← Ch.1916 | Ch.1918 → |
- Ngươi khẳng định có biện pháp, đúng không?
- Ta là có biện pháp, bất quá như vậy mà nói, ta lại không nỡ bỏ ngươi chết. Ở trên người ngươi, ta đầu tư sẽ rất lớn.
- Lớn bao nhiêu?
- Ta muốn ngươi trở thành khí linh của Hỗn Độn Tiên Chu ta, để Địa Hỏa Lô tiến giai thành Địa Tiên Lô. Cứ như vậy, Đại La Tiên Khí của ta, đủ để chống đỡ hắn công kích, ta có tám thành nắm chặt, để hắn hồn phi phách tán.
- Khí linh sao? Đây chính là hạ tràng của ta?
- Nếu ngươi không thích, cũng không sao cả. Hỗn Độn Tiên Chu của ta, nguyên bản không dự định có khí linh, đường tu hành của ta cũng không cần cái này.
- Được rồi, khí linh cũng không sao cả, điều kiện duy nhất của ta, ngươi đáp ứng là được.
- Nói.
- Một ngày kia, nếu ta không muốn sống nữa, ngươi phải ở trong nghìn năm tìm được thay thế chúng ta, để ta đi chết.
- Ngươi không muốn tự do?
Tô Kính có chút kỳ quái hỏi.
- Muốn tự do, làm cái gì? Thời điểm ta tự do nhất, không có nghe phụ thân nói, làm ra tuyển chọn bi ai nhất kiếp này. Ngươi tới nói cho ta biết, ta còn muốn tự do sao?
- Bi ai tâm chết, ta thật kỳ quái, vì sao ngươi không chết bây giờ.
Tô Kính kiên trì quan sát Hỏa cự nhân, hắn là Thiên Ma, cũng khó mà xác định đối phương có phải là thật tâm hay không.
Không có biện pháp, đối phương cũng là Đại La, có thủ đoạn thông thiên, Thiên Ma Kính của mình, cũng chỉ có thể vây khốn mà thôi.
Muốn giết chết Hỏa cự nhân, tốn hao thời gian sẽ không quá ngắn. Thiếu niên Đại La đối diện kia, thực lực đang không ngừng tăng, Tô Kính không chờ nổi. Mà mạo hiểm để cho nàng trở thành khí linh mà nói, nếu như mình tính sai, sẽ hủy diệt Hỗn Độn Tiên Chu.
- Ta cũng có một chút kỳ vọng, nếu như ngươi trước ta một bước chết, loại khí linh cảnh giới như ta sẽ không theo tử vong. Ngươi cũng là hỗn đản, ta thật hy vọng, sau khi ta thấy hắn chết, lại nhìn thấy ngươi cũng chết. Có thể nhìn thấy các ngươi đều chết, ta cũng được đền bù tâm nguyện.
- Ta hi vọng, ngươi kiên trì đủ cường đại.
Tô Kính nói xong, đã vứt Hỗn Độn Tiên Chu vào Thiên Ma Kính, bản thân cô lập với hằng tinh.
Hỏa cự nhân bay vào trong Hỗn Độn Tiên Chu, chủ động để Hỗn Độn Tiên Chu đồng hóa, trở thành khí linh.
Tô Kính chờ mười hai canh giờ, thiếu niên Đại La thấy một màn như vậy, trong lòng băng lãnh. Đối phương hiển nhiên là thuyết phục được đạo lữ của mình, như vậy mình không có bất kỳ đường sống.
Tô Kính nhìn thiếu niên Đại La trong hằng tinh, mỉm cười nói:
- Sớm biết hôm nay, hà tất lúc đầu còn làm?
- Nếu chọn lại một lần, ta cũng không có lựa chọn nào khác. Ta muốn sống, phải có đủ tài nguyên, Tinh vực này, là sau khi tiêu hao hết tài nguyên, cũng chỉ có thể duy trì một Đại La Kim Tiên. Luôn có người phải hi sinh, không phải sao?
- Vì sao ngươi không hi sinh mình?
Tô Kính thu hồi Hỗn Độn Tiên Chu, đứng ở trên boong thuyền, nhảy vào trong hằng tinh.
- Ta là Thiên mệnh chi tử, độc nhất vô nhị!
Thiếu niên Đại La hai tay huy vũ, xung quanh bàn tay hắn, mấy trăm Hỏa cầu ngưng tụ, như vờn quanh hắn, phát ra nhiệt độ nóng bỏng. Mấy trăm Hỏa cầu này xuất hiện, toàn bộ hằng tinh nhiệt độ đều theo hạ thấp xuống.
Tinh Vân xung quanh Hỗn Độn Tiên Chu, bị biến hóa kịch liệt này trùng kích, cơ hồ là mạnh mẽ xé rách ra, lộ ra thân hạm bên trong.
