← Ch.164 | Ch.166 → |
Dịch giả: argetlam7420
Phương pháp dời hồn là tiểu thuật của Đạo gia, đa số đạo nhân đều biết, Thượng Thanh chuẩn đồ lại càng là thuần thục. Chân ngôn đọc xong, có phù chú tiếp dẫn, hồn phách của lão Ngũ nháy mắt rời khỏi bản thể, chuyển đến linh khiếu thần phủ con dơi.
Hồn phách phụ thân chớp mắt là xong, con dơi khổng lồ vốn đang nằm sấp đột nhiên đứng thẳng dậy, Mạc Vấn thấy vậy vội vàng đi tới trước mặt con dơi, ngẩng đầu nhìn nó.
Ánh mắt, bất luận là người hay dị loại đều có ánh mắt riêng biệt của mình, Mạc Vấn với lão Ngũ cùng nhau lớn lên nên hiểu rất rõ ánh mắt của gã, mắt con dơi mặc dù so với mắt người lớn hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt nó giống hệt như ánh mắt lão Ngũ khi trước.
Sau khi Lão Ngũ tỉnh lại, đầu tiên là nhìn nhìn Mạc Vấn, thấy Mạc Vấn đang ở trước mắt mình, trong mắt hiện vẻ an tâm hơn nhiều, lại nghiêng đầu nhìn bản thân, ngay sau đó liền vỗ vỗ cánh thịt. Nhưng lúc này gã còn chưa quen với thân xác mới, cho nên mới chỉ có thể nâng lên cánh thịt, không thể hoàn toàn mở rộng nó ra.
"Lão Ngũ, chớ nên kinh hoảng, ta với lão gia nhà ngươi đều ở đây." A Cửu cũng bước tới, ngẩng đầu nhìn gã.
Lão Ngũ nghe tiếng cúi đầu nhìn về phía A Cửu, biểu tình trên mặt có chút biến hóa, môi nhếch lên, hàm răng sắc nhọn đáng sợ, mặc dù mặt gã quái dị kinh khủng, nhưng hai người vẫn biết gã đang tươi cười chào hỏi hai người.
Mạc Vấn thấy vậy cũng an tâm hơn, trước khi đi Man hoang hắn từng nói qua cho lão Ngũ là hồn phách của gã phải nhập vào một con dơi. Lão Ngũ không có dị nghị gì, mà lại vui mừng dị thường, cho nên sau khi tỉnh lại gã mới không kinh hoảng hay khó hiểu.
Lão Ngũ nhe răng cười mà trông dữ tợn hệt như đang đe dọa. Sau khi cười xong liền quan sát tỉ mỉ thân xác mới, đầu tiên là nhìn hai cánh, rồi lại cúi đầu nhìn chân. Con dơi thân hình tròn vo, gã không thấy được hai chân, lại định nghiêng đầu cố ngắm, nhưng cổ loài dơi rất ngắn, gã cố mãi cũng không nhìn được, sau cùng lại chuyển sự chú ý lên đôi cánh thịt, không ngừng rung rung, định xòe cánh.
Thấy vẻ mặt lão Ngũ như vậy, A Cửu cũng yên lòng, đổi thành một người thường bị trúng mưa tên, trí óc tổn thương nghiêm trọng thì chỉ có một con đường chết, lão Ngũ được Mạc Vấn cứu giúp cho không chết, hơn nữa còn giữ được cốt nhục của mình, coi như đã là kết quả rất tốt rồi. Điểm đáng tiếc chính là lúc này gã không thể biến thành người, kết quả không được viên mãn.
"Ngươi thử làm quen một chút với thân thể này xem có gì không ổn không." Mạc Vấn kéo A Cửu lui về phía sau mấy trượng, dành ra một khoảng trống cho lão Ngũ.
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu liên tục, cùng lúc đó cái miệng hé mở, không hỏi cũng biết là muốn mở miệng nói chuyện, nhưng gã không thể nói được tiếng người, thay vào đó là phát ra một trận nghiến răng điếc tai.
"Đừng vội nói chuyện, cứ từ từ." A Cửu nói.
Lão Ngũ nghe vậy không nghiến răng nữa, cẩn thận quan sát thân thể, sau đó gã cũng bắt đầu quen thuộc hai cánh của mình. Hai cánh của con dơi là do hai chân trước kéo dài biến đổi thành, so với hai cánh của loài chim thì dễ điều khiển hơn, chỉ một lát sau lão Ngũ đã có thể giương lên hai cánh, chỉ là không biết dùng sức, không thể cất cánh.
