← Ch.257 | Ch.259 → |
Dịch giả: argetlam7420
A Cửu nghe vậy tiến lên đưa tay cảm giác, "Thạch cầu chia làm hai phần trên dưới, bên trong có chứa bột phấn, ở giữa là một thứ giống như đồng hồ cát, đây là vật gì?"
"Không biết được, khối đá quá dày, không cách nào cắt ra." Mạc Vấn lắc đầu.
"Bên trong nếu là rỗng thì đương nhiên phải có chỗ nối tiếp." A Cửu cúi đầu tìm kiếm, rất nhanh nàng đã phát hiện một vết nứt dài chạy quanh khối cầu, nhưng hai người cạy nạy thế nào cũng không sao mở được nó ra.
"Có thể đã dùng keo gạo nếp dính chặt rồi." Lão Ngũ đảo mắt nhìn quanh, tìm một cây chùy đồng đập loạn quanh khối cầu.
A Cửu kiên trì thử, nhưng vẫn không cách nào mở ra. Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan đi lên hỗ trợ, ôm chặt phần dưới, lão Ngũ cùng A Cửu hợp lực ôm phần trên, vẫn là không ra.
"Thử vặn nó xem sao." Mạc Vấn tiến lên thế chỗ lão Ngũ, cùng A Cửu xoay về bên phải ngược chiều kim đồng hồ, phải dùng tới linh khí để xoay thì nửa khối cầu bên trên mới chuyển động, xoay được ba vòng, rốt cuộc cũng mở ra.
Mạc Vấn giơ tay ra hiệu mọi người lui về phía sau, bản thân sau đó cũng lùi ra sau mấy trượng, đưa tay xuất ra linh khí đẩy nửa trên khối cầu ra, khối cầu chia ra làm hai, bên trong lại là một cái nắp hình tròn trong suốt.
Mạc Vấn tiến lên quan sát cái nắp, nhìn kỹ thì phát hiện ra đây là một cái nắp thủy tinh hình bán nguyệt.
"Là thủy tinh." Mạc Vấn nói với mọi người.
"Thủy tinh sao? Đó là vật vô cùng trân quý, sao lại bị dùng hoang phí vậy?" A Cửu cúi đầu nhìn kỹ sự vật bên dưới cái nắp trong suốt.
"Thủy tinh cũng không tính là hiếm, Dự quận sản xuất rất nhiều thứ này, ta đã từng nhìn thấy, không sai đâu." Mạc Vấn nói, nhìn kỹ có thể thấy được bên trong khối đá là hai nửa vòng tròn bằng thủy tinh, ở trong có đồng hồ cát đang chảy, phần trên là hỗn hợp bột vàng trắng, bên dưới không nhìn rõ, lúc này bột ở phía trên đang thông qua cái khe hẹp ở giữa nhỏ xuống bên dưới.
"Chất bột màu vàng cực kỳ giống lưu huỳnh, chất màu trắng có lẽ là bột xương?" Mạc Vấn cúi đầu tỷ mỷ xem xét.
"Hỗn hợp hai loại bột này có tác dụng gì?" A Cửu nghi hoặc nói, lưu huỳnh là vật dùng để trừ tà, bột xương trắng lấy từ những nghĩa địa bỏ hoang, có thể tự bốc cháy.
"Lão gia, thủy tinh là vật nóng à?" Lão Ngũ đưa tay vuốt ve vỏ ngoài cái nắp thủy tinh.
"Thủy tinh là vật hàn tính, sờ vào sẽ thấy mát rượi." Mạc Vấn nói.
"Nhưng cái này nóng mà." Lão Ngũ lại nói.
Mạc Vấn cùng A Cửu nghe vậy đồng thời đưa tay chạm vào vỏ ngoài, quả nhiên phát hiện rất ấm áp.
Đối với khối cầu kỳ quái, năm người đều là đầu óc mông lung, trước đó mọi người chưa từng thấy qua đồ vật này, cũng không biết là nó có tác dụng gì. Lão Ngũ gọi Hoàng Y Lang tới định lấy quả cầu thủy tinh ra khỏi khối đá, nhưng mấy phen cố gắng cuối cùng vẫn không được.
"Hay chúng ta đập ra nhìn một chút?" Hoàng Y Lang bảo lão Ngũ.
"Ý hay." Lão Ngũ quay lại lấy chùy đồng tới.
"Đây là xương cốt lâu năm, có thể đang phong ấn yêu ma bên trong, không được lỗ mãng." Mạc Vấn vội vàng ngăn cản hai người.
"Nó lại nóng thêm một chút rồi." A Cửu kéo Mạc Vấn qua, áp tay vào lớp vỏ ngoài thủy tinh.
