← Ch.263 | Ch.265 → |
Dịch giả: alreii
Phần đáy chủ mộ thất cách đỉnh vòm mười mấy trượng, sau khi Mạc Vấn tiến vào cũng không hạ xuống mặt đất, mà lăng không đứng yên trên không đảo mắt nhìn chung quanh. Chủ mộ thất có diện tích hai dặm, là một đình viện lớn xây toàn bằng vàng ngọc, chia làm bốn khu vực chính, tiền viện, trung viện, nội trạch, hoa viên phía sau, trái phải có hai viện hai bên.
Vật liệu chính để xây đình viện là vàng, rất nhiều vàng bị dung luyện thành gạch, trải trên mặt đường, chồng lên thành các bức tường. Phần trên đỉnh vòm treo rất nhiều viên Dạ minh châu lớn nhỏ không đều, sắp xếp thành vị trí các tinh tú. Đủ loại đá quý được mài thành các loại hình dáng, làm thành mảnh ngói, lá cây cùng hoa cỏ. Phần lớn đồ dụng cụ bằng đồng cho sinh hoạt và dụng cụ cúng tế được đặt ở khắp các nơi, lư hương để xông, đỉnh tế trời, ly đựng rượu, ... cái gì cũng có, hậu viện là ba kho lương to lớn, trừ những cái này ra trong đình viện còn có hai đầm nước không nhỏ, một đầm nước trong đó màu nước hơi phiếm trắng, chắc hẳn là nơi để bổ sung chu sa, đầm nước còn lại có nước trong, trong nước còn xuất hiện gợn sóng, chắc hẳn bên trong có vật gì đó còn sống.
Ngay tại lúc Mạc Vấn đang quan sát chủ một thất, lão Ngũ hô to nhảy xuống, "Lão gia, kéo ta lên với!"
Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu, thấy A Cửu đã kéo lão Ngũ lại, lão Ngũ nhún vai cởi trường bào ra, run người biến thành dơi lớn, vỗ cánh bay về phía Đông. A Cửu giữa đường đổi hướng lao về phía Tây. Mạc Vấn hơi cân nhắc chút, lao về phía Nam, nơi đó là cửa viện, cũng chính là cửa mộ chủ mộ thất.
Hai dặm đối với người thường quả thật không nhỏ, nhưng với Mạc Vấn và A Cửu thật sự không tính là gì, Mạc Vấn tung người vào trong quan sát cửa viện, cửa viện chỗ này bằng đá, có hai cánh cửa, cao khoảng một trượng, rộng hai trượng, mỗi một cánh cửa đá đều nghiêng nghiêng đỡ một trụ đồng lớn nửa thước nằm ở đỉnh cửa, bên dưới trụ đồng ở đỉnh cửa là một khối cầu bằng đá lớn bằng hai vòng ôm, sau thạch cầu là thạch tào* lõm xuống, hai cái thạch tào dài ngắn không đều, đi về hai phía khác nhau, chỗ phía Tây dài đến mười mấy trượng, điểm cuối là chỗ đầm nước trong phía Tây tiền viện. Một cái khác phía Đông còn dài hơn, điểm cuối đến gần đầm nước chu sa dãy Đông chính điện.
*Thạch tào: cái máng bằng đá
Chỗ cửa đá địa thế khá cao, phía Bắc địa thế hơi thấp, nếu như có người tiến vào chủ mộ thất, ắt sẽ đẩy mạnh cửa đá, cửa đá di chuyển, trụ đồng ở đỉnh cửa sẽ thúc đẩy khối cầu, khiến cho hai khối cầu chạy qua cái máng đá lăn vào trong đầm nước.
Sau khi dừng lại chốc lát, Mạc Vấn lật hai viên gạch vàng trải nền trên mặt đất lên đệm ở phía sau hai khối đá lớn, tuy rằng không hiểu nguyên lý cụ thể của cơ quan, nhưng nếu để hai khối đá rơi vào trong đầm nước chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
"Lão gia, trong nước không có quái vật, chỉ là mấy con ba ba vẫn còn sống." Lão Ngũ bay trên không trung nhìn xuống.
"Trước khi tìm được cây nấm đừng động vào đồ vật trong lăng mộ." Mạc Vấn rời khỏi chỗ cửa đá bắt đầu tìm kiếm trong đình viện, cây nấm là mọc ở trên đồ vật bằng vàng, lấy ngọc thạch làm nền móng, ngọc thạch nơi này thường được dùng làm ngói nhà và hoa lá cỏ cây, những tảng ngọc thạch lớn cũng không nhiều.
