← Ch.365 | Ch.367 → |
Vị thư sinh kia sau khi xuất hiện nghiêng đầu nhìn Mạc Vấn một cái, lại giơ tay vung ra xung quanh, toàn bộ cỏ cây trong vòng một trăm bước quanh đó trong nháy mắt tan biến không còn dấu tích, ba vị Long Tộc nấp trong rừng kia cũng không còn chỗ ẩn thân nữa, hiện ra tại một khu đất trống gần đó.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn chắp tay hành lễ với thư sinh trung niên kia, người này chỉ giơ tay một cái đã khiến cỏ cây biến mất sạch, không thể nghi ngờ gì nữa nhất định là sơn thần thổ địa của vùng này.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn là hộ thân thần chú của Đạo gia các ngươi, nếu Vương mỗ nhớ không nhầm thì câu thần chú này có mười loại công dụng. Đầu tiên sẽ được Thiên Tôn phù hộ, thứ hai có được trí tuệ minh mẫn, ba là có được bình an, bốn là được tiền tài như nước, năm là có thể truyền đạo rộng rãi, sáu là có thể tu luyện linh khí, bảy là có được tuổi thọ lâu dài, tám là có thể siêu độ vong linh, chín là giữ an ninh trật tự cho địa phủ, mười là sau khi chết sẽ được siêu thoát. Vương mỗ chẳng qua chỉ là thổ địa vùng này, ngươi tụng niệm câu chú này với ta chẳng có tác dụng chút nào." Vị thư sinh trung niên kia nói lắc đầu đúng mười lần rồi đáp.
Mạc Vấn đứng sững sờ tại chỗ nghe vị thư sinh kia thao thao bất tuyệt, người này vừa mở miệng đã nói liền một hơi không nghỉ, mặc dù người này nói xác thực có đạo lý, nhưng lúc này nói ra chẳng hợp văn cảnh gì cả.
Thư sinh trung niên kia nói xong, thấy Mạc Vấn á khẩu không nói được gì, trên mặt có vẻ đắc ý, gật gù một lúc rồi thong thả đi tới chỗ Tam hoàng tử. Tam hoàng tử thấy gã đi tới thì nhíu mày, nghiêng đầu quan sát.
Thư sinh trung niên kia đi tới cách Tam hoàng tử ba bước thì đứng lại, nhìn y lắc đầu nói, "Long Tộc phụng mệnh Ngọc Hoàng, cai quản biển cả bốn phương, làm mưa xuống cho bách tính Cửu Châu, bọn ngươi không tận tuỵ với chức vụ, lại chạy đến Cổ Ngưu Sơn của ta đây gây mưa to gió lớn. Chuyện làm mưa là các ngươi cùng Vũ bộ trên Thiên Đình chia nhau quản lý, Vương mỗ không biết, nhưng xuân qua thu tới, cỏ cây khô héo là thiên lý Âm Dương tuần hoàn, trận mưa này vô cớ đổ xuống, thử nghĩ xem các loài sinh vật không được cảnh báo trước để mà tránh trú, bách tính phải chịu lũ lụt khổ sở biết bao. Thậm chí, các ngươi còn làm cho Cổ Ngưu Sơn của ta Âm Dương bị đảo lộn, cỏ cây sinh trưởng giữa mùa thu, mà mùa đông sắp đến rồi, bây giờ cây cỏ lại nảy mầm thì sắp tới làm sao có thể đủ sức chịu qua cái lạnh mùa đông? Tới sang năm, không tránh khỏi..."
"Ngươi chỉ là một tên thổ địa nhỏ bé mà dám lên giọng khiển trách Long Tộc thánh thần sao, mau cút xuống, bớt om sòm cho ta." Tam hoàng tử bị gã thổ địa kia nói choáng váng đầu óc, không kiên nhẫn tức giận chửi mắng.
"Lời ấy sai rồi, Vương mỗ mặc dù chức vị nhỏ, nhưng là thần do chính Thiên Đình ngự phong, bọn ngươi tuy là Long Tộc nhưng lại không được thụ phong, tại sao lại tự xưng là thần thánh? Nếu muốn được là thần thì phải đợi phụ thân ngươi qua đời thì ngươi mới có thể được thụ phong, nhưng ngươi đã mất một con mắt, mặt mũi không lịch sự, sợ là sẽ khó được kế vị thụ phong đây..."
"Cái tên khùng ăn nói bậy bạ này, bản Vương phải giết ngươi." Tam hoàng tử không đợi thư sinh kia nói xong, liền nâng tay lên phòng Thanh Long gai đâm thẳng tới gã.
Đại hoàng tử cùng Long Nữ thấy vậy cũng không lên tiếng can ngăn, ở trong mắt Long Tộc bọn họ, thổ địa chẳng là cái gì cả, huống chi người này nói năng vô lễ, làm nhục phụ thân họ. Chỉ có Mạc Vấn mới biết Long Tộc lợi hại, ở phía sau cao giọng cảnh báo, "Thổ địa cẩn thận."