"Đáng tiếc chúng ta không biết bên dưới là vật gì, nếu không đã đoán được công dụng của nó." Mạc Vấn nói.
"Lưu hoàng là loại dược liệu thuộc tính thổ, có hiệu quả trừ tà tiêu độc. Nhưng bột xương lại không thể dùng làm thuốc được." A Cửu cũng tỏ vẻ nghi ngờ.
"Lớp vỏ thủy tinh đang nóng lên này cũng không có quan hệ gì với bột xương." Mạc Vấn nói.
"Chân nhân, những khối cầu này đến cùng là có tác dụng gì?" Hoàng Y Lang ở bên cạnh chen lời.
Mạc Vấn A Cửu nghe vậy không nói gì, vấn đề Hoàng Y Lang hỏi không có cách nào trả lời, có điều câu hỏi của gã đã nhắc nhở hai người, đó chính là những khối cầu này thả ra ắt phải là để ngăn cản người xâm nhập lăng mộ.
"Chàng có còn nhớ những điều cấm kỵ khi luyện đan không?" A Cửu mơ hồ nghĩ tới điều gì.
"Không được luyện những loại dược liệu dễ cháy, nếu không sẽ có nguy cơ nổ đỉnh." Mạc Vấn nói.
"Nếu như nửa bán cầu phía dưới đang có Tiêu thạch (KNO3) dùng để an thần cùng Bách Thảo Sương dùng để cầm máu thì..." A Cửu lời đến nửa đường ngừng lại.
"Nổ đỉnh?! Tất cả mau đi ra!" Mạc Vấn bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng lên tiếng hô to.
Đám người lão Ngũ mặc dù không rõ tình hình, nhưng thấy Mạc Vấn báo động thì vẫn xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
"Toàn bộ nơi này đều không an toàn, ra hẳn bên ngoài đi." Mạc Vấn thấy mọi người chạy đến cửa đá thì dừng lại, lập tức thét lớn.
Mọi người nghe vậy quay đầu chạy tiếp, chốc lát sau ra khỏi địa đạo, lúc này bên ngoài trời vẫn còn tuyết rơi, là buổi chiều giờ Mùi.
"Lão gia, nổ đỉnh nghĩa là sao?" Lão Ngũ không kìm được, hỏi.
"Luyện đan sẽ có lúc cần đến Tiêu thạch cùng lưu huynh, nếu như tính toán dược liệu không chuẩn thì đan đỉnh sẽ nổ tung, rất nguy hiểm cho đạo nhân luyện đan." Trở ra mà nói, Mạc Vấn khẩn trương lòng giảm xuống.
"Nổ á?" Lão Ngũ đối với từ này vẫn còn rất xa lạ.
"Tức là cái đỉnh sẽ bị phân tách thành vô số mảnh nhỏ, kèm theo thanh âm vang dội như tiếng sấm ấy." Mạc Vấn giải thích.
Lão Ngũ nghe vậy vẫn không hiểu, nhưng gã cũng chẳng hỏi lại. Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan rất nể sợ Mạc Vấn và A Cửu, đều hy vọng lão Ngũ sẽ thay mặt hỏi tiếp, nhưng thấy gã không hỏi thêm bọn họ cũng không muốn lắm mồm.
"Người chế tạo ra những khối cầu này còn bố trí thêm hệ thống đồng hồ cát hẹn giờ, dường như cũng không phải là muốn làm hại người." A Cửu nói.
"Chắc không? May mà cả ta và nàng đều giỏi luyện đan, nên mới biết mà sớm chạy khỏi, chứ nếu đổi thành người khác căn bản sẽ không biết được thứ này. Nếu cứ đứng lại đó nhất định sẽ bị nổ chết." Mạc Vấn lắc đầu.
"Ý của ta là, những khối cầu có thể nổ tung kia công dụng chủ yếu không phải là giết người, mà là phong ấn ngôi mộ." A Cửu nói.
"Thạch thất kia có chu vi năm dặm, mấy khối cầu đó chắc hẳn không có uy lực lớn như vậy." Mạc Vấn nói, đạo sĩ đang luyện đan mà đan đỉnh bị nổ là chuyện rất hiếm gặp, trước thời Hán thì có khá nhiều, nhưng sau đó đạo nhân đã có cẩn thận hơn nhiều, nổ đỉnh xuất hiện rất ít, hắn với A Cửu cũng chưa từng bị hay tận mắt nhìn thấy, chẳng qua là nghe Ngọc Linh Lung kể lại nên cũng không rõ cụ thể tình huống.
"Chân nhân, đào ra địa đạo này cũng chẳng dễ dàng, không bằng chúng ta nhân lúc chúng chưa nổ mà vận chuyển ra ngoài?" Hoàng Y Lang nói.
