← Ch.1985 | Ch.1987 → |
Trong thiền viện có một cao tăng to lớn tĩnh tọa dưới cây, bỗng nhiên nội tâm hắn sinh lòng cảm ứng và nhìn ra xa, kỳ quái nói:
- Ngoại vực tà ma? Làm thế nào?
Mi tâm của hắn mở con mắt thứ ba và khép lại nhanh chóng, cảm giác đau không cách nào hình dung.
- Không xong ah, đây chính là thiên địa đại kiếp nạn, tà ma xâm lấn, xem ra phải tìm các sư huynh đệ mới được.
Hòa thượng cao lớn lẩm bẩm, trong lòng bàn tay xuất hiện một tờ giấy, hắn tiện tay viết lên đó vài chữ và ném vào không trung, tờ giấy kia hóa thành chim tước và bay đi.
- Đồng tử, lấy đao của ta tới đây.
Hòa thượng lớn tiếng nói ra.
Sắc mặt tiểu sa di tái nhợt chạy vào, bộ dạng lảo đảo và có vài phần đáng yêu.
- Sư phó, ngài phải rời đi?
- Ân, gặp chuyện không may.
Hòa thượng cao lớn đứng lên, tăng bào màu trắng không nhiễm hạt bụi. Tiểu sa di cầm một thanh tiểu đao giao cho hòa thượng cao lớn.
Hòa thượng cao lớn vuốt đầu trọc của mình và nói:
- Sau khi ta đi các ngươi đóng cửa thiền viện, không nên bị ngoại nhân nhìn thấy.
- Vâng, sư phó.
Tiểu sa di cười ha hả, hòa thượng cao lớn lại không yên lòng, nói:
- Lấy lung linh của ta tới.
- Vâng.
Tiểu sa di chạy đi thiện phòng, không bao lâu trên tay mang theo chung trà bảy mà, giao cho hòa thượng cao lớn.
Hòa thượng cao lớn nâng chung trà ném đi, nó lập tức biến thành cực lớn và bao phủ thiền viện vào bên trong.
- Sư phó, là mạt pháp đại kiếp nạn sao?
Sắc mặt tiểu sa di nghiêm túc, ngây thơ mất hết.
- Có lẽ thế, nếu ta chết, ngươi tới chủ trì thiền viện.
Hòa thượng cao lớn không nói thêm lời nào, hắn bước ra khỏi không gian bảy màu bao phủ và đi về hướn của Tô Kính.
Tô Kính và Tô Mộ như một đám cường đạo không có mục tiêu gì, đi trên con đường lớn, đường lớn rộng rãi nhưng không có người đi đường, đi hơn trăm dặm cũng không có nơi nghỉ chân.
Tô Mộ quay đầu lại, nói với Tô Kính:
- Hòa thượng kia đuổi theo.
- Không phải đuổi theo, chỉ là theo chân.
Tô Kính không quay đầu lạ, thời điểm Trần Đường xuất hiện thì hắn biết ngay.
- Có nên làm thịt hắn hay không?
Tô Mộ hỏi.
- Không muốn, hắn vừa chết, tất cả lại như lúc trước, thật sự là rất phiền. Đoán chừng hắn đã triệu tập nhân thủ đi đối phó chúng ta.
- Vậy thì tốt, hốt gọn một mẻ.
- Không nên xem thường đối thủ, hòa thượng kia giết thế nào cũng không chết, có lẽ giết nhiều sẽ chọc ra mối họa.
- Cùng lắm thì ra ngoài, ta không tin hỗn độn thần hỏa không cách nào luyện hóa Vị Lai Phật quốc.
Tô Mộ cắn răng nói.
- Ta lo lắng một việc.
- Ah?
- Nếu như sau khi ra ngoài, chúng ta trở lại rất nhiều năm trước thì làm sao bây giờ?
Tô Mộ cũng im lặng, bởi vì thứ như vận mệnh là không thể lặp lại. Thực trở về nhiều năm trước, quỹ tích vận mệnh của hai người nhất định sẽ cải biến, không có cục diện ổn định như hôm nay.
- Ca, có phải ta liên lụy ngươi hay không?
- Không có chuyện gì, tối đa ngươi dùng lực lượng hỗn độn thần hỏa cải tạo thời gian quy về chính vị là được.
Tô Kính nghiêm túc nói:
- Vị Lai Phật quốc, bản thân nó cường đại hơn ta và ngươi nhưng từ pháp tắc mà nói không bằng hỗn độn thần hỏa. Chúng ta ở chỗ này gop gớp đủ xá lợi trước, ba ngàn không đủ, cần chín ngàn.
