← Ch.1798 | Ch.1800 → |
Bận rộn hơn một tháng quân đội bên Quỳnh châu đã xuất phát, chiến hạm lớn nhỏ không giới hạn tiến hướng nam.
Tô Kính xuất chinh với danh nghĩa Vô Ưu thân vương, vì hạm đội nhà mình còn chờ bên ngoài Đại Thánh sơn nên bộ đội của hắn không tăng quá nhiều.
Chủ yếu hậu cần trực tiếp bổ sung rất nhiều vũ khí, đặc biệt loại vũ khí sẽ tiêu hủy. Đối diện sinh vật cấp thấp bị ma hóa ngươi không thể dùng vũ khí cao cấp, giống như dùng đạn đạo bắn vào lều, rất ngốc.
Đường gia và phủ Thân Vương của Tô Kính chiến khu liền nhau, lần này ở cánh phải Đường gia. Chiến khu phân chia cho Diễm Đế Minh, cố ý làm như vậy vì cánh phải của Diễm Đế Minh là Tàng Kiếm Đạo Cung, sau đó đến Chu gia.
Chiến khu được phân chia cực kỳ tỉ mỉ, cách nhau không gần.
Bên Đường gia, Đường Đoạt vẫn là chủ soái, nhưng Đường gia trực tiếp tăng số lượng Chân Tiên lên hai mươi người, hơn trăm Thiên Tiên.
Vì thời gian nên Đường gia còn lực lượng chưa đến kịp, tăng số lượng bộ đội không đủ. Nhưng hết cách, nếu không trợ giúp đi tiền tuyến không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Phải nhanh chóng tiêu diệt mưu đồ của Ma môn mới được.
Thần Binh đế quốc trả lời rất kiên quyết, bọn họ sẽ phái một hạm đội cỡ lớn đến đại lục mới chỉnh hợp trước, rồi từ hướng tây nam tấn công Đại Thánh sơn.
Thời gian tấn công đại khái sau một năm.
Đông Tần phỏng đoán tổng tấn công bên mình cũng cần chuẩn bị một năm. Hai bên ký kết quốc thư, xem như liên hợp tác chiến Thần Binh đế quốc mời Đông Tần đế quốc đi đại lục mới trợ giúp, bên Đông Tần phái một phần quân đội, nhiều binh ngẫu phối hợp tác chiến.
Tô Kính không quá quan tâm chiến sự đại lục mới, cách cục cuối cùng nếu Đông Tần và Thần Binh đế quốc đều tồn tại thì Đông Tần sẽ chiếm Đại Thánh sơn, Thần Binh đế quốc thì chiếm đại lục mới.
Hai nhà chia nhau bốn khối đại lục, lực lượng hai bên giao nhau hình thành thập tự kiềm chế nhau, cách cục như thế tránh cho nội đấu.
Quân đội đế quốc tiến lên trên biển, tốc độ không quá mau. Chưa chế tạo xong Kim Ngọc Phù Đồ, tới chiến khu sẽ trễ chút, dọc đường lo luyện binh cũng rất cần thiết.
Nhiều quân đội tạm thời tụ tập với nhau, không có ăn ý gì.
Hạm đội của Tô Kính không nhiều, hắn không đổ dồn vào quá mức. Lâm Tạ Hồng góp vào càng ít, phụ thuộc vào bên Tô gia tiến lên, chủ yếu vì rèn luyện quân đội Thần Binh phủ.
Dù sao Tô Kính có Kim Ngọc Phù Đồ, tăng binh dễ dàng.
Tô Kính nhiều tình báo hơn nhà khác một chút, đó là đối phương rất có thể xuất hiện ảnh chiếu Kim Tiên. Kim Tiên không thể giáng lâm bên này, chế tạo phân thân sẽ hao tổn khá lớn cho mình. Thường khi Kim Tiên lục phẩm không có hy vọng thăng cấp Đại La thì mới phân ra chút lực lượng chế tạo phân thân. Đối phương ở trong khu vực ảnh chiếu, có cái lợi ma nhiễm, ảnh chiếu Kim Tiên đi vào vẫn có thể giữ cảnh giới Chân Tiên.
Chân Tiên như vậy thực lực mạnh hơn Chân Tiên bình thường, hiểu biết về lực lượng cũng khác.
Quân đội Thần Binh phủ của Lâm Tạ Hồng không đủ một đạo, gồm một trăm hai mươi vạn người, binh lực sáu quân đoàn không đến lượt nàng xông lên trước nhất. Tô Kính rất yên lòng, Lâm Tạ Hồng có vai trò cứu trận, lỡ hoàng đế có rắc rối gì nàng sẽ nhanh chóng chạy tới cứu.
Côn Luân Bát Cảnh cung, tám Kim Tiên đều có ảnh chiếu đến. Tô Mộ và Khương Vô Ưu đi cùng nhau đến Diễm Đế Minh, Tô Kính.