Lão Ngũ trả lời một tiếng vỗ cánh bay đi nơi khác, cảnh vật nơi này tuy phỏng theo đình viện bên ngoài, nhưng sự lộng lẫy do vàng ngọc châu báu phát ra khiến người ta rất chói mắt, tựa như thân ở trong mộng, sự vật đập vào mắt rất không chân thật, rất khó phán đoán khoảng cách chính xác.
"Tìm một khối ngọc thạch lớn." Mạc Vấn tự mình tìm kiếm đồng thời lớn tiếng nhắc nhở A Cửu và lão Ngũ, tiền viện rất rộng rãi, đa số là đất trống bằng phẳng, có hai cái cây không nhỏ, một Dương một Liễu, thân cây của nó là tạc từ bạch ngọc, nhưng lá cây của nó lại không phải dung luyện từ vàng. Mấy gò hóng mát dưới cây điêu khắc từ gỗ trầm hương, đương nhiên sẽ không mọc nấm.
Sau khi tìm ở bên ngoài, Mạc Vấn đẩy cửa đá đảo mắt nhìn sảnh chính, sảnh chính dài trăm trượng theo hướng Nam- Bắc, đã có thể xưng là đại điện, chỗ chính Bắc là một đài cao chín bậc thềm, ghế Long Ỷ bằng vàng tạc chín con rồng ở phía trên, nhưng trống trơn chẳng có gì cả. Ở hai bên có rất nhiều chỗ ngồi, hơn mười vị văn thần võ tướng đang ngồi, những người này cũng không bị thối rữa, mặc y quan chỉnh tề, mặt mũi trông rất sống động.
Ở bên ngoài điện quan sát một chút, Mạc Vấn xoay người lao về phía Tây, trong điện lại không có đồ ngọc, tất nhiên cũng không có nấm.
"Lão gia, nhanh tới đây, nấm ở chỗ này!" Âm thanh của Lão Ngũ từ phía Tây truyền tới.
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng mừng rỡ, đề khí tung người lao tới, thấy lão Ngũ đã biến đổi trở lại hình người để lưng trần ngửa đầu nhìn lên. Chỗ gã đang nhìn là một ngọn núi giả, núi giả cao hai trượng, là một khối tạp thạch ngũ sắc, lỗ hổng ở khu vực chính giữa vách đá bị phong hóa đã hình thành một chữ "thọ" (壽)tự nhiên, chữ "thọ" này được những người thợ dùng vàng khảm nạm, trên đỉnh chữ "thọ" có một vật lạ hình cái ô, tán lớn chừng miệng chén, thân lớn tầm ngón tay cái, cao ba tấc, toàn thân màu vàng kim.
Mạc Vấn tung người nhảy lên cao, vươn tay hái vật hình chiếc ô này xuống, cảm giác vào tay rất trơn mềm, điều này khiến trong lòng hắn càng vui hơn, đồ vật nơi này đều cứng rắn, vật này lại mềm, hiển nhiên là nấm không thể nghi ngờ. Để gần mũi ngửi, quả nhiên có mùi lạ xông vào mũi.
"A Cửu, tìm được rồi, mau rời khỏi nơi này." Mạc Vấn đề khí la lớn.
A Cửu ở phía Bắc đáp một tiếng, đề khí lao trở về. Mạc Vấn đưa tay nắm lấy tay lão Ngũ, cong gối lấy đà, bay ra như một cơn lốc.
"Thật lạnh a." Lão Ngũ bị gió lạnh bên ngoài thổi, khom người run rẩy.
Lúc này đám người Ngưu Trùng đã nghe được tin tức chạy đến, nhìn thấy tình trạng đó của lão Ngũ, ngạc nhiên trố mắt quan sát gã.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Lão Ngũ tiện tay nắm lấy một chiếc mũ giáp trên đầu một tướng tá che "chỗ đó" lại.
"Là nó sao?" A Cửu theo sau lao lên đưa áo choàng cho lão Ngũ, sau đó cúi đầu nhìn cây nấm trong tay Mạc Vấn, cây nấm này rất giống cây nấm bình thường, nhưng cũng không giống hoàn toàn, phía dưới tán ô của nó lại không có nếp uốn của nấm mà là mặt phẳng trơn láng.
