a.
Theo lý thuyết, bản thân không nên cá cược, thế nhưng vạn nhất số lượng địch nhân khổng lồ, có Kim Tiên tồn tại. Như vậy mình coi như có thể chạy thoát, nhưng cũng cầm không đi Kim Tiên phủ đệ này a.
Nếu như các Kiếm Linh đồng ý hỗ trợ, mình cũng không cần tốn hao bao nhiêu đại giới, là có thể mang đi cả tòa phủ đệ này, càng không cần bố trí trận pháp gì, ở trong Không Gian Khiêu Dược, bỏ ra chút tiền là được.
Tô Kính nguyên bản là người tính toán chi li, có thể tiết kiệm một khoản tiền lớn như vậy, so với địch nhân sắp sửa đến còn khiến hắn động tâm.
Lan Đình Tuyết bất đắc dĩ, hắn nếm thử dụ dỗ Kiếm Linh, không có hiệu quả.
Giả như không có Tô Kính gia nhập, thoạt nhìn dựa vào Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm của mình, tối đa chỉ đối phó được một ít Kiếm Linh đẳng cấp Thiên Tiên, muốn bắt cả tòa Kim Tiên phủ đệ, là không có khả năng.
Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm dụ dỗ, hiệu quả có hạn a.
Tô Kính nghĩ những thứ này, nhưng không biểu đạt ra, hắn phảng phất như trầm tư chỉ chốc lát, ngẩng đầu lên nói:
- Ta chỉ sẽ ra một chiêu kiếm pháp, hơn nữa rất mới lạ.
- Không sao, ta cũng chỉ dùng một chiêu kiếm pháp. Kiếm pháp này, ở thời đại của chúng ta, có tên là Vô Lậu Kiếm.
Mí mắt của Lan Đình Tuyết giật giật. Vô Lậu Kiếm? Mình cũng chỉ học một thế ban đầu, không coi là kiếm chiêu. Chỉ là một thế lúc đầu kia, để bản thân được ích lợi vô cùng a.
Thế nhưng, đổi thành bản thân mà nói, cũng không tiếp nổi Vô Lậu Kiếm này.
Lan Đình Tuyết có tự mình hiểu lấy, đồng thời cũng không có bị Tâm Ma dụ dỗ, làm ra sự tình thất thường gì. Hắn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Kiếm Linh kia, chờ hắn xuất thủ. Chỉ bàng quan mà nói, mình cũng có thể học tập được một tia Chân Ý của Vô Lậu Kiếm, không sai biệt lắm, có thể bắt chước ra thức tiếp theo.
- Chờ ta lấy kiếm.
Tô Kính nói, ở trong lòng bàn tay, rút ra môt cây đoản kiếm. Hoa văn của đoản kiếm này, đúng như từng đạo Thần Long nghịch lân.
- Một kiếm này của ta, là tự nghĩ ra, không có tên.
Lúc Tô Kính nói chuyện, Kiếm Linh kia đã động.
Một người một linh, đồng thời xuất kiếm, trong mắt tất cả mọi người, đều là hoa một cái. Chỉ nghe được hai tiếng kiếm minh thê lương, sau đó Tô Kính gục xuống.
Song phương giao thoa mà qua, Kiếm Linh kia quay đầu lại, nhìn Tô Kính ngả xuống đất, lại nhìn người chung quanh, gật đầu nói:
- Ngươi thắng, cảm tạ.
Tô Kính dừng một lát mới đứng lên. Hắn tự nghĩ ra một kiếm kia, chuẩn xác tìm được nhược điểm của Kiếm Linh, thời điểm song phương giao thoa mà qua, hắn ở trên nhược điểm của Kiếm Linh đâm một chút, nhưng không có phát lực.
Kiếm Ý của Kiếm Linh, lại giam cầm Tiên Anh của hắn lại, cả người bị Kiếm Ý phong tỏa, cho nên té lăn trên đất.
Nếu như một kiếm kia của mình toàn lực xuất thủ mà nói, Kiếm Linh tất nhiên bị thương nặng, mà nếu như Kiếm Linh dùng xong kiếm thế, hắn cũng sẽ bị triệt để gạt bỏ.
Nghĩ tới đây, Tô Kính thật là nghĩ mà sợ.
Kiếm Ý của Vô Lậu Kiếm kinh khủng như vậy, tất cả lực lượng trên người mình đều bị phong tỏa, lúc Kiếm Ý bộc phát, linh hồn, Tiên Anh, thân thể, ... đều hoàn toàn bị nát bấy, bị Kiếm Ý đồng hóa.
Một kiếm này, ngay cả Kim Tiên cũng không có biện pháp ngăn chặn.
Bởi vì đối thủ là Kiếm Linh, lực lượng Kim Tiên, muốn phá hủy Kiếm Linh đẳng cấp này, là không cách nào trong nháy mắt làm được, mà Vô Lậu Kiếm của Kiếm Linh, lại có thể trong nháy mắt chém giết Kim Tiên.
Tô Kính chậm rãi đứng dậy, Vô Lậu Kiếm Ý, còn đang ở trong thân thể hắn, cũng không phát nổ. Chỉ cần cho hắn thời gian, là có thể chậm rãi hấp thu, đạt được Kiếm Ý tinh hoa.
Kiếm Linh quả nhiên là tuyển chọn thần phục hắn, hiển nhiên, trước kia mình lưu tình, Kiếm Linh mới làm quyết định này.
Bản thân cũng không phải Kiếm tu, Kiếm Linh làm như vậy, là hi vọng mình ở Kiếm Đạo dùng nhiều chút công phu. Vô Lậu Kiếm Ý cường hãn như vậy, bản thân thật là luyến tiếc buông tha.
← Ch. 1696 | Ch. 1698 → |