← Ch.213 | Ch.215 → |
Dịch giả: alreii
Ba cây gai xương này chắc chắn do Ngụy Phách Thiên lưu lại, có lẽ Ngụy Phách Thiên không thông thuật điểm huyệt, cho nên dùng cách này phong bế trọng huyệt Thiên cương sau lưng yêu vật, mục đích đương nhiên là để phong bế tu vi phòng ngừa nó chạy trốn.
Mùi trong địa lao rất khó ngửi, Mạc Vấn xách người đàn ông áo vàng kia bước nhanh ra ngoài, đến ngoài phòng mới bật hơi hô hấp.
Phân phó nha dịch đưa mười người phụ nữ kia đến dịch quán thu xếp ổn thỏa, Mạc Vấn xách người đàn ông áo vàng theo hoàng hôn tung người lao trở về, nhưng hắn không trở về nha phủ mà là đến quân doanh ở Đông thành.
Người đàn ông áo vàng kia bị lắc lư đã hoàn hồn khôi phục, có điều vì quá đói bụng dẫn đến không cách nào mở miệng, Mạc Vấn sai người bưng cơm nước tới, người đàn ông áo vàng bắt đầu chậm chạp ăn cơm. Đây cũng không phải cử chỉ của nó có trình độ, mà là nó đói đến mức ngay cả sức để ăn cơm cũng không có.
Khôi phục chút ít tinh thần, người đàn ông áo vàng giãy dụa quỳ xuống dập đầu với Mạc Vấn, "Đa tạ chân nhân cứu giúp."
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, giơ tay tỏ ý người đàn ông áo vàng tiếp tục tiếp tục ăn cơm, người đàn ông áo vàng bò dậy tiếp tục ăn, lần này ăn khá nhanh.
Lúc người này ăn cơm, Mạc Vấn phát hiện người này tuy rất đói nhưng không ăn thịt, điều này cho thấy nguyên hình của nó ăn chay.
Sau khi người đàn ông áo vàng ăn xong dần dần khôi phục lại sức lực, lại lần nữa quỳ xuống, chờ đợi Mạc Vấn xử lý.
"Ta là Hộ quốc chân nhân nước Triệu - Mạc Vấn, là đạo nhân Thượng Thanh." Mạc Vấn tự báo thân phận.
Người đàn ông áo vàng có thể đã đoán được thân phận Mạc Vấn, nghe vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, chẳng qua sợ hãi cúi đầu, "Hoàng Y Lang bái kiến Mạc chân nhân."
"Lai lịch của ngươi là gì, tại sao lại bị nhốt vào lồng?" Mạc Vấn hỏi.
"Bẩm chân nhân, tiểu nhân sống ở Tiên Ti sơn, bị vu sư Đằng Cách Lý mê hoặc mới rời núi, không nghĩ tới đắc tội Ngụy Phách Thiên, bị gã phong bế trọng huyệt ném vào địa lao, thiếu chút nữa bỏ mạng." Hoàng Y Lang ngẩng đầu trả lời.
"Ngươi là thứ gì tu hành thành người? Rồi thế nào mà đắc tội Ngụy Phách Thiên?" Mạc Vấn trầm giọng hỏi.
"Tiểu nhân chính là Kéo Kéo Cô, chỉ vì nhìn lén Hoàng Tố Tố tắm liền bị Ngụy Phách Thiên làm cho thành bộ dạng thế này." Hoàng Y Lang trợn hai mắt to quan sát thần sắc của Mạc Vấn.
"Kéo Kéo Cô là loài dã thú gì?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi, Hoàng Y Lang hẳn là không nói dối, dựa vào máu ghen của Ngụy Phách Thiên, nó nhìn lén Hoàng Tố Tố tắm rửa mà không giết nó đã coi như là hạ thủ lưu tình rồi.
"Tiểu nhân không phải thú vật." Hoàng Y Lang đang ưu sầu không biết nên giải thích thế nào, chợt phát hiện một con dế nhũi bay bên cạnh ánh nến, vội vàng giơ tay chỉ nó, "Chính là thứ này."
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng mừng rỡ, thứ này cũng là một tay đào hang cừ khôi, ngày sau nhất định dùng đến, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài mà thò tay vào trong ngực lấy ra hai viên nội đan, "Ngụy Phách Thiên và Hoàng Tố Tố đã toi mạng, nội đan của Thụ Kê và Hắc Thử ở đây, ngươi muốn bần đạo xử trí ngươi thế nào?"