- Ân.
Tô Mộ gật đầu, nghe Tô Kính nói như vậy nên nội tâm nàng bình an.
Gom góp ba ngàn xá lợi còn không dễ dàng, Tô Mộ muốn xá lợi ít nhất kết cấu bên ngoài phải có cấp bậc giống kết cấu của tinh bích.
Không có xá lợi cấp bậc này không đủ dùng để luyện chế Lôi Long đan.
Lôi Long đan có thể chịu tải Lôi Long đại chú, tương lai Tô Mộ lại tiến giai phải dùng Lôi Long đan thúc dục Lôi Long đại chú đều là Đại La đỉnh phong cảnh giới.
Thành tựu vô thượng rất không có khả năng, nếu lại gia tăng cường độ của Lôi Long đan lại dễ dàng hơn rất nhiều, những Lôi Long phù yêu cảnh giới Đại la có thân thể cường hãn có thể thừa nhận công kích của vô thượng Đại La Kim Tiên, sụp đổ cũng nhanh chóng hơn nhiều.
Năng lực chữa trị không cần phải nói, khôi phục trong Thái Sơ thanh khí còn nhanh hơn cả phục dụng kỳ lân đan.
- Chín ngàn? Cần nhiều như vậy sao?
- Phóng thích Lôi Long đại chú cũng cần tiêu hao lực lượng của ngươi. Thật không ngờ tương lai có thể phóng thích Tam Thiên Lôi Long đại chú khủng bố như thế. Tam Thiên Lôi Long đan, ba ngàn tiên đan, ba ngàn thần đan, tất cả có hiệu quả như nhau, tiêu hao khác nhau, luân chuyển sử dụng sẽ tiết kiệm nguyên khí.
Tô Mộ cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- Ta cảm thấy tiêu hao không có gì khác nhau, nghe ngươi nói Lôi Long đan chỉ có thể hóa yêu, Lôi Long đại chú của ta có nhiều cách dùng, nếu có thể trực tiếp hóa ra tiên binh hoặc là thần tướng, cách dùng khác nhau sẽ có tác dụng khác nhau.
- Ân, ngươi tu hành tam giới Yêu Thần nên như thế.
Hai người nói chuyện phiếm và làm như không thấy Trần Đường sau lưng. Tô Kính lại hỏi thăm nguyên lý phóng thích Lôi Long đại chú, Tô Mộ giải thích cho hắn, Tô Kính lúc này mới cảm giác mình quá cô lậu quả văn. Lôi Long là thuộc tính tiên thiên quả nhiên cường hãn không thể hình dung..
Lôi Long đại chú không cần tiêu hao nguyên khí của Tô Mộ. Lôi Long đại chú là cách pháp tắc thể hiện, nó rút ra lực lượng của vũ trụ sử dụng.
Lôi Long đại chú là chất môi giới, bản thân đầy đủ cường hãn là được, từ đó tránh rút lực lượng lại bị phá hủy.
Thứ này thuần túy dựa vào tu luyện căn bản không tu luyện ra được. Tô Kính biết rõ kết cấu Lôi Long đại chú nhưng không thể luyện thành. Trừ phi hắn có huyết mạch Lôi Long, hơn nữa huyết mạch tinh khiết ít nhất đạt tới hơn chín thành so với Tô Mộ mới có thể làm được điểm này.
Vận mệnh giữa người với người không thể như nhau, có hâm mộ cũng không được.
Nếu ngươi hâm mộ cũng chỉ có thể ghen ghét chết mà thôi. Đối với Tô Mộ, đương nhiên Tô Kính sẽ không ghen ghét, hắn vui vẻ còn không kịp đấy.
- Lôi Long đại chú là đồ vật cơ bản nhất của Lôi Long, ca, ngươi không cần lo lắng đâu, Lôi Long pháp thuật cho tới bây giờ đều không có tiêu hao thọ nguyên gì đó, cũng không tiêu hao bổn nguyên của mình.
- Vì cái gì?
Tô Kính hỏi thăm, đa số thời điểm trong chiến đấu cũng tiêu hao tính mạng, bởi vì gặp phải địch nhân không thể đánh bại thường thường sẽ áp dụng cách làm kịch liệt, dùng hi sinh thọ nguyên hoặc là tổn nguyên bổn nguyên cưỡng ép tăng sức chiến đấu.
Lôi Long không có pháp thuật như thế?
← Ch. 1985 | Ch. 1987 → |