← Ch.238 | Ch.240 → |
Dịch giả: argetlam7420
Nghe được tiếng hô của Mạc Vấn, quân Yên cùng quân Triệu đều đứng ngẩn ra, mọi người không hiểu Mạc Vấn làm thế là có ý gì, chỉ có mình hắn là rõ ràng nhất, hành động phá hoại của Thạch Chân đã đưa hắn cùng hắn hai vạn đại quân vào một tình thế cực kỳ hiểm nghèo. Không có chu sa thì không cách nào vượt cấp viết Kim phù, không có Kim phù thì không gọi được Ngũ Trảo Kim Long, Thanh Long thì căn bản không đủ sức giết sạch mười vạn quân Yên. Việc cần kíp bây giờ là dẫn quân đột phá vòng vây, nếu không bọn họ sẽ bị quân Yên tiêu diệt không còn một mống.
"Công chiếm phía Tây núi!" Mạc Vấn lại lần nữa vận khí hô to, lúc lâm trận yếu tố quan trọng nhất chính là tinh thần, hắn không thể để mọi người biết hành động này là để phá vòng vây, cho nên chỉ có thể nói thành "công chiếm".
Hô lớn xong Mạc Vấn lệnh Thanh Long đi trước mở đường xông về phía quân Yên, quân Triệu nghe rõ hiệu lệnh của Mạc Vấn, đi theo Thanh Long nhằm hướng tây phóng tới.
Cử động kỳ quái của Mạc Vấn cùng quân Triệu làm quân Yên có chút ngẩn ngơ, phe địch không biết là do phù chú của hắn xảy ra vấn đề, cũng không cho là quân Triệu là đang rút lui, chúng hoài nghi Mạc Vấn hành động này có thâm ý khác, cho nên nhất thời không có khép vòng vây truy kích. Thanh Long xông vào giữa bầy địch liều mạng xung phong, rất nhanh đã làm rối loạn thế trận của quân Yên ở phía tây, cung binh quân Triệu cùng kỵ binh quân Yên bắt đầu lao vào giao tranh.
Sau khi hạ lệnh, Mạc Vấn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, lúc này hắn đã không còn thời gian mà oán hận Thạch Chân nữa, không sử dụng được Thiên Lang Hào nên hắn chỉ có thể lấy chính máu của mình vẽ phù, lấy máu vẽ phù chẳng những hao tổn linh khí hơn dùng Thiên Lang Hào rất nhiều, điểm chết người nhất chính là Thanh Long triệu hoán ra sẽ liên thông với khí tức của hắn, Thanh Long liều chết xung phong hao tổn bao nhiêu linh khí sẽ ngay lập tức rút ra linh khí từ cơ thể hắn để bổ sung. Lấy máu vẽ phù gọi ra Thanh Long đã làm hắn tiêu tốn mất tám thành linh khí, lúc này chỉ còn có hai thành.
Mạc Vấn từ khi xuất chinh tới nay bách chiến bách thắng, uy danh đại chấn, lúc này hắn đang hoàn toàn dựa vào uy danh đó để chống đỡ cục diện, nếu như đổi thành người khác lãnh binh thì quân Yên sớm đã siết chặt vòng vây rồi.
Do quân Yên vẫn chưa tấn công, cho nên khu đất chu vi mấy dặm nơi Mạc Vấn đứng không hề có quân địch, hắn một mình đứng trong chiến trường, lúc này hắn cũng không để ý quá nhiều đến an toàn của bản thân nữa, mà chỉ nghĩ xem làm thế nào để đưa hai vạn quân dưới trướng mình an toàn rút lui mà thôi.
Có Thanh Long mở đường, quân Triệu lúc này đã tiến gần đến sườn núi phía Tây, chỉ một lát nữa là có thể đi vào vùng rừng núi, Mạc Vấn khẩn trương quan sát chiến sự, cùng lúc đó cũng cảm giác tình hình linh khí của bản thân.
Thấy quân Triệu vừa tiến vào rừng, Mạc Vấn liền thay đổi mệnh lệnh gọi Thanh Long trở lại, từ trên không trung phóng thẳng đến hai gã vu sư áo đỏ đang đứng trên tường thành, hai gã vu sư này điều khiển dã thú cùng độc trùng trong núi, nếu không giết chết bọn chúng, thì quân Triệu dù có rút lui vào trong núi cũng sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
"Con rồng hắn triệu hoán không phải Kim Long!" Một gã dị loại biến thành đàn ông trung niên quần áo xám bỗng cất tiếng hô to.
Lúc gã nói có dùng thêm linh khí hỗ trợ, thanh âm vừa phát ra, binh sĩ khắp nơi xôn xao.