"Vạn nhất trên đường vận chuyển chúng bỗng nhiên nổ tung, ta và ngươi chẳng phải sẽ toi mạng sao?" Tiêu Ngọc Lan lắc đầu phản đối.
"Ngươi chỉ cần đào ra hai thước, ta sẽ bới ra thêm một trượng." Hoàng Y Lang không vui nhìn Tiêu Ngọc Lan.
"Không thể mạo hiểm, ngộ nhỡ..."
Mạc Vấn còn chưa dứt lời, trong địa đạo bỗng truyền đến một tiếng nổ lớn, mọi người chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó đã lại là một tiếng nổ lớn khác. Tiếng nổ này so với Thiên lôi phải vang gấp mấy lần, uy lực khủng khiếp, trời long đất lở, năm người bị tiếng nổ lớn dọa sợ ngây người, khí lãng ở bên trong mãnh liệt tràn ra, đem cả năm người đánh bay ra xa.
Giờ khắc này trong đầu Mạc Vấn một mảng trống rỗng, chấn động tinh thần khiến cho tư duy bị đình trệ, trong đầu hiện chỉ còn lại hai suy nghĩ, một là kinh ngạc trước uy lực vô cùng lớn của khối cầu, hai là theo bản năng hy vọng sẽ đụng vào vách núi phía nam ngừng lại đà bay.
Thời gian ngã bay tưởng như rất dài kì thực chỉ trong thoáng chốc, mọi người rất nhanh ngã xuống mặt đất, mặc dù có lớp tuyết dày làm đệm đỡ nhưng vẫn vô cùng chật vật.
Một lúc sau, Mạc Vấn mới cố gắng bò dậy đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy A Cửu đang ở cách đó không xa trong đống tuyết đứng dậy, lão Ngũ bị hất văng lên một cây đại thụ gần đó, may được cành cây đỡ nên gã thương thế nhẹ nhất, đang bị treo lơ lửng trên cây. Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan bị dọa sợ hãi nên đều hiện ra nguyên hình, Tiêu Ngọc Lan rơi xuống dưới một tán cây phía tây cách đó mười trượng đang khó nhọc xoay mình. Hoàng Y Lang bay ra khá xa, va thẳng vào một cây tùng, ngã ngửa ra đất, mấy cái chân sau vẫn còn cử động được, chắc chỉ bị choáng chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
Thấy mọi người không sao, Mạc Vấn ngồi bệt xuống đất, hít sâu một hơi giảm bớt sự choáng váng, đợi đến khi bình tĩnh lại mới dùng linh khí kiểm tra toàn thân, phát hiện kinh mạch và xương cốt đều không bị tổn thương, chẳng qua là đầu óc bị chấn động, từ đầu đến cuối cảm giác hoa mắt chóng mặt, không nghe rõ thanh âm.
"Nàng có sao không?" Mạc Vấn đứng dậy tới bên cạnh A Cửu.
A Cửu chống tay vào thân cây đứng dậy, khoát tay một cái rồi chỉ vào lỗ tai của mình, tỏ ý không nghe rõ Mạc Vấn nói gì. Mạc Vấn nghe tiếng nói của mình cũng rất mơ hồ, biết đây là do tiếng nổ gây nên, bèn quay sang thăm hỏi Tiêu Ngọc Lan. Tiêu Ngọc Lan thấy Mạc Vấn đến, muốn biến lại thành người mở miệng nói chuyện, nhưng do tinh thần vẫn chưa ổn định, thử nghiệm hai lần vẫn chỉ biến ra mặt mũi con chuột.
Mạc Vấn đưa tay vào ngực lấy ra một viên đan dược chữa thương đưa cho Tiêu Ngọc Lan, Tiêu Ngọc Lan giơ vuốt nhận lấy.
Xem xong Tiêu Ngọc Lan, lại nhìn sang Hoàng Y Lang, tới gần Hoàng Y Lang hắn phát hiện miệng gã có vết máu, chắc là bị nội thương. Mạc Vấn lại lấy một viên đan dược chữa thương nhét vào cái miệng khổng lồ của nó, rồi giơ tay lên ý bảo nó cứ giữ nguyên bản thế đã, đừng biến hình vội.
"Lão gia, cậu không có chuyện gì chứ?" Lão Ngũ tự xé áo choàng, từ trên cây nhảy xuống chạy tới ân cần hỏi.