Hoàng Y Lang nghe vậy ngẩng đầu chắp tay, "Chân nhân có ân cứu mạng với ta, tiểu nhân nguyện ý đi theo chân nhân, trung hiệu khuyển mã*."
*Bày tỏ trung thành, cam nguyện phục dịch bôn tẩu
"Tiêu Ngọc Lan còn chưa chết, chỉ gởi nội đan ở chỗ ta, lúc này nó đang ở Hắc quận hưởng thụ an nhàn." Mạc Vấn bỏ hai viên nội đan về lại trong ngực.
Hoàng Y Lang không rõ cho nên ngẩng đầu nghi hoặc đợi Mạc Vấn nói tiếp.
"Đợi đến khi chiếm lại ba quận, bần đạo phải đi đào một lăng mộ, ngươi có nguyện ý giúp ta một tay như Tiêu Ngọc Lan không?" Mạc Vấn hỏi.
"Chân nhân có ân cứu mạng với tiểu nhân, tiểu nhân nguyện ý hiệu lực cho chân nhân." Hoàng Y Lang gật đầu liên tục.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, rời khỏi ghế chủ soái đi về phía Hoàng Y Lang, đến gần phía trước thì tay phủ lên đầu nó, linh khí vào cơ thể đẩy toàn bộ ba cây gai xương trên phần lưng nó ra, ngay sau đó mời nó ngồi, gọi đại phu đi theo quân đến đắp dược cho nó.
"Tối nay ngươi cứ nghỉ ngơi ở chỗ này, ngày mai giao nội đan cho ta, đến Hắc quận hội họp với Tiêu Ngọc Lan, sau khi thành công ta sẽ trả nội đan lại cho các ngươi, còn có khen thưởng khác nữa." Mạc Vấn nói với Hoàng Y Lang.
Tên kia nghe vậy luôn miệng đáp ứng, Mạc Vấn rời khỏi soái doanh đi về phía doanh trướng Bồ Hùng, "Tối nay đừng ngủ, âm thầm trông coi yêu vật kia, nếu nó vỗ cánh bay đi, lập tức bắn hạ nó."
"Nếu nó nhất phi trùng thiên, mạt tướng lo lắng bắn cung không kịp." Bồ Hùng ngạc nhiên nhíu mày.
"Nó là một con dế nhũi, bay không được nhanh, ngươi không cần lo lắng." Mạc Vấn vẽ một tấm Hàng Yêu phù lấy lửa đốt đi, chấm nước bôi lên hai cây vũ tiễn rồi đưa cho Bồ Hùng, sau đó rời khỏi doanh trướng trở về nha phủ.
Hoa Cô thấy Mạc Vấn trở lại, lập tức bưng cơm tối đến, Mạc Vấn ăn vài miếng thì lên giường ngồi xếp bằng tiến hành vãn khóa, cùng lúc đó cảnh giác cảm nhận yêu khí của Hoàng Y Lang, bỏ gai xương đi rồi, yêu khí của nó hết sức rõ ràng, cho dù đào hang xuống đất ẩn náu cũng có thể tìm được nó.
Một đêm yên lặng, sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn dậy thật sớm đi tới quân doanh, Hoàng Y Lang cũng không chạy trốn.
"Tư giao của ngươi và Tiêu Ngọc Lan thế nào?" Mạc Vấn hỏi Hoàng Y Lang.
"Trước đó có hợp tác mấy lần, không có tư giao gì đáng kể." Tướng mạo Hoàng Y Lang tuy không tuấn mỹ, nhưng rất sạch sẽ, đã suốt đêm lau người đổi quần áo sạch sẽ.
"Hợp tác thế nào?" Mạc Vấn không hiểu hỏi.
"Hang nó đào ra quá hẹp, người không đi được, sau khi được tiểu nhân mở rộng mới có thể để cho binh lính thẳng người tiến lên." Hoàng Y Lang đáp.
Mạc Vấn nghe vậy thầm nói một tiếng trời cũng giúp ta, hắn lúc nhỏ đã từng chơi dế nhũi, dế nhũi nho nhỏ có thể dùng hai chân trước cường tráng tách hai ngón tay người ra hai bên, Hoàng Y Lang là dế nhũi thành tinh, sức lực của nó tất nhiên càng lớn, có nó giúp đỡ, đào quật mộ phần có thể bớt đi không ít sức lực.