"Vật này có mùi nhẹ, chắc hẳn sẽ không sai, cây nấm gặp gió lạnh sẽ teo nhỏ lại, nên mau dùng thôi." Mạc Vấn vui mừng gật đầu, rốt cuộc cũng đã thành công, hắn cảm giác mọi công sức bỏ ra đều thật đáng giá.
"Lão gia, để ta ăn trước." Lão Ngũ mặc áo choàng, trả mũ giáp lại cho viên tướng tá, viên tướng kia nhận lấy mũ giáp do dự chốc lát rồi đem kẹp dưới nách, không có đội lại lên đầu.
Mạc Vấn biết lão Ngũ là muốn thử nghiệm trước, nhưng hắn chắc chắn vật này sẽ không có độc, liền từ chính giữa chia cây nấm thành hai, lão Ngũ nhận lấy không chút do dự, há miệng nhét vào.
Lá gan của lão Ngũ cũng không lớn, nấm vừa vào miệng không dám nhai, vốn định nuốt hết nhưng cổ họng lại không lớn, đành phải bất đắc dĩ nhai, vừa nhai một cái lập tức lộ ra vẻ mặt thống khổ.
"Là vị gì?" Mạc Vấn thấy vậy trong lòng chợt lạnh, thứ Dương thảo này là do vàng tiếp xúc với hơi đất mà sinh ra, không nên có mùi.
"Đắng a." Lão Ngũ đẩy nấm qua bên quai hàm, nhăn mày cau mũi, không muốn nuốt xuống.
Trong lòng Mạc Vấn thả lỏng, vươn hai ngón tay vội vàng điểm ba huyệt Thừa Tương, Liêm Tuyền, Thiên Đột giúp gã nhanh chóng nuốt xuống.
"Quá đắng." Lão Ngũ nhổ ra một ngụm nước bọt.
"Những vật giải độc thanh nhiệt thường có vị đắng." A Cửu lên tiếng nói.
Lão Ngũ nhận lấy túi rượu một tướng tá đưa qua uống rượu súc miệng, rượu vào bụng, dược lực của cây nấm trong nháy mắt nổi lên, gã vôi vàng khom người nôn mửa.
"Đem gã về nghỉ ngơi, cho uống nhiều nước." Mạc Vấn nói với đám tướng tá đang vây xung quanh, mọi người nghe vậy chia nhau người cầm tay người nắm chân, nâng lão Ngũ đi vội về hướng Tây. Mạc Vấn chợt nhớ tới một chuyện, bước nhanh đuổi kịp lão Ngũ sờ soạng sau mông gã một cái, phát hiện cái đuôi ngắn còn sót lại của gã nay đã biến mất.
"Nhanh tìm nước súc miệng cho ta." Lão Ngũ nôn mửa khó chịu, thúc giúc mọi người đi nhanh.
"Nàng nhanh ăn." Mạc Vấn đưa nửa cây nấm còn lại cho A Cửu.
A Cửu vừa căng thẳng vừa vui sướng, đưa tay nhận lấy cây nấm tung người lao về phía Nam, "Chàng ở lại đây giải quyết việc còn lại."
"Chúc mừng chân nhân đạt được ý nguyện." Đám người Ngưu Trùng tuy không biết tác dụng của cây nấm kia, nhưng biết nó chính là thứ Mạc Vấn muốn tìm.
"Các vị cũng cực khổ rồi, nhiều ngày vất vả cuối cùng cũng có thu hoạch, phía dưới cánh Nam có một cửa đá, trong cửa đá có hai thạch cầu, hai viên thạch cầu kia không được chạm đến, trừ cái này ra chủ mộ thất hẳn là đã không còn cơ quan nào nữa, có thể thả giỏ xuống kéo đồ lên." Mạc Vấn nói với đám người Ngưu Trùng.
Mọi người nghe vậy luôn miệng nói cảm ơn, từ nơi miệng lỗ hổng hạn hẹp nhìn đã khiến mọi người trợn mắt há mồm, bọn họ không dám tưởng tượng trong phạm vị hai dặm này rốt cuộc có bao nhiêu vàng bạc châu báu.
Đêm đông có gió, lạnh cắt da cắt thịt, nhưng vàng đang ở trước mắt, trong lòng ai cũng hừng hực như có lửa đốt, suốt đêm bắc ròng rọc, phái người xuống vận chuyển vàng. Vàng rất nặng, trọng lượng gấp mấy chục lần gạch xám thông thường, mỗi lần chỉ có thể kéo được mười khối.
