← Ch.1986 | Ch.1988 → |
- Bởi vì năm đó Lôi Long căn bản không tồn tại áp lực sinh tồn, đối mặt bất cứ địch nhân nào đều rất thản nhiên.
Tô Kính cười khổ, thì ra là nguyên nhân này.
Chồn biết thả rắm, đuổi địch nhân, lão hổ không cần chức năng như vậy. Bởi vì bất cứ con vật nào đều tránh né lão hổ, lão hổ lại không cần chạy trốn.
Thời đại Thái Sơ, Lôi Long chính là tồn tại đỉnh phong trong chuỗi thức ăn, nhân thủ lại đông, trong huyết mạch căn bản không có tồn tại lực lượng như nhau.
- Từ sức chiến đấu mà nói, ta có khả năng vĩnh viễn kém hơn Thái Sơ Lôi Long lúc ban đầu, nếu cân nhắc từ góc độ Lôi Long đại chú, nếu như ta lại tiến thêm một bước, Thái Sơ Lôi Long cường đại nhất năm đó cũng không phải đối thủ của ta.
Tô Nộ nói với Tô Kính.
Không có nguyên nhân, Thái Sơ Lôi Long cường đại nhất, cũng chỉ có bốn mươi chín đạo Lôi Long đại chú. Tô Mộ số mệnh siêu cường, tu luyện ra ba ngàn Lôi Long đại chú vây công vô địch.
- Đương nhiên, ta chỉ nói trong tình huống đơn đả độc đấu. Thái Sơ Lôi Long sớm nhất, đại đa số sẽ thành lập thần đình, thủ hạ phần đông, ba ngàn Đại La cũng không coi vào đâu. Địch nhân tương lai của chúng ta cũng có số lượng to lớn, ta phải nỗ lực hơn nữa.
- Ngươi không kiêu ngạo sao?
Tô Kính mỉm cười.
- Có gì mà kiêu ngạo? Sinh vật thời kỳ Thái Sơ đều diệt chủng, cường đại thì như thế nào, không thể vĩnh sinh, sớm muộn gì bị người ta quên.
Tô Kính muốn nói điều gì nhưng không nói nữa. Tô Mộ cảm nhận được, vỗ vỗ bả vai hắn.
- Không muốn đập loạn!
Nội tâm Tô Kính hơi kinh hãi, trong lòng bàn tay Tô Mộ có hỗn độn thần hỏa. Loại vật này đừng nói đụng vào, cho dù tiếp cận thì linh hồn hắn đều run rẩy.
- Lực lượng hỗn độn có gì mà sợ?
Tô Mộ lần này cười vui vẻ, lực lượng của mình mạnh hơn ca ca.
Tô Kính nghĩ thầm, Trần Đường là phật đà mạnh mẻ như vậy còn bị luyện hóa thành xá lợi nhiều lần như thế, việc này còn không đáng sợ sao? Theo lý thuyết, trong thế giới này Trần Đường không có tổn thương gì, sức chống cự lại càng ngày càng mạnh. Đối mặt với Tô Mộ, quá trình hắn chết hai lần đều giống nhau, không hề có năng lực chống cự.
Trong hỗn độn thần hỏa còn có thiên tru thần nhãn, lại có thần hỏa vô khổng bất nhập. Hai người mượn nhờ lực lượng thiên tru thần nhãn nên nhẹ nhõm tiến vào Vị Lai Phật quốc. Nếu không chỉ bằng vào cảnh giới vô thượng, tiến vào nơi này còn không biết giày vò bao nhiêu vạn năm.
Tô Kính còn không lý giải tinh bích Vị Lai Phật quốc.
Trần Đường nhìn thấy Tô Kính và Tô Mộ nói giỡn, trong lòng có chút áp lực. Hai này chưa từng nhìn mình, tại sao lại có cảm giác quen thuộc như thế?
Chẳng lẽ là tình huống mình tu hành ra?
Hoặc nói là địch nhân kiếp trước của mình? Thiền viện tình huống đặc thù, nói không chừng bọn họ đã tới rồi?
Hoa sen màu vàng dưới chân Trần Đường bay nhanh hơn, hắn đuổi theo về phía trước. Tô Kính bên kia đã có tư thái công kích. Trên đường lớn cách vài dặm có một đoàn xe đang đi tới, có tăng binh thủ hộ, từng chiếc xe ngựa bảo quang trùng thiên.
Nơi này là Vị Lai Phật quốc, loại nghề nghiệp cường đạo không tồn tại, Tô Kính nhìn đoàn xe là muốn cướp bóc làm cho Trần Đường không nhịn được.