Mạc Vấn nghe vậy nhưng vẫn không lệnh cho Thanh Long đánh chết gã dị loại kia, mà chỉ cấp tốc lao về phía cổng thành. Trên tường thành mọi người thấy Thanh Long xông đến thì không khỏi kinh hoàng, nhưng đúng lúc này, gã dị loại lúc nãy bỗng hét lên một tiếng hiện ra nguyên hình, là một con Hoàng Thử Lang (chồn lông vàng) hình thể to gấp mấy lần con gấu, nhìn kỹ hơn nữa cũng không phải là Hoàng Thử Lang, mà là một con Cự mông (cầy hương) khổng lồ, trên đầu có một dải lông dài màu trắng.
Cự mông hiện hình xong ngay lập tức đánh về phía Thanh Long, mục tiêu của Thanh Long không phải là nó, cho nên không hề né tránh, cự mông nhanh chóng xông tới húc Thanh Long ngã nhào, nhưng do hình thể của nó so với Thanh Long nhỏ hơn rất nhiều, cho nên cũng không húc Thanh Long ngã ra quá xa, Thanh Long sau khi rơi xuống đất liền quất ngược đuôi về phía cổng thành, quét bay toàn bộ đám người đứng trên đó, trong đó có cả hai gã vu sư áo đỏ do tránh không kịp.
Vu sư áo đỏ toi mạng, trong núi độc trùng mãnh thú lập tức mất đi khống chế chạy tán loạn khắp nơi, có con bỏ chạy hướng bắc, nhưng cũng có con chạy về phía quân Triệu, nhưng đúng vào lúc ấy, trong thành lại truyền đến tiếng trống, Mạc Vấn nghe thấy thầm kêu tệ hại, đây là tiếng trống thúc quân của quân Yên.
Tiếng trống vừa phát ra, lập tức quân Yên bắt đầu siết chặt vòng vây, đến khi tới gần liền rối rít bắn cung về phía Mạc Vấn, Mạc Vấn bất đắc dĩ phải lắc mình rời khỏi chỗ, di chuyển về hướng tây núi, cùng lúc đó lệnh cho Thanh Long đánh chết con cự mông.
Cự mông lấy rắn làm thức ăn, là khắc tinh của loài rắn nên rất thuần thục kỹ xảo công kích rồng rắn, thấy Thanh Long há mồm định cắn nó liền lắc mình tránh tới dưới bụng Thanh Long, Thanh Long vòng qua thân thể của mình há miệng đuổi theo, cự mông từ dưới bụng Thanh Long chui ra, nhảy lên lưng nó, Thanh Long lại đuổi nữa, cự mông từ trên thân rồng nhảy lên thật cao rồi vọt ra xa, Thanh Long vội vàng đuổi theo, bay lên cắn chết cự mông, xé nát không còn một mảnh.
Thanh Long mặc dù xé nát cự mông, nhưng cũng đã trúng phải quỷ kế của nó, lúc này thân thể Thanh Long đã bị buộc xoắn vào nhau, nó muốn gỡ rối nhưng lại bị vướng cặp sừng dài đến năm thước khiến đầu rồng không cách nào rút ra được.
Mạc Vấn thấy vậy liền vội vàng lệnh Thanh Long co móng vuốt khom người lại, nhưng vào lúc này, trên tường thành bỗng xuất hiện một con bọ cạp to màu đỏ dài hai trượng, con bọ cạp khổng lồ nhảy khỏi tường thành, leo lên đỉnh đầu Thanh Long rồi dùng cái đuôi gai nhọn hoắt cắm thẳng xuống đầu rồng.
Thanh Long là loài đứng đầu tứ đại Thần Thú, vảy nó cứng rắn vô cùng, bọ cạp dù có đuôi to đến mấy cũng không thể phá thủng được, nhưng nó cứ liên tục bổ xuống khiến long khí trong người Thanh Long bị yếu đi. Long khí vừa suy giảm, lập tức hút lấy linh khí trên người Mạc Vấn để bổ sung. Mạc Vấn lúc này đang tả xung hữu đột giữa trận, cảm thấy linh khí thất thoát vội vàng phân thần nhìn sang phía bắc, chỉ thấy con bọ cạp màu đỏ đã kìm chặt hai sừng Thanh Long, sáu cái chân chống xuống đất dùng hết sức kéo lê Thanh Long về phía sau, ý đồ muốn kéo căng nút thắt, Thanh Long do long thân bị buộc xoắn vào nhau nên không thể quẫy đuôi cũng như giương vuốt, chỉ có thể gắng sức ngẩng đầu nhấc bổng con bọ cạp lên khỏi mặt đất.
