← Ch.212 | Ch.214 → |
Xem xong Văn bác thẩm vấn, Mạc Vấn hỏi quan lại nha phủ, "Những cô gái này do ai thẩm vấn, trong đó có ai bị oan không?"
"Bẩm Vương gia, những vụ án này có vài người là chúng ta thẩm vấn, có vài người do người nước Yên thẩm vấn." Viên chức khom người đáp.
Mạc Vấn nghe vậy nhướn mày nhìn viên chức trung niên kia một cái, viên chức kia trong nháy mắt đổ đầy mồ hôi, dưới sự kinh hoảng run lẩy bẩy, gã là quan lại nước Triệu, sau khi Bình Châu bị phá lại tiếp tục hiệu lực cho nước Yên, chiếu theo luật pháp Đại Triệu đây là tội lớn đi theo địch.
Nhưng Mạc Vấn nhíu mày chỉ vì chán ghét xưng hô không thích đáng của người này, chứ không phải truy cứu trách nhiệm như suy nghĩ của gã, sau khi liếc gã một cái liền bước đi ra ngoài.
"Trong nhà lao rất ô uế, hay là Vương gia và Công chúa đừng đi, tiểu nhân sẽ qua đó dẫn đám nữ tù kia đến để Vương gia và Công chúa thẩm vấn, được không?" Viên chức trung niên kia có sở trường a dua lấy lòng.
Thạch Chân nghe vậy nhìn về phía Mạc Vấn, Mạc Vấn không trả lời cũng không dừng lại, ra khỏi cửa chính của nha phủ thì đi thẳng về phía Nam. Mặc dù hắn không biết phương vị cụ thể của nhà lao nhưng biết nhất định ở Nam thành, người xưa lấy Bắc vi tôn, nhà lao của quan gia từ trước tới nay tất cả đều thiết lập ở Nam thành.
Viên chức trung niên kia thấy vậy lập tức triệu tập nha dịch đi trước mở đường, bản thân bưng Văn bác dè dặt đi theo phía sau hai người.
Lúc này không còn lễ nghi gõ chiêng dẹp đường, cái gọi là mở đường chỉ là xua đuổi những người không có phận sự trên đường phố trong thành, nhưng lúc này chính là buổi chiều, trên đường phố cũng không có người nào cho bọn họ xua đuổi.
Phạm vi thành Bình Châu không nhỏ, đi bộ non nửa giờ mới đến được nhà lao ở Nam thành, đến được phụ cận nhà lao, Mạc Vấn bảo nha dịch trở về, cùng Thạch Chân đi về phía nhà lao cách đó không xa.
Diện tích nhà lao hơn mấy chục mẫu, bao bên ngoài là bức tường cao hai trượng, cửa lao xây ở hướng Nam, căn cứ vào màu sơn đen loang lổ trên cửa gỗ và tường viện cũ kỹ không khó nhìn ra được nhà lao này đã được sử dụng rất nhiều năm.
Ngoài cửa nhà lao có lính canh, hai lính canh ôm giáo đồng đã gỉ sét đang dựa vào tường ngủ say, sau bị tiếng bước chân của mọi người làm tỉnh giấc, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, chiếu theo quy củ của Đại Triệu, lính canh ngủ sẽ bị tử hình chém đầu.
Mạc Vấn không phản ứng với hai người bọn họ mà đứng ngoài cửa nhíu mày trầm ngâm.
"Thế nào?" Thạch Chân thấy vẻ mặt Mạc Vấn khác thường, nghi ngờ hỏi.
Mạc Vấn lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Thạch Chân, đến càng gần hắn lại cảm nhận được trong nhà lao có yêu khí, bởi vì luồng yêu khí này hết sức yếu ớt, cho nên trước đó hắn vẫn không phát hiện.
Lúc này cửa nhà lao đã bị lính canh mở ra, bước vào bên trong sân, chỉ thấy ở khu vực trống trải trong sân mọc đầy cỏ dại cao nửa thước, con đường đi thông qua hai bên phòng giam được dọn dẹp, nhà lao là địa phương bị người quên lãng, cho dù là quan lại địa phương cũng rất ít khi đến nơi này.
