← Ch.1837 | Ch.1839 → |
Tô Kính nghiền ép xông qua không thành vấn đề, từ bỏ chỗ này cũng không là vấn đề.
Vấn đề là Tô Kính muốn cái gì?
Đúng vậy, Tô Kính muốn trung tâm Thập Tuyệt trận. Tô Kính có mặt ám Hà Đồ Lạc Thư, lấy được trung tâm này không có bản vẽ cũng có thể thôi diễn ra.
Thập Tuyệt trận này là đẳng cấp trên Đại La Kim Tiên mới sáng tạo ra được.
Ma môn được đến truyền thừa không tệ, chắc cũng không thiếu tài nguyên. Từ tình huống đã biết Ma môn chỉ thiếu thời gian.
Nếu cho phép Ma môn phát triển từ từ thì Ma môn không ngán Đạo Môn. Nên Ma môn tìm cách phá hoại thế giới Thần Châu, ngăn Đạo Môn phát triển, khiến Đạo Môn sinh ra ảo giác Ma môn đã không có thời gian, muốn được ăn cả ngã về không.
Xem ra trước kia Tô Kính suy nghĩ quá đơn giản, kẻ địch rất đơn thuần.
Ma môn thật phức tạp, Tô Kính không nói điều này cho ai nghe.
Tô Kính chỉ bảo với chủ tướng U Minh Đạo Cung:
- Bây giờ nghiền áp quá sẽ không thay đổi kết cục của Lục Hà Dương, đó là không gian khác.
Người U Minh Đạo Cung không có gì để nói. Đúng vậy, trận pháp địch thật ra là bài bố một không gian riêng, triệu tập hạm đội nghiền áp qua thì sao? Lục Hà Dương nên chết vẫn sẽ chết.
Bên Đạo Môn sẽ tổn thất hạm đội rất nhiều.
Thập Tuyệt trận không bài bố nhằm vào cá nhân, chiến hạm ở trong Thập Tuyệt trận không phát huy ra uy lực vốn có, toàn dựa vào liều mạng tiêu hao ngọc thạch khởi động trận pháp công kích, dựa vào số lượng khổng lồ nghiền áp đối thủ.
Đông Tần có thể tụ tập đủ binh lực tại đây, vấn đề là nơi này không phải chỗ quyết chiến của Ma môn mà chỉ là chướng ngại vật nhỏ.
Nếu tất cả chướng ngại đều đánh kiểu này thì rất nhanh Đông Tần không có binh để dùng.
Lục Hà Dương đang đứng bên mép vực, sau lưng có mười tiên nhân Ma môn mặc áo tiên màu đen bao vây.
Trước mặt Lục Hà Dương là vực sâu không thấy đáy, mây mù che khe rãnh, lôi quang lấp lóe.
Một tiên nhân Ma môn mở miệng nói:
- Có lẽ ngươi nên suy xét đầu hàng.
- Đầu hàng?
- Để Ma Chủ của chúng ta gieo ma chủng thì sẽ không phản bội, ngươi thành người của chúng ta.
- Sau đó ta trở lại Đông Tần làm nội ứng của các ngươi đúng không?
- Đúng vậy! Ma chủng giấu sâu, chỉ cần ngươi không chủ động làm lộ thì bọn họ sẽ không phát hiện.
- Đông Tần có rất nhiều loại người này?
- Không nhiều, ngươi cho rằng ma chủng dễ có vậy sao? Được đến ma chủng thì ngươi thành tựu Kim Tiên cũng không thành vấn đề, xuyên suốt.
- Ha, ăn nói lớn lối. Nếu Ma Chủ có thủ đoạn như thế sao không tự mình lại đây.
Cần câu của Lục Hà Dương ném xuống vực sâu, thu về thì trống rỗng, đây là lần đầu tiên lão không thành công kể từ khi vào trận.
- Ma Chủ cần gì ra tay? Ngươi không có đạo binh chỉ là cọp già không có răng, mười chúng ta đủ rồi.
Lục Hà Dương biết đối phương lộ bí mật ma chủng thì tự tin sẽ đánh chết lão tại đây, nếu không đầu hàng sẽ phải chết.
Nhưng đầu hàng? Lục Hà Dương chưa bao giờ nghĩ đến. Đã là Chân Tiên thì tâm ý kiên quyết. Trừ phi bị Đại La Kim Tiên thôi miên khống chế, nếu không Lục Hà Dương tuyệt đối không dao động tín niệm.
Mười tiên nhân Ma môn mỗi người đều là Chân Tiên, nhưng cảnh giới chưa đến độ cao như Lục Hà Dương, bản thân thăng cấp có vấn đề, chắc dùng ma chủng nâng cao. Nếu không với ưu thế của đối phương cần gì chiêu hàng, đã sớm ra tay.