Mạc Vấn mặc dù đã lên tiếng báo động, nhưng không thể nhanh bằng Thanh Long gai của Tam hoàng tử, thổ địa kia mắt thấy Thanh Long gai đâm tới cũng không hề tránh né, Thanh Long gai trong nháy mắt đã đâm thủng ngực, xuyên qua người gã.
Thanh Long gai là vật của Long Tộc, không phải thứ binh khí tầm thường có thể so sánh, thổ địa lập tức bị trọng thương, khí tức suy yếu, thân hình trở nên mờ nhạt.
"Đây là vật gì? Lại có thể làm tổn thương đến ta?" Thổ địa cúi đầu nhìn về phía Thanh Long gai trước ngực.
Tam hoàng tử cũng không đáp lời, nhíu mày rút ra Thanh Long gai, thổ địa liền ngã xuống đất biến mất.
Thấy tình hình đó, Mạc Vấn âm thầm kinh hãi, Long Tộc quả nhiên ngang ngược phách lối, ngay cả thổ địa là Địa Tiên cũng dám giết, xem vẻ mặt của Đại hoàng tử cùng Long Nữ thì bọn họ đối với chuyện này cũng coi như không, nếu để cho bọn họ bắt được thì hắn chắc chắn phải chết.
Mặc dù ba vị Long Tộc đều đứng cách Mạc Vấn trăm bước, nhưng ba người tùy lúc đều có thể phát động công kích, Mạc Vấn sợ đối phương thống hạ sát thủ, bèn đưa tay vào ngực lấy ra Xích Mộc nắm trong tay.
Long Nữ thấy thế vội vã nói: "Đừng có hành động lỗ mãng, chỉ cần ngươi giao ra Xích Mộc, chúng ta sẽ lập tức thả ngươi đi, quyết không nuốt lời.".
"Bảo khố của Đông Hải chúng ta là có một không hai trong thiên hạ, chỉ cần ngươi muốn thứ gì, bọn ta đều sẽ đáp ứng. Bản Vương năm xưa đã từng có được ba cuốn Thái Thanh Thiên Thư, thần diệu cực kỳ, nếu ngươi chịu trả lại Xích Mộc, bản Vương cũng có thể đem chúng tặng cho ngươi." Đại hoàng tử cũng lên tiếng.
"Đại ca, tiểu muội, các ngươi càng dụ dỗ thì hắn sẽ chỉ càng lợi dụng chúng ta đầu cơ kiếm lợi thôi, ta không tin là hắn dám phá hỏng Xích Mộc." Tam hoàng tử nhanh chóng bước tới trước.
"Ngao Thuật, chớ có hấp tấp." Đại hoàng tử lao tới trước người Tam hoàng tử ngăn y lại.
Đại hoàng tử vừa rời khỏi vị trí, hướng tây nam liền xuất hiện sơ hở, Mạc Vấn liền không hề chậm trễ, đề khí đạp đất nhằm hướng tây bỏ chạy.
"Chạy đi đâu?" Long Nữ cũng không hề mất cảnh giác, nàng là người đầu tiên phát hiện ý đồ của Mạc Vấn, liền xoay người tại chỗ, liên tục phóng ra hơn mười cây Long Toàn Đao.
Mạc Vấn đã sớm ngờ tới Long Nữ sẽ ra tay ngăn cản, bởi vì số lượng phi đao rất nhiều không cách nào đánh bay hết được nên hắn chỉ có thể dùng thế Thiết Bản Kiều ngà về phía sau, cùng lúc đó dùng cả tay lẫn chân, lấy đà vọt tới trước.
"Hay lắm, tên trộm kia." Tam hoàng tử mắt thấy Mạc Vấn đã vọt vào rừng cây, tay cầm Thanh Long gai nhanh chóng đuổi theo.
"Ngao Mai, ngươi mau trở về Đông Hải, tới phủ đệ của Ngao Tiềm đem Thái Thanh Thiên Thư tới đây." Đại hoàng tử hướng Long Nữ dặn dò một tiếng rồi cũng tung người đuổi theo.
"Được." Ngao Mai xoay người bay về hướng đông.
Mạc Vấn nghe vậy mà thầm nhíu mày, tay Đại hoàng tử này nhìn như khí độ rộng lượng, nhưng kì thực tâm cơ khá sâu, năm đó ở Vô Lượng Sơn lúc học nghệ Thiên Tuế đã từng kể cho hắn một vài chuyện về Thủy Tộc trên sông Hoàng Hà. Hoàng Hà thông ra biển, vị Long Vương cai quản Hoàng Hà hình như tên là Ngao Tiềm, Đại hoàng tử nhờ Ngao Mai trở về Đông Hải lấy Thiên Thư, nhìn như rất có thành ý, nhưng thực ra là đang lừa gạt hắn, ý đồ thực sự là để cho Long Nữ Ngao Mai đến Hoàng Hà trước phục kích Mạc Vấn.