Trong viện có hai dãy phòng giam, nam tù ở phía Đông, nữ tù ở phía Tây, Mạc Vấn đi đến nhà lao phía Tây trước, sau khi tiến vào thì phát hiện hai người đàn ông trung niên tướng mạo hung ác đang tứ ngưỡng bát xoa* ngủ trên giường, bọn họ là ngục tốt ở nơi này.
*Tứ ngưỡng bát xoa: nằm ngửa mặt hướng lên trời, tứ chi giang ra bất nhã
Cửa là mở vào phía trong, Mạc Vấn bước vào, phát hiện bên trong là một hình phòng, bày đủ các loại hình cụ, một người phụ nữ trần truồng nằm trên một chiếc giường gỗ như chiếc thớt bán thịt, trên thân người phụ nữ này hiện đầy vết răng vết cào cùng với sẹo bỏng, hai đầu nhũ trước ngực đã không thấy bóng dáng, phía dưới bị phá hoại nặng hơn, vô cùng thê thảm, một đám ruồi nhặng bị mùi tanh hôi dẫn dụ, bay lên bay xuống.
"Lôi hai tên kia ra ngoài chém." Thạch Chân thấy vậy giận tím mặt, hô lên với tùy tùng. Nàng ra ngoài vẫn luôn mang theo cận vệ, cận vệ nghe vậy lập tức kéo hai ngục tốt đã bị dọa xụi lơ ra ngoài.
Âm thanh nói chuyện của mọi người làm người phụ nữ trên giường tỉnh giấc, sau khi người phụ nữ kia tỉnh lại thì phát ra tiếng cầu cứu trong sự cuồng loạn, tiếng kêu này vừa phát ra, trong nháy mắt cả nhà lao trở thành địa ngục bách quỷ cùng khóc, nơi này ngày thường ít người lui tới, phát hiện có người tới, các nữ tù giống như thấy được một cơ hội sống, dùng hết toàn lực gào thét khóc lóc, hy vọng hấp dẫn chú ý của người tới.
Đám cung nữ bị nhốt trong am ni cô nước Tấn rất đáng thương, nhưng so với những cô gái ở nơi này thì may mắn hơn rất nhiều, ít nhất các nàng có thể thấy được ánh sáng mặt trời, có thể được ăn uống đầy đủ.
Chỉ nghe tiếng kêu khóc trong nhà lao đã khiến Mạc Vấn nhíu mày dừng bước, hắn thực sự không có dũng khí tiến vào xem thảm cảnh trong nhà lao, do dự chốc lát tại hình phòng quay người bước trở lại sân, lúc này hai tên ngục tốt đã đầu lìa khỏi xác, cổ còn đang máu chảy ba thước, vũng máu còn chưa đông lại.
Mạc Vấn nhìn chằm chằm hai ngục tốt bị chém đầu này, lúc trước ở am ni cô nước Tấn hắn cũng nhìn thấy tình trạng tương tự với nơi này, lần đó là cung nữ mạnh ức hiếp người yếu, nơi này là ngục tốt lăng nhục nữ tù, loại lăng nhục này đã không phải vì tranh đoạt gì đó mà phát sinh, thuần túy là một loại hành hạ và làm nhục.
Trước kia hắn cho rằng xảy ra loại chuyện này là vì ở lâu dài trong môi trường khép kín dẫn đến nhân tính vặn vẹo, nhưng lúc này hắn bắt đầu hoài nghi loại chuyện này không phải do nhân tính vặn vẹo, mà do thoát khỏi ràng buộc của thế tục dẫn đến nhân tính triệt để bại lộ, phần lớn người thích ức hiếp người khác, thích làm chuyện xấu, điều này khiến họ cảm thấy hưng phấn và kích thích. Chỉ có một số ít người mới làm được nhân từ và công chính, thông qua đối xử tử tế với người khác để đạt được tĩnh lặng và sự phong phú ở chỗ sâu trong nội tâm.
"Còn cảm thấy chơi vui không?" Mạc Vấn thu hồi ánh mắt nhìn về phía Thạch Chân đứng bên cạnh.
"Thật buồn nôn." Thạch Chân nhíu mày bĩu môi.
Mạc Vấn nghe vậy hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với tên viên chức đi theo bên cạnh, "Phóng thích toàn bộ tù phạm trong phòng giam, phát cho ngân lượng quần áo và lương khô, để mỗi người bọn họ về lại quê hương."