"Cũng tạm ổn." Mạc Vấn đã dần nghe được trở lại, trong lúc nói chuyện nhìn lại lăng tẩm ở phía bắc, chỉ thấy phương viên mười dặm của khu lăng mộ đã bị lấp hoàn toàn, địa đạo lúc trước đào ra cũng biến mất không còn, cách đó mười dặm về phía bắc đã xuất hiện một vách núi khá bằng phẳng, cách mặt đất hơn một trăm trượng, dưới vách núi mơ hồ lộ ra mấy cánh cửa đá.
"Để ta cõng cậu trở về." Lão Ngũ khom lưng nói.
"Không cần, ngươi đi lấy quần áo cho hai người Tiêu, Hoàng đi, ta ngồi nghỉ ở đây." Mạc Vấn khoát tay một cái rồi đi tới chỗ A Cửu ngồi xuống.
Cả đám người ngồi người nằm người lại đứng, phải mất thời gian một chén trà mới khôi phục tinh thần, Tiêu Ngọc Lan cùng Hoàng Y Lang biến trở về hình người. Tiêu Ngọc Lan bị thương khá nhẹ, không có gì đáng ngại, Hoàng Y Lang bị gãy xương sườn, hành động khá bất tiện.
Mọi người trở về lều trại, lão Ngũ nổi lửa đun nước, nướng thịt nướng bánh, mọi người nghỉ ngơi chừng nửa giờ, rốt cuộc mới hoàn hồn.
Trấn an Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan xong, Mạc Vấn ra khỏi cửa đạp tuyết đi tới vách núi phía bắc, vụ nổ khi nãy đã làm cho khu vực mười dặm phía nam sụp đổ hoàn toàn, đó là khu vực do con người mới xây thêm, chứ kì thực đa phần khu lăng mộ này là xây dọc theo núi đấy.
Trên vách đá tổng cộng có ba cánh cửa đá, có lớn có nhỏ, cao hai trượng, rộng một trượng, từ trái sang phải phân biệt khắc hình mặt trời, mặt trăng và ngôi sao.
Mạc Vấn đứng dưới thạch bích thật lâu không lên tiếng, một hồi lâu sau xoay người trở về lều nằm xuống suy nghĩ, "thuật có chuyên môn" câu này quả không sai, không thể thi triển pháp thuật làm hắn rất không quen, lấy mình ngắn đánh địch dài, thực sự quá thua thiệt.
"Đang suy nghĩ gì thế?" A Cửu bưng nước nóng tới cho Mạc Vấn.
"Đang nghĩ xem mình đã làm sai những gì." Mạc Vấn nhắm mắt nói.
"Chuyện này không trách chàng được, Hoàng Y Lang mười ngày sau là có thể hoạt động bình thường rồi. Huống chi lần này nhân họa đắc phúc, tiết kiệm được năm dặm đường đầy nguy hiểm." A Cửu an ủi.
"Thứ ta nghĩ không phải cái đó." Mạc Vấn nhắm mắt lắc đầu.
"Nghĩ gì vậy, nói ta nghe." A Cửu nắm lấy tay phải Mạc Vấn.
Mạc Vấn lật bàn tay lại nắm lấy tay nàng, "Mới đầu ta chỉ muốn đi lấy thứ nấm kia, giúp nàng cùng lão Ngũ bỏ đi khí tức dị loại, nhưng khi nhìn thấy tòa lăng mộ hùng vĩ kia vô tình ta đã nổi lên lòng hiếu thắng, lại muốn tìm hiểu hết toàn bộ những cơ quan cạm bẫy tinh vi trong mộ, công bố cho thiên hạ biết, để truyền lại kiến thức cho hậu nhân. Bây giờ nghĩ lại mới thấy ý nghĩ này là sai rồi, chúng ta là đạo nhân, không phải người trộm mộ, tinh lực của ta và nàng toàn bộ đều dành cho việc nghiên cứu phép thuật tìm hiểu thiên đạo, nơi này không thể sử dụng pháp thuật, đối với ta và nàng căn bản đã là không công bằng. Tào Tháo tuổi tác phải lớn gấp đôi ta, người trẻ cùng người lớn tuổi đấu trí cũng là không công bằng. Lui một bước nói, cho dù ta có hao tổn hết tâm cơ, đem toàn bộ những cơ quan cạm bẫy trong mộ công bố cho thiên hạ biết, thì đối với nàng và ta có ý nghĩa gì chứ?"
"Vậy trong lòng chàng bây giờ muốn thế nào?" A Cửu yên lặng chốc lát rồi lên tiếng hỏi.
Mạc Vấn mở mắt ra xoay mình ngồi dậy, "Không thể làm việc không công thế này được, ta muốn điều ngàn vạn dân phu binh lính đến, đem lăng mộ này toàn bộ san phẳng..."
← Ch. 257 | Ch. 259 → |