Đợi đến khi xông vào rừng rậm, Mạc Vấn liền móc ra hộp phù vẽ tiếp hai đạo Thanh Long phù, dùng nó tạm ngăn hai người kia lại, sau đó lại vẽ ba đạo Định Khí phù giấu kín dưới tán cây. Định Khí phù vẽ xong, Mạc Vấn liền vận khí bay lên cao, nhằm hướng tây bay gấp.
Lúc đang bay Mạc Vấn vẫn không ngừng vẽ, liên tục vẽ thêm Tinh tú phù chú kêu gọi Thần Thú đợi lệnh, chốc lát sau xung quanh hắn đã hiện ra chín con Thần Thú, bởi vì trước kia theo thói quen hắn hay mời Thanh Long Bạch Hổ, cho nên trong chín con Thần Thú cùng Thanh Long Bạch Hổ là chiếm đa số.
Rời khỏi Cổ Ngưu Sơn, Mạc Vấn cũng không đổi hướng, mà chỉ một đường hướng tây, lúc này Ngao Mai đã đi đường vòng đến Hoàng Hà trước, đuổi theo chỉ có tay Đại hoàng tử không rõ tên tuổi cùng sư đệ gã - Tam hoàng tử Ngao Thuật, nhất định phải nghĩ cách tách hai người bọn họ ra, sau đó bỏ rơi từng kẻ một chạy thoát. Lấy tu vi của hắn lúc này thì tuyệt đối không thể đánh lại, điều duy nhất có thể làm là dốc hết toàn lực chạy tới Kiến Khang.
Vừa bay đi, Mạc Vấn vừa âm thầm tính toán, lão Ngũ lúc đi mới là qua canh ba, lúc này sắc trời đã sáng, lão Ngũ hẳn là đã chạy về đến Thượng Thanh quan. Lão Ngũ đương nhiên hiểu sự tình rất khẩn cấp, một khi gã đã đưa Triệu thị về Thượng Thanh quan liền sẽ lập tức xuôi nam đi Nam Hải. Dựa theo tốc độ phi hành của lão Ngũ thì ít nhất cũng cần buổi chiều giờ Thân mới có thể chạy tới Nam Hải, cộng thêm thời gian thông báo cho Nam Hải Long Tộc cùng với thời gian Nam Hải Long Tộc đi đến Kiến Khang nữa, thì Nam Hải Long Tộc muốn chạy tới Kiến Khang ít nhất cũng phải đến canh hai ngày hôm sau. Nói cách khác, dù cho Mạc Vấn có kịp chạy tới Kiến Khang cũng vô ích, bởi vì khi đó cứu viện vẫn còn chưa tới.
Nghĩ đến đây, Mạc Vấn âm thầm kêu khổ, bảo hắn trì hoãn thêm sáu canh giờ nữa, đâu có dễ như vậy?
Nhận ra Thần Thú đã bị hai vị Long Tộc tiêu diệt, Mạc Vấn lập tức hạ lệnh cho hai con khác xoay người lại ngăn chặn, qua ba phen như vậy, Thần Thú đi theo bên cạnh hắn chỉ còn lại ba con, nhưng Mạc Vấn đã kéo dãn khoảng cách song phương lên tám mươi dặm.
Bay qua một ngọn núi dốc đứng, Mạc Vấn một lần nữa vẽ ba tấm Định Khí phù giấu dưới tán cây xong lại đổi hướng, nhằm hướng nam bay gấp.
Lúc xuôi nam, Mạc Vấn nhân cơ hội mở hộp phù ra lấy tay ấn xuống đống phù, căn cứ độ dày hắn liền đoán được chỗ lá phù còn dư lại khoảng năm sáu chục tấm, cũng may trước đó hắn đã nhờ lão Ngũ làm thêm lá phù màu tím, nếu không thì lúc này Tử phù đã sớm dùng hết rồi.
Do Mạc Vấn không triệu hồi Thanh Long Bạch Hổ ngăn cản nữa, cho nên hai vị Hoàng tử Long tộc rất mau chóng đuổi kịp. Mạc Vấn có cảm giác, bắt đầu cân nhắc xem có nên đem cả hai vị Hoàng tử vây khốn trong trận pháp hay không, Long Tộc không giống với người phàm, định khí trận pháp tầm thường không thể nào vây khốn được bọn họ, cho dù có đem uy thế trận pháp gia tăng gấp ba lần cũng không có khả năng đồng thời vây khốn hai vị Hoàng tử, có thể vây khốn một vị trong đó đã là rất tốt rồi.