Viên chức nghe vậy lập tức thi hành theo, nhà lao này tổng cộng có hơn ba trăm tù nhân, phần lớn trong đó bị giam ở trong ngục, chỉ có một số rất ít bị nhốt trong lao, lao và ngục không giống, ngục chính là phòng giam, mà lao là địa lao, đào ra một cái hố trên mặt đất, nhốt trong địa lao là trọng phạm, cho dù đại xá thiên hạ cũng không bao gồm phạm nhân trong lao.
Bởi vì số tù nhân quá nhiều, quan lại của phủ nha điều toàn bộ nha dịch tới hỗ trợ, không có điều gì khiến tù nhân cảm thấy vui mừng hơn so với được tự do, sau khi được thả ra lập tức chạy đi, chưa đến một canh giờ, cả nhà lao cũng chỉ còn dư lại mấy chục phạm nhân trong lao cùng với mấy người do bị nhốt thời gian dài mà dẫn đến bị điên.
Bắt đầu từ thời kỳ Tần Hán, đã có câu nói thập ác bất xá, có mười tội ác không thuộc nhóm được đặc xá, nói thẳng chính là có mười loại người không thể được đặc xá, phân biệt là tạo phản đoạt quyền, phá hoại cung điện hoặc phần mộ hoàng gia, phản bội nước nhà, đầu hàng quân địch, đánh trưởng bối nhà mình, giết hại ba người trở lên, trộm tài vật của hoàng gia, bất hiếu với cha mẹ đánh chồng, sát hại quan viên và ân sư thụ nghiệp, trắng trợn cùng khác giới nhà mình dâm loạn rối loạn luân lý.
Mạc Vấn đem ba mươi mấy nữ tù kia loại trừ từng cái một, những người còn lại thẩm vấn lần nữa, phát hiện những người phụ nữ này có một ít chỉ bị xử oan, còn có một ít mặc dù có tội nhưng tội không đáng chết, cân nhắc nhiều lần, Mạc Vấn chọn ra mười người tội ác tày trời, phân biệt là Phong thị dụ bắt và hầm ăn ba đứa trẻ cùng quê, Du thị lấy cớ mở tiệm để giết người bán thịt, Na thị dùng độc giết song thân mắc bệnh, Sào thị vì cầu đàn ông nhiều lần dìm chết con gái ruột, Giản thị thân là mẹ kế lại hành hạ ấu tử của chồng, phụ nhân Không thị đanh đá hoành hành ngang ngược làm hại người đồng hương, dâm phụ Dưỡng thị cùng đàn ông ba đời nhà chồng rối loạn luân lý, Quan thị bởi vì tranh mồm mép với chị em dâu mà đầu độc diệt môn, Sa thị không thể sinh con còn hành hạ tiểu thiếp đang mang thai đến chết, Cổ thị không phụng dưỡng lão nhân dẫn đến cha mẹ chồng đói chết.
Người Mạc Vấn lựa chọn đều là kẻ thiên đạo không dung, phụ nữ phải có lòng dịu dàng rộng lượng, nhưng không phải tất cả phụ nữ đều là người nhân ái thiện lương, kẻ tàn nhẫn ác độc cũng không phải số ít, nên đối đãi khác biệt, nhất định không thể đối xử bình đẳng.
Trừ mười người này ra, người khác đều được thả ra.
"Giết dân phụ kia cho bổn cung." Thạch Chân chỉ người phụ nữ gầy gò phía bên phải.
"Miễn đi, chuyện thủ tiết vốn rất khó." Mạc Vấn ở bên cạnh nói, người phụ nữ này phạm vào sai lầm tồi tệ, sau khi ở góa lại đi cấu kết với chó nhà.
Thạch Chân nghe vậy không trả lời, đợi đến khi người phụ nữ kia sắp đi ra khỏi cửa, vươn tay nắm lấy cung tên mà tùy tùng mang theo, bắn ra một mũi tên, xuyên ngực bắn chết người phụ nữ kia.
Mạc Vấn thấy vậy cau mày hung ác liếc nhìn Thạch Chân một cái, Thạch Chân hận người phụ nữ kia như vậy, không thể nghi ngờ là do nhớ đến không lâu trước đây hắn đã từng dắt một con chó nhà đến trước cửa phòng nàng.