Tô Kính không sợ hãi chút nào, hai tay hắn cũng theo huy vũ, mấy trăm Thủy cầu vờn quanh thân thể hắn phi hành, trong Thủy cầu lôi quang lóe ra.
- Đây là ta sớm nhất học tập một cái đạo thuật, Thuỷ lôi.
Tô Kính nhào người tới.
Thiếu niên Đại La kia phiền muộn, hắn biết Tô Kính có Thiên Ma Kính, làm sao dám cùng Tô Kính cứng đối cứng. Bị giam vào, mình chết sẽ nhanh hơn.
Hắn lắc mình tách ra, Hỗn Độn Tiên Chu bỗng nhiên thu nhỏ lại, từ dưới chân Tô Kính bay ra, ngoặt một cái, đánh về phía thiếu niên Đại La.
Thiếu niên Đại La mở miệng phun ra một đạo hồng quang, dĩ nhiên định trụ Hỗn Độn Tiên Chu. Tô Kính tiện tay từ trong Hỗn Độn Tiên Chu, rút ra hai thanh Thanh Minh Đao, trên dưới giao thoa chém tới.
Hỏa cầu bay lượn, Thanh Minh Đao nhất nhất phá diệt những Hỏa cầu kia, sau khi hủy 102 Hỏa cầu, Thanh Minh Đao đột nhiên băng giải.
Trên mặt thiếu niên Đại La, dáng tươi cười chỉ duy trì trong nháy mắt liền tiêu thất.
Tiên Khí của đối phương, dĩ nhiên không có linh hồn lạc ấn, mình hủy diệt, đối phương căn bản là không có bị thương tổn, điều này sao có thể?
Hắn đây là tính toán sai lầm, Long Xà Bát Cảnh Hồ của Tô Kính, là bản mạng Tiên Khí, cần gì phải xử lý. Tiên Khí còn lại, đều là hình chiếu ý niệm ở phía trên, dùng Thiên Ma chi khí bắt chước ra trạng thái linh hồn lạc ấn.
Cái Tiên Khí này hủy, hắn cũng chỉ là tổn thất một chút Thiên Ma chi khí mà thôi.
Hỗn Độn Tiên Chu chủ pháo, tám cái phù văn thật lớn bay lên, tập trung thiếu niên Đại La kia ở trung tâm. Tám cái phù văn này hình Bát Quái, sau khi thiếu niên Đại La bị nhốt, Nghịch Lân Mâu của Tô Kính chuẩn xác đâm vào trán của thiếu niên Đại La.
Thiếu niên Đại La đầu ầm ầm nát bấy, thân thể cũng băng giải thành vật chất như mảnh kim loại.
Tô Kính đi về phía trước, thiếu niên Đại La huyễn ảnh ở hơn trăm dặm ngưng kết, chết chỉ là thế thân.
Bát Môn Tỏa Tiên Lôi cũng mất đi hiệu lực? Tô Kính vốn cho là, một kích này có thể định trụ Càn Khôn, nhưng vẫn còn có chút ngây thơ a, Đại La Kim Tiên, bị mình áp chế mạnh liệt nữa, cũng có thủ đoạn bảo mệnh.
Trong hai mắt thiếu niên Đại La một mảnh băng lãnh, không có bất kỳ tâm tình gì nữa. Tô Kính biết, đối phương là muốn liều mạng, hắn quay người lại, liền tiến vào trong Thiên Ma Kính.
Thiếu niên Đại La đột nhiên mất đi mục tiêu, bản thân lại mạnh mẽ ngưng hẳn hấp thu lực lượng hằng tinh, trong khoảng thời gian ngắn khó chịu không gì sánh được, trong thân thể, mấy trăm vết thương hé ra.
Tô Kính xuất hiện ở phía sau hắn, Chúng Sinh Ấn bỗng nhiên nện xuống, nghĩ thầm, cái này ngươi còn không chết?
Thiếu niên Đại La xoay đầu, tránh thoát Chúng Sinh Ấn. Thân thể hắn cũng theo phân giải, hóa thành một đoàn hỏa diễm khổng lồ.
Tô Kính vô cùng kinh ngạc, đối phương không phải là Nguyên khí phân thân gì, lại có thể hóa thành hỏa diễm, nửa điểm tì vết cũng không có. Dù đập trúng một tia hỏa diễm, cũng không có linh hồn của đối phương.
Đối phương bị thương không nặng, Tô Kính tiếc nuối.
Thiếu niên Đại La kia hóa thành hỏa diễm, né tránh một kiếp lại không nghĩ như vậy. Lần này Tô Kính chí ít đập chết hắn ba thành Nguyên khí.
← Ch. 1916 | Ch. 1918 → |