Một đám Kim Đan đại yêu hơn hai trăm người đã vây quanh đoàn xe, Tô Mộ cười hì hì về phía trước, quát:
- Giao đồ vật trên xe ra, ta phóng các ngươi một con đường sống.
Hai người thuần túy là muốn xem phản ứng của Trần Đường, Trần Đường không nhịn được xông lên, Tô Mộ đã âm thầm thả Tô Mộ hào ra ngoài, nó chỉ nhỏ như nắm tay, thiên chư thần quang tiễn nhắm trúng đằng sau, Trần Đường dừng bước.
Trang bị lực lượng bị hạn chế, trên người địch nhân không có lực phòng bị gì, thiên chư thần quang tiễn nhất định có thể giết chết Trần đường, Tô Mộ không ngại có thêm sáu viên xá lợi.
Gom góp ra chín ngàn xá lợi không phải chuyện dễ dàng gì.
Đoàn xe kia dừng lại, bên ngoài xe ngựa có một đám tăng binh cầm cung nỏ trên tay. Trên cung nỏ có phù văn lập lòe, hiển nhiên giết chết Kim Đan không thành vấn đề.
Trong đoàn xe trước mặt có ni cô đi xuống, nàng hỏi Tô Kính:
- Tráng sĩ, đây là cớ gì?
- Cướp bóc.
Tô Kính trả lời.
Nữ ni ngạc nhiên, hỏi:
- Cướp bóc là có ý gì?
Tô Kính cũng không phản đối, Tô Mộ lại nói:
- Chính giao đồ vật trên người của ngươi ra, đúng rồi, không chừng ca ca của ta có thể cướp sắc, nhìn ngươi dung mạo nhất lưu, làm tiểu chị dâu của ca ca ta không phải không được.
Nữ ni khó xử nói:
- Nhưng ta và vị tráng sĩ kia lại không có nhân duyên với nhau thì sao? Còn nữa, những đồ vật trên xe không thể để các ngươi lấy đi được.
- Ngươi cũng tin thứ như duyên phận sao? Ta cho ngươi biết, lâu ngày sinh tình mới là thật, ngươi theo ca ca ta đi, những thứ này xem như đồ cưới.
Tô Mộ không che đậy miệng. Tô Kính mặt trầm như nước, mình muốn cướp sắc lúc nào?
- Còn có đạo lý như vậy?
Nữ ni bộ dạng ngạc nhiên, không có nửa điểm tức giận.
- Chân lí tuyệt đối.
Tô Mộ nghiêm túc nói.
- Ta đọc sách rất nhiều, tại sao ta không biết?
- Nếu tin sách, không bằng không sách.
- Là như thế sao...
Nữ ni suy nghĩ, Tô Kính lúc này lườm Tô Mộ, chỉ sợ ni cô đáp ứng.
- Ta sẽ đi hỏi sư phó, hai vị có thể chờ một chút không?
Nữ ni khẩn cầu.
Tô Mộ tức giận nói:
- Ca ca ta dục hỏa đốt người, đã đợi không được!
Nói xong nàng cầm Lôi Long chiến kích ném về phía trước. Nếu trúng mục tiêu nhất định sẽ bị cắt thành hai đoạn, không có khả năng lưu người sống.
- Thì ra gạt ta.
Nữ ni cầm một viên phật châu trong tay, nàng nâng nó lên ngăn cản chiến kích.
Tô Mộ đại hỉ, lại một phật đà. Nếu phật đà này không ở trong Vị Lai Phật quốc, mình muốn giết chết cũng vô cùng gian nan, hiện tại thì khác, đối phương phải giãy dụa dưới pháp tắc, mà vũ khí của mình vượt xa cực hạn thừa nhận của cảnh giới Kim Đan. Hiện tại so đấu trang bị và nhân thủ.
Trong đội xe phát ra cung nỏ cùng lúc, Tô Mộ thả tấm chắn ra ngoài bắn cung nỏ bắn vào tấm chắn.
Bên này động thủ, Trần Đường không thể kìm được, kim liên dưới chân tỏa sáng và đi theo sau lưng Tô Mộ, quát:
- Yêu nghiệt dừng tay!
Tô Mộ đánh một quyền vào đầu của Trần Đường. Một quyền này đánh lén vào đầu Trần Đường và thủng một lỗ, hắn bị đánh mê muội, trực tiếp bị thiên chư thần quang tiễn bắn chết.
Nắm đấm của Tô Mộ hóa thành bàn tay thu sáu viên xá lợi vào trong tay.
Nữ ni thấy Trần đường bị giết, nàng biến sắc, lửa giận trên mặt làm đầu trọc tỏa sáng.
← Ch. 1986 | Ch. 1988 → |