"Hoàng Y Lang, vì sao đêm qua ngươi không chạy trốn?" Mạc Vấn nâng tách trà mở miệng hỏi.
"Nếu không phải chân nhân cứu mạng, sợ rằng tiểu nhân đã chết đói ở trong địa lao rồi, ân tình chưa báo ta làm sao có thể đi." Hoàng Y Lang nghiêm nghị nói.
Mạc Vấn gật đầu một cái, sau khi nhấp ngụm trà thì lại hỏi, "Vu sư Đằng Cách Lý kia mời ngươi rời núi đã cho ngươi chỗ tốt gì?"
"Tiểu nhân đã có thể biến hóa hình người, ở trong núi không tìm được bầu bạn thích hợp." Hoàng Y Lang ngại ngùng nói.
Tuy Hoàng Y Lang nói uyển chuyển, Mạc Vấn vẫn nghe được ý ngoài lời của nó, người này háo sắc.
"Dùng người thì không nghi; nghi người thì không dùng, ngươi tuy là dị loại, lại có nhân tâm, ta tin ngươi nên không lấy nội đan của ngươi. Ngươi tự mình đi Hắc quận, ở cùng một chỗ với Tiêu Ngọc Lan." Mạc Vấn nói.
Hoàng Y Lang không ngờ Mạc Vấn sẽ tin tưởng nó như vậy, vội vàng quỳ xuống dập đầu, "Tiểu nhân nhất định không phụ lòng tín nhiệm của chân nhân."
"Đi Hắc quận không được gây họa, ngoan ngoãn đợi, các loại chi phí sẽ do quan gia cung cấp." Mạc Vấn giơ tay tỏ ý Hoàng Y Lang đứng lên.
Hoàng Y Lang chưa kịp đứng lên, Thạch Chân đã vén màn bước vào trướng, cũng không để ý Hoàng Y Lang, đi thẳng đến phía trước ghế chủ soái mở miệng hỏi, "Sao dậy sớm vậy?"
"Vị này là Dự công chúa nước Triệu." Mạc Vấn không tiếp lời Thạch Chân, giới thiệu Thạch Chân cho Hoàng Y Lang.
"Tiểu nhân bái kiến Công chúa." Hoàng Y Lang vốn chưa đứng lên, lần này cũng bớt khỏi quỳ.
"Người quỳ là ai?" Thạch Chân chán ghét nhìn Hoàng Y Lang một cái, ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt là rất quan trọng, Hoàng Y Lang có một khuôn mặt như loài sâu, hiển nhiên không được người thích.
"Bẩm Công chúa, tiểu nhân Hoàng Y Lang là dị loại được Mạc chân nhân cứu." Hoàng Y Lang cung kính trả lời.
"Dị loại gì?" Thạch Chân tò mò hỏi.
"Tiểu nhân vốn là Kéo Kéo Cô trong Đại Tiên Ti sơn." Hoàng Y Lang đáp.
"Kéo Kéo Cô là thứ gì, hiện thân cho bổn cung nhìn một chút." Thạch Chân tò mò nói, có Mạc Vấn bên cạnh, dũng khí của nàng rất lớn.
"Miễn đi." Mạc Vấn ở bên cạnh ngăn cản, bảo dị loại hiện ra nguyên hình của mình là đã mang theo ý miệt thị.
"Nhìn một chút sợ gì, nhanh biến đổi." Thạch Chân ngồi lên bàn gỗ đằng trước ghế chủ soái.
Hoàng Y Lang không biết làm sao, cởi áo ngoài, run run người biến hóa, một con dễ nhũi cao bảy thước dài một trượng đột nhiên xuất hiện, toàn thân màu vàng, mắt to như chuông, lưng mọc cánh chim, hai chân trước cường tráng cao lớn, đoạn cuối mọc lồi ra năm chỗ cốt chất, cường tráng sắc bén.
"Dế mèn thật lớn." Thạch Chân ngược lại hít một ngụm khí lạnh.
Mạc Vấn lắc đầu cười khổ, Thạch Chân sinh ra ở hoàng cung lớn lên ở hoàng cung, nếu không phải thích đi ra ngoài săn bắn, sợ là ngay cả gạo hay kê cũng không phân biệt rõ, chứ đừng nói đến dế mèn và dễ nhũi vốn có mấy phần tương tự.
Hoàng Y Lang lại lần nữa run người biến thành hình người, nhấc tay mặc áo vào.