Mạc Vấn đứng chờ bên cạnh, vẻ mặt rất buồn rầu. Lão Ngũ lúc này còn biết mình không thể nói chuyện cũng như không thể biến thành người, nếu biết chân tướng, sợ rằng gã sẽ buồn như đưa đám.
"Không nói ra chân tướng vội, để ta nói với gã." A Cửu quay đầu nhìn Mạc Vấn.
Mạc Vấn lộ vẻ nghi ngờ, A Cửu lại gần rỉ tai nói nhỏ, "Có tiền bạc nhưng không dùng, trong lòng nhẹ nhõm. Không có tiền tiêu mới sinh ra lo lắng. Không thể nói với gã là gã không có tiền, chỉ nói là không cần sử dụng thôi."
Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, ý của A Cửu là lão Ngũ sẽ phải ở nơi này rất lâu, không cần phải nói cho gã biết sự thật, tránh để gã khổ sở trong lòng.
Con dơi lông đỏ này hình thể rất lớn, rất oai phong. Lão Ngũ lúc này rất là hưng phấn, không ngừng vỗ vỗ hai cánh muốn bay, nhưng hai cái chân sau của dơi giống như hai tay hơn là hai chân, khó mà đứng vững được, cho nên lão Ngũ thường xuyên bị ngã lăn kềnh ra đất. Nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng của gã, trong nội tâm mỗi người đều khát khao có thể tự do bay lượn, lão Ngũ cũng không phải ngoại lệ, chỉ nghĩ đến việc vỗ cánh bay lượn thôi đã làm gã vô cùng cao hứng rồi.
Mạc Vấn đứng bên cạnh thỉnh thoảng lại cười khổ, có thể bay dĩ nhiên là tốt, nhưng đổi lại biến thành một con dơi lớn hung ác, e là không phải ai cũng có thể chấp nhận.
Thiên phú của mỗi người không giống nhau, có người tinh thông việc buôn bán kiếm tiền, có người giỏi nghề thợ mộc, có người lại am hiểu việc đi học làm quan, mà bay lượn có vẻ như là thiên phú của lão Ngũ, chẳng bao lâu sau gã đã lại vung cánh bay lên, sau khi bay cao lão Ngũ cực kỳ hưng phấn, cúi đầu nhìn xuống hai người. A Cửu thấy vậy vỗ tay khen ngợi, lão Ngũ được cỗ vũ lại càng đắc ý, xuyên qua tán cây nhanh chóng bay lên cao.
"Cứ tuần tự mà làm, đừng có nóng vội." Mạc Vấn bất an trong lòng, lăng không bay lên với lão Ngũ hô.
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu liên tục, nhưng gật đầu xong đã bay mất không thấy bóng dáng, càng bay càng cao, cùng lúc đó gã nhìn về phía Mạc Vấn, vẻ mặt cầu cứu.
Mạc Vấn dở khóc dở cười, lão Ngũ còn chưa quen đôi cánh thịt, chỉ biết bay lên, không biết hạ xuống.
Mắt thấy lão Ngũ càng bay càng cao, Mạc Vấn đành phải vận chuyển linh khí bước lên hai vai gã, thi triển Thiên Cân Trụy đạp gã xuống, mà A Cửu cũng nhảy lên thân cây kéo hai chân sau lão Ngũ xuống.
Mặc dù hai người hợp lực nhưng vẫn không có hiệu quả, con dơi này quá lớn, hai cánh vỗ vỗ bay lên không rất mạnh mẽ, hai người không cách nào làm nó rơi xuống đất được.
"A Cửu, nàng mau tránh ra." Mạc Vấn hô lên với A Cửu.
A Cửu nghe vậy lách người né tránh, Mạc Vấn vận linh khí ra trước mặt lão Ngũ, chỉ chỉ vào đôi cánh của lão Ngũ rồi làm động tác khoanh tay. Lão Ngũ hiểu ý, bắt chước làm theo thu hai cánh lại, hai cánh vừa thu lại thân hình gã ngay lập tức rơi xuống, té cái rầm xuống đất.
Mặc dù hồn nhập vào con dơi, nhưng tính nết cố hữu của lão Ngũ vẫn không hề thay đổi, sau khi rơi xuống đất liền giãy giụa bò dậy, gật gù đắc ý kiểm tra hai cánh, hoàn toàn là bộ dáng "ta té ngã không sao hết, nhưng ngàn vạn lần đừng để gãy cánh".
Lão Ngũ thấy hai người đến gần, lại há miệng ra muốn nói, A Cửu thấy vậy khoát tay ngăn cản, "Con dơi này phát ra thanh âm có thể làm cầm thú ngất xỉu, lúc này ngươi vẫn chưa thể điều khiển tự nhiên, đừng nóng lòng nói chuyện, nếu có bực bội trong lòng thì có thể ngửa mặt lên trời thét dài để phát tiết."