Ngưu Trùng nóng lóng, thương nghị với Mạc Vấn đục thêm nhiều lỗ hổng chút, Mạc Vấn gật đầu đồng ý, đồ hắn muốn tìm đã tìm được, chuyện còn lại tiến hành thế nào đều không quan trọng.
Mạc Vấn rất nhớ mong A Cửu, nhưng hắn cũng không trở lại lều gỗ, hắn biết A Cửu không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng lúc nôn mửa của nàng.
Trên đỉnh vòm đồng xanh lại nổi lửa, Mạc Vấn trông coi đống lửa kiên nhẫn chờ đợi, không xu lạiống chủ mộ thất nữa, chủ mộ thất vẫn tồn tại rất nhiều nguy hiểm, vả lại hạnh phúc đang ở trước mắt, không cần phải mạo hiểm nữa.
Vào canh năm, lão Ngũ được người nâng trở lại, gã đã bớt nôn mửa, là tự mình yêu cầu quay lại.
Sau khi lão Ngũ quay lại thì ngồi bên cạnh lỗ hổng chờ giỏ treo, thấy thuận mắt thì sẽ giữ lại. Gã mở miệng đòi, không ai dám không cho, cũng không lâu lắm chung quanh gã đã bày đầy vàng.
"Con chim vàng kia cũng cho ta." Lão Ngũ lại kêu.
"Đó là một cái giá cắm nến hình chim phượng, đúc bằng đồng." Mạc Vấn quay đầu liếc một cái.
"Bỏ đi, cho các ngươi đó." Lão Ngũ vừa nghe không phải vàng, lập tức thay đổi chủ ý.
Lúc trời sáng, lão Ngũ ngừng nôn, khôi phục tinh thần, đứng dậy đảo mắt nhìn chung quanh, đồ vật trong một đêm kéo lên phần lớn đều bị gã lưu lại, chu vi năm trượng vây bên người gã, đừng nói là một cái túi, dù là một chiếc xe ngựa cũng chở không nổi.
"Tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang theo chết cũng không cầm đi được, đủ ăn mặc đủ chi tiêu là được rồi, lấy nhiều cũng vô ích." Mạc Vấn xoay người đi về phía Nam, hắn không yên tâm A Cửu.
"Qua thôn này cũng không còn tiệm này nữa*." Lão Ngũ vừa nói vừa cởi áo choàng.
*Ý chỉ bỏ qua lần này thì không còn lần sau nữa.
"Đừng có làm càn." Mạc Vấn vội vàng ngăn lại.
"Không phải, ta đang tìm chỗ chôn thôi, từng này là đủ rồi, tránh cho sau này vì tiền mà ưu sầu." Lão Ngũ nói xong biến thành con dơi lớn, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người bay về phía Đông Nam.
Mạc Vấn suy nghĩ một lát, quyết định không ngăn cản gã, lão Ngũ không quen thuộc nơi này, không cần nói cũng biết gã sẽ chuyển vàng đến sơn động lúc trước Hắc Tam ở, chỗ đó cách nơi này không xa, lão Ngũ chắc chắn có thể chạy tới trước khi cánh bị đông cứng.
Bay được một lát, Mạc Vấn đã trở lại lều gỗ, A Cửu đang nằm nghiêng trên giường gỗ, mặt mũi uể oải. Tình huống của nàng và lão Ngũ không giống nhau, hồn phách của nàng là hồn phách dị loại, giống với Tiêu Ngọc Lan, nếu muốn hoàn toàn cởi bỏ khí tức dị loại ít nhất cũng phải ba ngày.
"Để ta." A Cửu thấy Mạc Vấn bưng chậu đồng lên, vội vàng cố chống người dậy.
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, chỉ nhíu mày nhìn thẳng A Cửu. A Cửu thấy vậy bèn nằm trở lại giường, Mạc Vấn bưng chậu đồng ra ngoài cọ rửa sạch sẽ, rửa xong lại châm lửa đun nước, bưng vào cho A Cửu.
Lão Ngũ bay một vòng thì không thể bay được nửa, cánh thịt của gã có máu lưu thông, sau khi nhiễm lạnh thì khí lạnh sẽ theo máu huyết truyền vào phổi khiến gã lạnh cóng.
Vào buổi trưa, từ đằng xa bỗng có tiếng bước chân vọng tới, chốc lát sau tiếng bước chân dừng lại ở ngoài cửa, "Thác Bạt Thập Dực Kiền, Thác Bạt Thập Kỳ, xin được gặp chân nhân Thượng Thanh tông..."
← Ch. 263 | Ch. 265 → |