"Hoàng Y Lang, ngươi biết bay chứ?" Thạch Chân tò mò.
Hoàng Y Lang không hề ngu xuẩn, thấy vẻ mặt đó của Thạch Chân cũng đoán được tiếp theo nàng muốn làm gì, vội vàng mở miệng từ chối, "Bẩm công chúa, tiểu nhân bay không nhanh, cũng bay không cao."
"Vậy càng tốt, bay quá cao ta còn không dám cưỡi, sau này ngươi làm tọa kỵ cho ta, được không?" Thạch Chân mở miệng đề nghị.
"Đừng càn quấy, nó là bối sí, lúc bay rất lắc lư." Mạc Vấn cau mày ngăn cản.
"Còn lắc lư hơn so với cưỡi ngựa sao?" Thạch Chân bĩu môi hỏi.
"Hoàng Y Lang là người bạn mà ta dùng lễ mời tới, sao có thể đảm nhận làm tọa kỵ cho người?" Mạc Vấn dứt khoát lắc đầu, hắn muốn lấy tình lay động Hoàng Y Lang, làm nó cam tâm tình nguyện giúp đỡ, hiển nhiên không thể ngược đãi nó.
"Đoạn thời gian trước ngươi đưa một con chuột trở về, lần này lại mời một con dế mèn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Thạch Chân nghi ngờ hỏi.
"Chúng nó đều có dị năng trong người, lúc này không phải cơ hội lập công, ngày sau vẫn sẽ có cơ hội ra trận." Mạc Vấn nhìn về phía Hoàng Y Lang, Hoàng Y Lang dùng ánh mắt đáp lại, tỏ ý mình sẽ không lắm mồm.
"Hoàng Y Lang, ngươi thích cái gì, chỉ cần ngươi làm tọa kỵ cho ta, bổn cung cũng có thể ban thưởng cho ngươi." Thạch Chân bắt đầu dụ dỗ.
"Tiểu nhân thích phụ nữ xinh đẹp." Hoàng Y Lang bản tính khó sửa đổi, nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt háo sắc.
"Dễ bàn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Thạch Chân đắc ý nhìn Mạc Vấn.
Mạc Vấn bất đắc dĩ lắc đầu, vốn muốn lôi kéo Hoàng Y Lang, không ngờ để Thạch Chân nửa đường đoạt mất.
"Cũng được, các ngươi cùng trở về Hắc quận đi." Mạc Vấn bất đắc dĩ đưa ra điều kiện trao đổi.
"Được." Thạch Chân vui mừng đáp ứng, sau đó bước nhanh chạy ra ngoài đại trướng, "Hoàng Y Lang, đi ra chở bổn cung bay nào."
"Trên người nó có vết thương, sao có thể bay lượn." Mạc Vấn ở phía sau hô.
"Chân nhân yên tâm, tiểu nhân tuyệt sẽ không rời khỏi chân nhân." Hoàng Y Lang nghiêm nghị nói với Mạc Vấn, sau đó chạy ra khỏi đại trướng, "Không có chuyện gì, ta có thể bay."
Đợi đến khi Mạc Vấn đi ra khỏi đại trướng, Hoàng Y Lang đã hiện ra nguyên hình, Thạch Chân hưng phấn la hét với binh sĩ, bảo bọn họ lấy yên ngựa và dây cương.
Hoàng Y Lang nghe vậy vội vàng vung vẫy râu trên đầu, Thạch Chân hiểu ý, leo lên lưng nó, mỗi tay nắm lấy một sợi râu, dế nhũi lớn đạp đất nhảy lên, thừa thế cách mặt đất đập cánh bay lên.
Dế nhũi bay không được cao, chỉ có thể cách mặt đất chừng hai trượng, độ cao như vậy Thạch Chân không sợ, dế nhũi chỉ lên xuống ở khu vực quân doanh, Thạch Chân hưng phấn lớn tiếng la hét, quân binh trong doanh thấy tình hình này không khỏi trợn mắt ngạc nhiên.
Hoàng Y Lang chẳng những có thể bay, còn biết bơi, cho dù chạy trên đường cũng nhanh hơn lương câu* ngàn dặm, Thạch Chân được tọa kỵ thần dị này, tâm trạng hưng phấn khó thể tự kiềm chế, không đến buổi trưa đã cưỡi Hoàng Y Lang nhảy về phía Hắc quận...
← Ch. 213 | Ch. 215 → |