← Ch.1712 | Ch.1714 → |
- Tô Kính là vực ngoại Thiên Ma!
Trâu Nguyên Kiệt liều mạng nói ra những lời này, lại thấy Tô Dương nhìn hắn cười cười. Nụ cười kia, khiến trái tim hắn băng giá. Bởi vì thái độ của Tiêu Diêu Vương, rõ ràng đã sớm biết thân phận của Tô Kính.
- Thanh Sơn, còn lại, ngươi hỏi tới ah.
Tiêu Diêu Vương dùng lực lượng Nhân Tiên, hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất, đối phương dự định ở phương hướng gì đối phó Tô Kính.
Chuyện này, Tiêu Diêu Vương sớm có chuẩn bị, cũng không sợ người khác chơi đùa thế nào.
Hiện tại Đông Tần đế quốc, hơn phân nửa nắm giữ ở trong tay người nhà, người khác coi như biết chuyện này, chỉ cần mình không thừa nhận, người khác có thể có biện pháp nào?
Về phần đi chất vấn Tô Kính, dùng Tiên thuật đi thăm dò linh hồn của Tô Kính?
Đừng đùa giỡn, Tô Kính chắc chắn sẽ không đáp ứng, ai tới, liền giết chết kẻ đó. Bởi vì loại chuyện điều tra linh hồn này, là muốn thương tổn bản nguyên. Tô Kính là thủ lĩnh của Lục Đạo Chân Quân, coi như ngươi có một vạn điểm đáng ngờ, trừ khi Tô Kính thừa nhận, bằng không mà nói, ngươi chỉ có thể dùng thủ đoạn bạo lực, tiêu diệt Lục Đạo Chân Quân.
Đây là chỗ tốt của địa vị và thực lực, nếu như Tô Kính chỉ là một Luyện Khí sĩ phổ thông, dù người khác nói xấu hắn là vực ngoại Thiên Ma, cũng không có ai bởi vì hắn xuất đầu làm chủ.
Hiện tại hắn rõ ràng chính là Thiên Ma đoạt xá, cũng không có ai thật có biện pháp khiến Tô Kính đầu án tự thú.
Đối phương có thủ đoạn gì, cũng không cần chặt, hiện tại linh hồn của Tô Kính cũng Tiên cảnh thế giới cộng minh, coi như ngươi có Tiên thuật gì, cũng không động được linh hồn của Tô Kính, ngay cả kiểm tra ra dị thường cũng không được, vậy không thể chứng minh Tô Kính chính là Thiên Ma. Tối đa Tô Kính nói là bởi vì Tiên cảnh thế giới, mới gây nên linh hồn biến dị.
Tiểu tử Tô Kính này, đã an trí tốt Vạn Tiên điện, mình cũng không có gì phải sợ. Nếu như Mộ gia thật có thể liên hợp với rất nhiều người, cùng lắm liền đánh một trận, ai sợ ai.
Bản thân Tiêu Diêu Vương là Nhân Tiên, lực lượng mạnh nhất trên thế giới này, còn vượt lên trước đám người Tô Kính, thậm chí Bạch Hiền cũng không phải đối thủ của hắn, cho nên hắn mới yên tâm.
Phó Thanh Sơn nhìn Trâu Nguyên Kiệt nói:
- Đem ngươi biết, cùng tài liệu tương quan chuyện này, nói cho ta biết, có cái gì quên mà nói, ngươi tự hiểu.
Phó Thanh Sơn nói xong, liền không lên tiếng nữa, Trâu Nguyên Kiệt kia mờ mịt quỳ trên mặt đất, không biết từ đâu nói lên.
Hắn vốn cho là, bản thân có dũng khí đối mặt tử vong, chỉ là sau khi chết mới hiểu được, sinh mệnh đáng quý cỡ nào. Hơn nữa hắn cũng có thể cảm giác được, hắn ở Mộ gia lưu lại linh hồn lạc ấn, còn có một tia phân hồn, đều đã tiêu tan thành mây khói.
Mộ gia hứa hẹn, biến thành nói suông.
Phó Thanh Sơn hỏi, cực kỳ hữu hiệu, Tiêu Diêu Vương đạt được hết thảy hắn muốn biết.
Trong linh hồn Trâu Nguyên Kiệt, đương nhiên là có cấm chế tương quan. Bất quá hắn là quan viên triều đình, Mộ gia hạ cấm chế, cũng không phải là đặc biệt thái quá, chỉ là làm một chút đồ vật tính then chốt.
Vấn đề là những cấm chế này, ở trước mặt Phó Thanh Sơn, đều thành bài biện.
Sau khi hỏi qua, Phó Thanh Sơn không chút do dự bắt đầu sưu hồn. Linh hồn của Trâu Nguyên Kiệt dị thường thống khổ, không cách nào hình dung. Phảng phất như vô số điện cương châm đâm vào đầu óc, hắn muốn hôn mê cũng không thể.