Bọ cạp khổng lồ đương nhiên không phải đối thủ của Thanh Long, Thanh Long ngẩng đầu khiến nó lập tức nhấc bổng lên, nhưng trước khi nó hoàn toàn bị nhấc khỏi mặt đất đã kịp lấy đuôi bò cạp móc vào cổng thành. Nhưng do song phương thực lực cách biệt quá lớn, chỉ sau một lúc giằng co ngắn ngủi bọ cạp rất nhanh đã phải buông đuôi ra, Thanh Long thừa dịp đó co vuốt khom người tự giải thoát khỏi nút thắt rồi vung đuôi rồng quét bay bọ cạp đỏ ra ngoài. Thanh Long vốn muốn tiến lên bổ thêm một trảo nữa lấy mạng con bọ kia thì lại bị Mạc Vấn vội vã triệu về, xông về sườn núi phía tây.
Mạc Vấn làm vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ, vu sư áo đỏ đã chết, mãnh thú độc trùng trong núi hoàn toàn mất đi khống chế, những mãnh thú độc trùng này hẳn là đã bị điều khiển trong thời gian dài, sau khi mất đi khống chế thì tỏ ra ngây ngốc, tiếp đến là phẫn nộ, phàm là nhìn thấy vật gì liền nhe răng cắn xé, binh lính hai bên đều bị thương rất nặng.
Thanh Long bay tới khu rừng ngẩng đầu phát ra tiếng Long ngâm, là Vạn Thú Chí Tôn, sau một tiếng long ngâm điếc tai bầy dã thú lập tức run rẩy kinh sợ, bỏ chạy tán loạn khắp nơi. Nhưng tiếng long ngâm chẳng những không thể xua tan bầy mãnh thú, mà ngược lại càng làm bọn chúng nổi điên hơn, bản năng bị thui chột nay bùng phát, liên tục công kích binh sĩ, khắp nơi trong núi là những tiếng binh lính bị thương kêu thảm thiết cùng tiếng dã thú gầm thét kêu gào.
Lúc này sắc trời đã dần tối, trong rừng ánh sáng nhá nhem, binh lính ở trong rừng mỗi khi tiến lên một bước cũng đều có thể đạp phải một con kiến to, đụng phải một con rắn độc, hoặc là bị hổ báo gấu ngựa từ chỗ tối bất ngờ xông ra cắn chết.
Lúc này quân Triệu đã tiến sâu vào núi, càng đi tốc độ càng chậm lại, Mạc Vấn thấy vậy âm thầm nhíu mày, hắn lúc trước đã hạ lệnh công chiếm sườn núi phía Tây, lúc này binh lính đã tiến vào núi, đều đang đợi hắn ra thêm mệnh lệnh, thế nhưng một khi hắn hạ lệnh thì đồng thời cũng sẽ báo cho quân Yên biết toàn bộ ý đồ của hắn, đến lúc đó nhất định sẽ bị đuổi giết không thôi. Nhưng nếu không hạ lệnh thì quân Triệu ở trong núi cũng sẽ bị dã thú quân địch vây công, khó thoát tai họa ngập đầu.
Ngắn ngủi trầm ngâm một lát, Mạc Vấn đề khí hô to, "Ba quân mau đi vòng qua sườn tây lui về Lộc châu!"
Lúc trước tất cả mọi người đều tưởng hắn công chiếm sườn tây là có dụng ý gì, nghe thấy lời này phút chốc liền hiểu ra pháp thuật của hắn đã xảy ra vấn đề, lòng quân trong nháy mắt đại loạn, cục diện tức thì tuột khỏi tay.
"Bản chân nhân sẽ theo quân rút lui, không cần hoảng sợ!" Mạc Vấn vội vàng đề khí lên tiếng.
Nhưng lúc này lòng quân đã tan rã, mệnh lệnh đó của hắn cũng chẳng thể làm ổn định được, trái lại làm cho quân Yên cao giọng hoan hô thắng lợi, quân Triệu tiến vào núi trước đã làm tốt thí hết cho đám dã thú, chúng đuổi theo phía sau nên chịu rất ít thương vong, cho nên thấy vậy càng hùng hổ ép sát, đuổi tận giết tuyệt.
Mắt thấy tình hình bị mất khống chế, Mạc Vấn có chút luống cuống, trước nay chưa bao giờ hắn gặp phải tình huống hiểm nghèo thế này, không có Thiên Lang Hào thi triển phù chú chẳng những uy lực giảm mạnh, mà còn bị hạn chế rất lớn, lấy máu vẽ phù chính là biện pháp liều mạng, bình thường không ai dám tùy ý vẽ viết, ngoài ra linh khí còn dư lại trong người hắn cũng đã sắp cạn, tình thế nguy cấp không kịp bổ sung, hiện giờ thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ là con Thanh Long đang bay lượn trên bầu trời mà thôi. Nhưng con Thanh Long này có sinh mệnh liên thông với hắn, Mạc Vấn không dám tùy ý điều nó đi công kích quân Yên, nếu không chỗ linh khí còn sót lại trong người sẽ bị nó làm hao hết.