Lục Hà Dương không cảm thấy mình có thể may mắn thoát khỏi, đối phương chỉ không muốn bị lão kéo đi chết chùm. Trước tiên chiêu hàng dao động lòng tin của Lục Hà Dương, dù lão từ chối thì trong lòng đã gieo hạt giống.
Đây chính là thủ đoạn của Ma môn, rất vô sỉ nhưng dùng tốt.
Lục Hà Dương khẽ thở dài:
- Thật là tiếc nuối, ta vốn nghĩ thân thể sẽ thành tựu Quỷ Tiên, ài.
Một thứ bay lên sau đầu Lục Hà Dương, gió thê lương nổi lên.
Mười tiên nhân Ma môn biết không ổn, đối phương định liều mạng:
- Ra tay!
Bọn họ không tính trước được, chiêu hàng, kéo dài thời gian, ổn định không gian là sách lược định sẵn.
Phe mình chưa nghe cò kẻ mặc cả đối phương đã muốn liều mạng.
Một tiên anh hình dạng khô lâu bay lên sau đầu Lục Hà Dương, cơ thể lão nhanh chóng tan rã, máu thịt bay hướng tiên anh bao lấy nó, trong phút chốc lại biến ra thân thể.
Nhưng lần này tiên anh là xương, Lục Hà Dương đã là Chân Tiên quỷ tu, sức sống bị phong tỏa trong khô lâu do tiên anh biến ra, không tiết ra chút nào.
Lục Hà Dương hóa thành Quỷ Tiên, cần câu trong tay biến mất, thay vũ khí khác.
- Ta sẽ không chết, hơn nữa từ hôm nay trở đi không đội trời chung với Ma môn, sẽ có ngày Ma môn xóa sổ khỏi vũ trụ này!
Lục Hà Dương phân giải máu thịt biến thành Quỷ Tiên, người có chút hơi thở Kim Tiên, cần câu biến ra vũ khí khác.
Đó là một chiến chuy xương trắng, đầu chuy do vô số mảnh vụn xương trắng gắn kết với nhau, khe hở có hơi thở đỏ như máu mấp máy. Trên cán chuy có gân mạch tím đỏ vòng quanh.
Chiến chuy xương trắng xuất hiện, mười Chân Tiên sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Lục Hà Dương vẫn không phải là Kim Tiên, chỉ là Chân Tiên, nhưng khiến bọn họ cảm giác hơi thở chết chóc. Dù chỉ là áp lực trong khoảnh khắc cũng làm bốn Chân Tiên có sai sót, xoay người bỏ đi.
Trận pháp mười người đừng nói bốn người rời khỏi, dù một người bị ảnh hưởng cũng chết người.
Lục Hà Dương giơ chuy đập trúng một Chân Tiên Ma môn gần nhất. Chiến chuy xương trắng đập vào đỉnh đầu Chân Tiên, huyết khí trong khe hở xương trắng tán đi bao phủ Chân Tiên.
Trong huyết khí phát ra tiếng gào thét, Thập Tuyệt trận cũng không ngăn cản được.
Ngoài Thập Tuyệt trận, chủ tướng U Minh Đạo Cung biến sắc mặt, nhíu chặt mày. Vốn tưởng Lục Hà Dương sẽ mở ra con đường mới cho U Minh Đạo Cung không ngờ nhân duyên tình cờ lần này lão đi đường quỷ tu.
Quỷ Tiên U Minh Đạo Cung khác với sau khi chết quỷ hồn tu tiên, cơ bản không có gì chuyên môn khắc chế Quỷ Tiên được. Nhưng đường tu hành của U Minh Đạo Cung hơi hẹp, ai đều hy vọng con đường rộng rãi.
Lục Hà Dương là Chân Tiên cực kỳ có hy vọng, nhưng bây giờ đã trở lại con đường cũ của U Minh Đạo Cung.
Đây chưa chắc là chuyện xấu, ít ra Lục Hà Dương dư sức thành tựu Kim Tiên, thậm chí lên Đại La cũng được. Nhưng so sánh với thứ đã mất thì các tiên nhân U Minh Đạo Cung tiếc cho Lục Hà Dương.
Bùm!
Chuy thứ hai đập vào lưng Chân Tiên Ma môn khác. Nguyên người Chân Tiên biến mất chỉ còn cái đầu và hai chân.
Huyết khí bành trướng gấp đôi, tiếng gào thảm càng vang dội.
← Ch. 1837 | Ch. 1839 → |