Đối lập kết quả thẩm vấn, Trâu Nguyên Kiệt không có bất luận lời nói dối gì, thậm chí không có tin tức lệch lạc.
Hắn đã không sống được, nếu như liên lụy người nhà nữa, hắn chết lại có ý nghĩa gì?
Tiêu Diêu Vương nhìn tình báo, cau mày nói:
- Ngươi nói, Mộ gia này, chẳng lẽ là muốn phủ định hoàng thất thống trị?
Phó Thanh Sơn không nói, nếu như Cúc Nguyệt Sơn ở đây, nhất định sẽ có phân tích. Hắn chỉ phụ trách giết người, không quan tâm cái này. Tiêu Diêu Vương cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, chân mày hắn nhẹ nhàng thư giản ra, nói với Phó Thanh Sơn:
- Sự tình Kính nhi, sợ là không gạt được. Bất quá không sao cả, chúng ta không thừa nhận, ai cũng không có biện pháp.
- Đối kháng khắp thiên hạ sao?
Phó Thanh Sơn hỏi ngược một câu. Hắn không phải là muốn Tiêu Diêu Vương ngăn cản loại chuyện này phát sinh, hắn mở miệng, là bởi vì rất chờ mong kết quả như vậy.
- Khắp thiên hạ? Ha hả, trong tay ta, có sáu thành tinh binh của đế quốc, bên Nam Cương kia, là tồn tại gần như tư quân. Lực lượng trong tay Vũ Uy Vương còn không bằng Vô Ưu công chúa. Tô gia nhất định sẽ ủng hộ ta, đừng xem Kính nhi xuất thân có chuyện, nếu như Tô gia phản đối mà nói, sau này Tô gia lại ra thiên tài gì, bị người chỉ chứng, lẽ nào sẽ gạt bỏ?
- Đáng tiếc.
Phó Thanh Sơn lắc đầu.
- Không có gì đáng tiếc, chuyện này, ta muốn làm lớn hơn một chút. Kính nhi sắp trở lại, bên Ngọc Kinh thành này, lưu lại Cố Quân Sơn là được. Ngươi triệu tập nhân thủ, kêu Nguyệt Sơn. Tất cả lực lượng về ngươi điều khiển, thẳng thắn nhổ Mộ gia này ah.
Chuyện này, rõ ràng là Nguyên gia làm, nhưng Tiêu Diêu Vương trả thù, lại rơi vào trên người Mộ gia. Phó Thanh Sơn cũng không thấy kỳ quái. Đối với hắn mà nói, có người giết là được, mặc kệ mục tiêu là ai.
- Phân ba giai đoạn làm, giai đoạn thứ nhất, ngươi dẫn người đi ám sát người Mộ gia. Giai đoạn thứ hai, lệnh Cúc Nguyệt Sơn cùng bọn họ chính diện xung đột một chút. Giai đoạn thứ ba, để Lâm Hoành Sơn mang binh, càn quét Quỳnh Châu.
Phó Thanh Sơn cũng không ngốc, hắn đương nhiên minh bạch, Tiêu Diêu Vương làm như vậy, cũng không phải tất cả đều là vì Tô Kính. Hắn đối với Quỳnh Châu, sợ là sớm đã có tâm tư triệt hạ.
Sau khi hạ Quỳnh Châu, Quỳnh Châu lấy tây, Nam Cương lấy đông, cái châu phủ này, đều ở dưới gối của Tiêu Diêu Vương, phía bắc còn có Kinh Châu. Nguyên gia cũng tốt, Đường gia cũng được, đều vén không được sóng gió.
Chuyện này mới đầu, nhiệm vụ của Phó Thanh Sơn rất nặng. Hắn phải giết chết một ít người Mộ gia coi trọng nhất. Những người bị giết này, phải cho Mộ gia không thể chịu đựng được, cùng thế lực của Tiêu Diêu Vương lên xung đột chính diện mới được.
Sau khi chính diện xung đột, cường giả Mộ gia tổn thất một nhóm, đại quân của Lâm Hoành Sơn liền có thể bắt đầu hành động.
Cái này phải đợi Tô Kính trở về, mới có khả năng bắt đầu phát động. Hiện tại sớm bố trí một chút là được. Lúc này Phó Thanh Sơn liên hệ Lục Đạo Chân Quân của Tô Kính. Nhận được tin tức là, đám người Tô Kính, chí ít còn phải ba tháng mới có thể trở về. Đây là kết quả nhanh nhất, nếu như xảy ra ngoài ý muốn, đại khái phải nửa năm sau mới về Đông Tần.
← Ch. 1712 | Ch. 1714 → |