"Nơi này thật sự ô uế không chịu nổi." Thạch Chân trừng mắt nhìn lại Mạc Vấn, xoay người rời đi.
Mạc Vấn không giữ nàng lại, nơi này đúng là xúi quẩy ngất trời, hắn cũng không thích nơi này, nhưng chuyện thế gian không có trùng hợp với tình cờ, mọi việc đều có nguyên nhân, nếu muốn trộm nhìn rõ thiên đạo, không xem bách thái* nhân sinh không được, không nhìn khắp xấu đẹp của thế gian không được, người đời bình thường có thể lựa chọn một hướng mà theo, đạo nhân lại phải nhìn thấu toàn bộ thiện ác xấu đẹp, nếu không lúc làm việc khó được công chính, cũng khó mà từ trong mê hoặc thoát ra được.
*Bách thái: các loại hình thái
Sau khi Thạch Chân đi, Mạc Vấn sai người dẫn một đám phạm nhân ở nam lao ra thẩm vấn lần nữa, giết thả mỗi bên chiếm một nửa.
"Trong địa lao còn tù nhân hay không?" Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía ngục tốt.
"Bẩm Vương gia, còn một người." Ngục tốt vội vàng trả lời.
"Hả, tại sao không dẫn nó ra?" Mạc Vấn hỏi, lúc này yêu khí yếu ớt kia vẫn ở trong địa lao.
"Vương gia có chỗ không biết, đó là một yêu quái, nhốt ở trong lồng." Mặt ngục tốt có vẻ sợ hãi.
"Nhốt vào địa lao khi nào?" Mạc Vấn cảm thấy tò mò.
"Tháng tám năm ngoái, hình như là đắc tội Ngụy tướng quân." Ngục tốt nói.
Mạc Vấn không hỏi nữa, bước về phía nam lao, yêu vật này chắc bên phe nước Yên, có thể là sau khi đến nơi này xích mích với Ngụy Phách Thiên mới bị nhốt.
Ban đầu địa lao xuất hiện vì để nuôi nhốt súc vật, sau đó mới được dùng để nhốt tù nhân, phía dưới hai dãy phòng giam rộng lớn phía Đông Tây đào ra rất nhiều địa lao, những địa lao này đều rất nhỏ hẹp, dài sáu thước, cao năm thước, tù nhân ở trong đó ngay cả thẳng người ngẩng đầu cũng không thể.
Trong phòng giam mùi hôi ngất trời, Mạc Vấn nín thở tìm được góc Đông Bắc, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong địa lao nơi này đặt một lồng giam sắt màu đen hình vuông, địa lao vốn đã không lớn, đặt lồng giam bên trong khiến không gian còn lại càng chật hẹp, một người đàn ông vóc người gầy nhỏ đang uể oải vô lực cuộn tròn chính giữa lồng giam.
Trong lồng giam không có bồn cầu, cũng không có chén cơm, có thể thấy yêu vật này từ khi bị nhốt đến nay vẫn luôn không được nhận cơm nước.
Thấy nó đói đến uể oải vô lực, Mạc Vấn cũng không sợ nó chạy trốn, hắc đao ra khỏi vỏ cắt đứt hai song sắt lớn bằng chung rượu, vươn tay xách người đàn ông kia ra khỏi lồng giam.
Người đàn ông kia mặc một thân quần áo màu vàng, lúc này gần như đã không thấy màu sắc vốn có, thân hình rất gầy, tướng mạo hết sức dung tục, hai con mắt lại cực kỳ lớn.
Người đàn ông biến hóa từ yêu vật này ra khỏi lồng giam thì hơi hơi động đậy, đến lúc này Mạc Vấn mới chú ý tới sau lưng người này có ba chỗ vết máu đã biến thành màu đen, trong lòng nghi ngờ, liền vén vạt áo sau của nó lên, chỉ thấy ba nơi ở các khí huyệt thiên cương sau lưng nó đều cắm một cây gai xương, gai xương lớn bằng ngón tay, có màu xám trắng, đâm rách da sâu đến tận xương, nhìn thấy mà giật mình...
← Ch. 212 | Ch. 214 → |