"Bắt giặc phải bắt vua trước!" Mạc Vấn chợt lóe lên ý nghĩ, lập tức tách khỏi đoàn quân từ trong rừng lao nhanh về hướng bắc, vừa lao đi vừa cố hết sức tránh né đám dã thú xông tới, hắn cậy bản thân đã bách độc bất xâm, đối với những con độc trùng rắn rết hoàn toàn không để vào mắt, nhanh chóng vọt tới cửa Tây thành Hùng châu, vận linh khí đánh bay một con kiến to bám trên người rồi tung người vọt tới tường thành Hùng Châu, lên tới nơi đảo mắt nhìn quanh, nhưng không phát hiện ra bóng dáng Mộ Dung Hồng Trang, mà nơi tiếng trống truyền tới có mấy trăm gã cung thủ đang đứng, cũng không cách nào phân biệt được ai là tướng soái.
Ngay tại lúc Mạc Vấn mải miết tìm kiếm Mộ Dung Hồng Trang, một luồng yêu khí tự phía đông tường thành nhanh chóng vọt tới, hắn định thần nhìn lại thì thấy lại là con bọ cạp to hồi nãy đã biến thành yêu nữ, yêu vật kia biến thành một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao gầy, dung mạo tương đối dễ nhìn, người mặc một bộ quần áo đỏ thẫm bó sát, mỗi tay cầm một loại binh khí hình dáng hết sức quỷ dị, nhìn kỹ thì là một loại binh khí cực kỳ độc đáo hiếm gặp – Cửu Xỉ Nghênh Phong**.
** Cửu Xỉ Nghênh Phong (九齿迎风): là loại binh khí bao gồm một lưỡi dao sắc, hai cạnh bên có bốn răng nhọn, lưu truyền ở vùng Hà Nam (TQ)
Yêu nữ vọt tới gần cũng không nói nhiều lời, Cửu Xỉ Nghênh Phong lóe lên đâm tới, Mạc Vấn vung đao ngăn cản, binh khí chạm nhau, không ai bị tổn thương.
Yêu nữ áo đỏ thấy binh khí bị cản lại, ngay lập tức hất đầu vung mái tóc đuôi sam quét tới mặt Mạc Vấn, mái tóc đuôi sam hình dáng có chút giống với đuôi bọ cạp, Mạc Vấn thấy vậy quơ đao lên cản, rồi chém thẳng xuống mái tóc yêu nữ.
Phàm là dị loại tu hành thì đều có tuyệt kỹ giữ nhà, con bọ cạp tinh này cũng không ngoại lệ, mái tóc của ả ta là một cây đuôi gai vô cùng cứng rắn, Hắc đao chỉ có thể chém gãy một phần chứ không thể hoàn toàn chặt đứt.
Khi trước đánh sáp lá cà Mạc Vấn đã đoán được ả yêu nữ này tu vi dưới hắn, nhưng lúc này hắn chẳng còn lòng dạ nào quần đấu với ả ta, chém trúng đuôi sam xong liền xoay người rời đi, không ngờ hắn vừa mới xoay người thì mái tóc đuôi sam kia đột nhiên kéo dài thêm ba thước, quét trúng bắp chân phải hắn.
Mái tóc yêu nữ thực chất là cái đuôi gai của ả, bị đuôi quét qua một cái Mạc Vấn chỉ cảm thấy đùi phải đau nhói một trận, dù rất tức giận nhưng hắn cũng không quay lại giao đấu mà nhanh chóng rút người ra rời đi, cùng lúc đó hạ lệnh Thanh Long tới tiêu diệt ả ta, yêu nữ này là kẻ duy nhất có thể uy hiếp được quân Triệu, chỉ cần giết chết ả là có thể miễn đi nỗi lo về sau.
Thanh Long phụng mệnh tới, Mạc Vấn cũng không thèm quay đầu lại, yêu nữ kia đương nhiên không phải đối thủ của Thanh Long, chỉ trong tích tắc sẽ phải bỏ mạng. Làm lo sợ nhất là hai vạn binh lính dưới trướng, lúc này bị dã thú độc trùng cùng quân Yên giáp công đã tử thương vô cùng nghiêm trọng.
Mạc Vấn nhanh chóng trở lại tiền tuyến, huơ đao điên cuồng chém giết mãnh thú mở đường cho quân Triệu rút lui, hắn không thể bỏ mặc binh sĩ một mình chạy thoát thân được, nếu không sau này sẽ chẳng còn mặt mũi nhìn ai nữa, cũng như chẳng còn mặt mũi đối diện với chính mình, bất luận thế nào cũng phải mang những binh lính này thoát ra, nếu đã không thể thoát thì chí ít cũng phải cùng bọn họ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng...
← Ch. 238 | Ch. 240 → |