Lão Ngũ lại gật đầu, rồi ngẩng đầu luôn miệng kêu to, tiếng kêu hệt như con cú mèo, âm thanh "Két...két.." truyền xa, trong tiếng kêu ít thấy bực bội, ngược lại có nhiều phần đắc ý.
Mạc Vấn cũng yên lòng, quay đầu nhìn A Cửu mỉm cười tán thưởng, đàn ông với phụ nữ tâm tính khác nhau, hắn mặc dù rất chu đáo tỉ mỉ, nhưng cũng không được nhẫn nại như A Cửu.
"Thế này vẫn chưa ổn, còn phải làm thêm vài thử nghiệm nữa với lão Ngũ." A Cửu nói ra.
Mạc Vấn gật đầu, lại nói với lão Ngũ vẫn còn đang kêu gào không dứt, "Rồi rồi, đừng kêu nữa, mau bay lên đi, Long Hàm Tu vẫn còn ở tế đàn chờ chúng ta."
Lão Ngũ ngừng kêu, quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn, trong ánh mắt hiện vẻ nghi ngờ.
Mạc Vấn chưa kịp trả lời, A Cửu đã nói trước, "Hòn đảo này chính là tế đàn của người Miêu, trong tế đàn có một con Độc Long màu đỏ, long khí nó phát ra đối với ngươi rất có ích lợi, ngươi hãy lưu lại nơi này tu hành một thời gian, tránh để ngày sau đi đánh trận bị thiệt thòi."
Lão Ngũ vừa nghe xong lại nhe răng trợn mắt.
"Đừng có cười, chăm chỉ luyện tập đi." Mạc Vấn nhíu mày khoát tay, lúc lão Ngũ nở nụ cười hoàn toàn có thể dọa một người nhát gan sợ chết ngất.
Lão Ngũ nghe vậy lại mở rộng hai cánh, luyện tập bay lượn.
"Chẳng trách thế người đời lại nói "tam cô lục bà"** là cùng một loại, ăn nói khéo léo như nàng, không đi làm kia bà mai mối thì thật đáng tiếc." Mạc Vấn nhìn A Cửu tán thưởng, vốn là chuyện không biết giải thích thế nào, nhưng qua miệng lưỡi A Cửu lại biến thành lánh đời tu hành, hậu tích bạc phát**.
** Tam cô lục bà (Ba cô sáu bà): chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo, nhiều chuyện. Ba cô là đạo cô, cô đồng, ni cô. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa, với gì gì nữa ấy không biết:D
** Hậu tích bạc phát: Phải chuẩn bị đầy đủ chu đáo trước khi làm thì mọi việc mới được giải quyết tốt.
"Bất đắc dĩ thôi. Còn có một chuyện ta muốn hỏi chàng, nếu biết chàng tiếp nhận Kim ấn nước Triệu, liệu lão Ngũ có cảm thấy bất mãn không?" A Cửu thấp giọng hỏi.
"Tuyệt đối không." Mạc Vấn khẳng định, hắn hiểu lão Ngũ, lão Ngũ trung thành vừa mù quáng vừa kiên định, lập trường của hắn chính là lập trường của lão Ngũ, dù cho người đời có nói hắn xấu xa, lão Ngũ cũng sẽ vẫn coi hắn là người tốt.
"Vậy thì tốt rồi, sau này ta sẽ lưu lại đây với gã, đến khi gã có thể biến thành người." A Cửu nói.
"Vậy phải mất bao nhiêu năm chứ?" Mạc Vấn lắc đầu.
"Khó mà tính toán chính xác." A Cửu trả lời.
"Chuyện này sau này hãy nói." Mạc Vấn cũng không muốn nghĩ thêm, A Cửu vốn có ý tốt, nhưng nếu cứ lưu lại ở chỗ này sẽ làm chậm trễ việc tu hành của nàng.
A Cửu gật đầu rồi quay lại nhìn về phía lão Ngũ đang vỗ cánh. Lão Ngũ rất yêu quý hai cánh, cho nên không hề bay cao, cách mặt đất hơn một trượng liền thử hạ xuống đất, sau nhiều lần thử nghiệm mặc dù lúc hạ xuống vẫn còn hơi lảo đảo, nhưng không còn té sấp mặt như trước nữa.
"Đi thôi, đến tế đàn." Mạc Vấn thấy lão Ngũ đã có thể miễn cưỡng bay lượn, liền ngoắc tay với gã ra hiệu.
Lão Ngũ không bay tới tế đàn, mà bay tới bên cạnh cái xác cũ của mình.