Một nam nhân quỳ trước mặt Khương Vô Ưu, là Chân Tiên của Chu gia, Chu Dũng. Người này được gọi là vào Đại Thánh sơn Ma môn chiến đấu hơn mười năm, thành tựu Chân Tiên mới trở về.
Tô Kính biết được tình huống thật sự của Đại Thánh sơn liền sai người đi bắt Chu Dũng. Giờ trên người Chu Dũng không có chút tiên khí, người ủ rũ.
Chu Dũng quỳ dưới đất nhưng mặt không có biểu tình cầu xin, chỉ toàn cay đắng:
- Trưởng công chúa, đúng là ta đi Đại Thánh sơn, công chúa có sưu hồn cũng chỉ có kết quả này.
- Đã là Chân Tiên, sưu hồn có ích lợi gì? Ta không phải Đại La Kim Tiên, không thể làm gì linh hồn của ngươi được.
Bên cạnh Vô Ưu công chúa trừ trưởng lão Diễm Đế Minh ra còn có Mộ Ngân Mâu, Ưng Dương, Khuyển Thập Lang.
Vô Ưu công chúa nhìn người xung quanh, chậm rãi nói:
- Tô Kính nhà ta quen thân với Chu gia, tra tấn Chu Dũng thì không tốt. Mọi người nói xem phải làm sao?
Bảy trưởng lão buồn bực, chuyện này biết làm sao?
Chắc chắn Chu Dũng có vấn đề, có lẽ bản thân gã không biết mình bị ma nhiễm. Nhưng nếu không đụng đến linh hồn thì không ai nhìn ra được, nếu đụng vào linh hồn Chu Dũng vậy khó ăn nói với Chu gia. Chu Dũng bị ma nhiễm còn đỡ, lỡ gã trong sạch, Chu gia khi không mất một Chân Tiên thì thù hận rất lớn.
Lan Phán Tình Nguyên gia, Đường Đan Dương Đường gia, Tô Tiên Tô gia, Lý Chân Nhất Lý gia, La Y Tàng Kiếm Đạo Cung, Chu Long Hổ Chu gia, Lộ Minh Vương Khổng Tước Đạo Cung, bảy người đều lắc đầu không trả lời.
Vô Ưu công chúa nhíu mày nói:
- Ta có quyết định gì tám trưởng lão đều có quyền lực phủ quyết, hiện tại sao không nói tiếng nào?
Lan Phán Tình thầm nghĩ chúng ta chỉ chia hoa hồng, làm gì có quyền lực lớn đến thế. Nhưng Vô Ưu công chúa đã nói vậy thì Lan Phán Tình không thể phản bác, chuyện này không phải nói miệng là được, ai lên tiếng là có chuyện lớn.
Chu Long Hổ mở miệng hỏi:
- Điện hạ, tại sao không giao chuyện này cho hoàng đế giải quyết? Vậy thì Chu gia không thể trách chúng ta.
- Ài, hoàng đế mới hố Nguyên gia xong, nếu còn làm tiếp chẳng phải làm mọi người lạnh lòng? Chu gia không làm gì sai, trung thành hết lòng với hoàng thất, chúng ta phải tự mình giải quyết thôi.
Lan Phán Tình thầm nghĩ: Đó là tại vì ngươi đã có phương án, nhận định Chu Dũng thật sự không sạch sẽ.
Nếu không thể lấy được gì từ Chu Dũng thì Diễm Đế Minh sẽ phải lộ mặt đột nhập phúc địa Ma môn, cướp bóc hàng loạt dẫn đến nguyên chiến cuộc biến đổi, Diễm Đế Minh sẽ danh chấn thiên hạ.
Chu Dũng hỏi:
- Điện hạ nghi ngờ ta bị ma nhiễm?
Vô Ưu công chúa gật đầu. Không kiểm tra ra Chu Dũng có gì khác lạ nhưng năm đó Tô Tuyết cũng như vậy, Vạn Tiên thể, ha ha.
Chu Dũng nhướng mày tức giận gắt:
- Không lẽ cái chết mới chứng minh sự trong sạch được?
Vô Ưu công chúa lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi chết thì ta sẽ bôi đen cho ngươi suốt đời không thể trở mình!
Lòng Chu Dũng lạnh lẽo, gã biết Vô Ưu công chúa không hù dọa mình.
- Ta tham gia Diễm Đế Minh tất nhiên đặt Diễm Đế Minh lên hàng đầu, ta là Chân Tiên, sao có thể không sợ chết? Nhưng sợ chết cũng phải đối diện tất cả. Điện hạ, đã lâu vậy rồi, nên hỏi người đã hỏi, nếu không tin thì dùng cách gì cũng được, ta sẽ không tìm gia tộc làm chỗ dựa đi lý luận với điện hạ.
← Ch. 1798 | Ch. 1800 → |