Mạc Vấn cùng A Cửu đưa mắt nhìn nhau, lão Ngũ vẫn còn lưu luyến bản thể.
Nhưng hành động tiếp theo của lão Ngũ lại làm hai người trố mắt nhìn nhau, lão Ngũ mò mẫm trên thi thể mình, lấy ra cây hiếu bổng rồi xoay người rời đi, không thèm quay đầu lại. Mạc Vấn thấy vậy âm thầm nhíu mày, không biết nên nói là gã lạc quan hay là nói gã vô tâm đây.
Nhíu mày xong, Mạc Vấn liền vẽ một tấm Trấn Thi phù dán ở Ấn Đường của thi thể. Lão Ngũ có thể không quan tâm đến cái xác này, nhưng hắn lại không thể không quan tâm, cái xác sau này vẫn còn hữu dụn. Đợi đến khi lão Ngũ có thể biến hóa thành người thì phải bắt chước theo bản thể biến về hình dạng ban đầu, không thể cứ theo tâm ý của gã biến thành Phan An, Tống Ngọc được.
Kì thực trong cơ thể lão Ngũ còn có viên đan dược màu bạc có thể giữ thi thể không mục nát, Trấn Thi phù tác dụng không lớn, hắn làm vậy chẳng qua là để phòng ngừa vạn nhất.
Ba người trở lại tế đàn, Long Hàm Tu đang thấp thỏm chờ đợi, mà con Độc Long kia cũng đang ngoác miệng chờ đợi. Khi nhìn thấy lão Ngũ lảo đảo ngã xuống đất nó liền ngẩng đầu nhìn lão Ngũ một cái, rồi lại gục đầu xuống. Con dơi lông đỏ này chính là hấp thụ long khí của nó nên dáng dấp mới to lớn như vậy, do khí tức giống nhau nên nó với lão Ngũ cũng không có địch ý. Ngoài ra lão Ngũ hình thể khổng lồ như vậy, nó cũng biết là ăn không được.
Lão Ngũ đi theo Mạc Vấn vào nam ra bắc, cũng coi như là kiến thức rộng rãi, nhìn thấy Độc Long cũng không quá e ngại, chẳng qua là đảo mắt nhìn ba người, chờ đợi bọn họ an bài.
"Cánh cửa đá này cứ mỗi một giờ lại đóng một lần." Long Hàm Tu nói với Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu. Về sau lão Ngũ phải hấp thụ khí tức của Độc Long, hấp thụ được càng nhiều thì càng có thể sớm biến hóa thành người, cho nên không thể để cửa đá đóng được, ngày đêm đều phải mở.
"Cánh cửa đá này không quá nặng, hai cây cọc gỗ là có thể chống được." A Cửu nói.
Mạc Vấn vốn muốn dùng đá tảng chống đỡ, nghe A Cửu nói vậy liền thay đổi chủ ý, gỗ so với đá thì mềm dẻo hơn, nên chọn.
Nghĩ vậy, hắn liền chặt gãy một cây thân gỗ lớn chống cửa đá, con Độc Long kia không thể ra khỏi cửa, đối với ba người cũng không có địch ý. Thấy nó như vậy, Mạc Vấn có ý muốn trả tự do cho nó, nhưng lại lo sau khi nó thoát khỏi giam cầm sẽ bỏ đi, lại thêm nơi này là tế đàn của người Miêu, không nên vượt quá chức phận, cho nên chỉ có thể bỏ qua.
Long Hàm Tu muốn nhìn bức bích họa trong động, nhưng nàng không vội, đợi đến khi hơi nước giảm bớt, gạt hết rêu xanh rồi lại nhìn cũng không muộn.
A Cửu trò chuyện với lão Ngũ, nàng không nói là không thể biến thành người, chỉ nói là chưa đến lúc, nàng là dị loại biến thành người, lấy chính mình làm ví dụ càng khiến lão Ngũ tin sái cổ, quyết chí ở nơi này tu luyện chờ thời.
Đến khi mặt trời lặn, Độc Long cũng lặn xuống đầm nước, Mạc Vấn bảo Long Hàm Tu trở về trước, hắn với A Cửu hai người lưu lại chỗ này bầu bạn với lão Ngũ. Lão Ngũ mặc dù có được thân thể loài dơi, nhưng chẳng có tí tập quán nào của loài dơi, tới đêm nằm duỗi thẳng cẳng, hai cánh co lên làm chăn đắp thân.
Mạc Vấn cùng A Cửu ở bên thủ hộ, hắn quyết định ở đây quan sát mấy ngày để tính toán xem lão Ngũ muốn biến thành hình người cần bao nhiêu thời gian...
← Ch. 164 | Ch. 166 → |