Quyết định xong kế hoạch, Mạc Vấn quay lại quan sát vị trí hiện thời của hai vị Hoàng tử. Bọn họ kẻ bay trước người theo sau, cách nhau chỉ khoảng năm sáu trượng, muốn tách bọn họ ra để vây khốn thì phải nhớ lại xem lúc trước đã dán hai tấm Định Khí phù ở vị trí nào, từ đó tính ra nên dán tấm thứ ba này ở đâu là thuận lợi nhất.
Tam hoàng tử bay hơi chếch về tây, nếu muốn vây khốn y thì cần di chuyển về hướng tây. Đại hoàng tử lại bay chếch đông, nếu muốn vây gã thì cần phải nghiêng về hướng đông. Sau một hồi cân nhắc ngắn ngủi, Mạc Vấn bay nghiêng về hướng đông, hắn quyết định vây khốn Đại hoàng tử.
Kì thực so với Đại hoàng tử thì Tam hoàng tử dũng mãnh hơn, nhưng mà so với Tam hoàng tử dũng mãnh, Mạc Vấn càng kiêng kỵ Đại hoàng tử tâm cơ thâm trầm, chính hắn cũng là người tâm tư kín đáo, hắn biết người tâm cơ thâm trầm so với người dũng mãnh còn đáng sợ hơn nhiều.
Bởi vì Mạc Vấn bỗng nhiên bay chếch đông, Đại hoàng tử ở phía chếch đông lập tức đuổi theo, như vậy khoảng cách với Tam hoàng tử bỗng nhiên bị kéo giãn. Mạc Vấn mắt thấy thời cơ chín muồi, bèn giả vờ hạ xuống đất mượn lực, nhanh chóng dán tấm phù thứ ba lên một cây cổ thụ, ngay sau đó đạp đất bay cao, tiếp tục hướng về phía đông.
Vừa bay, Mạc Vấn hơi quay đầu nhìn một chút, chỉ thấy Tam hoàng tử đang tức tốc đuổi theo, mà Đại hoàng tử thì đã bị trận pháp vô hình chặn lại.
Để đề phòng Tam hoàng tử đứng lại rồi tìm được nơi dán ba đạo phù chú, Mạc Vấn một mực dẫn dụ Tam hoàng tử bay đi, lúc xác định Tam hoàng tử đã bay xa khỏi Đại hoàng tử, thì trường kiếm lập tức rút ra khỏi vỏ, Mạc Vấn cùng hai Thanh Long một Bạch Hổ hộ vệ quay lại, bất ngờ xông ngược đến.
Tam hoàng tử lúc này đã nhận ra được đại huynh của y đã không đuổi theo nữa, đang quay đầu nhìn quanh, đợi đến khi xoay đầu lại thì phát hiện Mạc Vấn đã cầm trường kiếm xông ngược về phía mình.
"Đến hay lắm!" Tam hoàng tử không có vẻ sợ hãi chút nào, hét dài một tiếng, vung gai nghênh đón.
Mạc Vấn lúc trước bị đuổi chạy trối chết, trong lòng rất là rất ấm ức, sau khi vây khốn được Đại hoàng tử hắn có lòng muốn cùng Ngao Thuật chính diện đánh một trận, song phương đều không có ý thối lui, lao thẳng về phía nhau. Lúc còn cách một trăm trượng thì Ngao Thuật có động tác đầu tiên, Thanh Long gai ném về phía trước, cùng lúc đó xoay người tại chỗ, chân phải đá vào chuôi Thanh Long gai, làm như vậy để giúp tăng tốc độ cho Thanh Long gai. Mạc Vấn từ khi xuống núi trước giờ chưa từng thấy qua loại tốc độ kinh khủng thế này, mắt thấy Thanh Long gai lao tới, theo bản năng chỉ kịp lắc mình né tránh, Thanh Long gai bay sượt qua đạo báo, chỉ kém một chút nữa là bị nó đâm trúng rồi.
Chỉ riêng chiêu này đã đủ khiến Mạc Vấn hoàn toàn bỏ đi ý tưởng cùng Ngao Thuật chính diện tranh đấu, thực lực đôi bên cách biệt quá xa, lấy tu vi của hắn lúc này căn bản không cách nào chống lại được Long Tộc.
Lúc này Đại hoàng tử đã hiện ra nguyên hình Thanh Long, định đánh vỡ trận pháp xông ra. Thanh Long hình thể to lớn, khí thế mãnh liệt, mỗi một lần đụng phải đều làm đất rung núi chuyển, định khí trận pháp chống đỡ không được bao lâu nữa.
Mạc Vấn đã sớm biết Long Tộc có thể ung dung thu phóng binh khí, trước khi cây Thanh Long gai bay ngược về hắn liền hạ lệnh cho ba con Thần Thú xông tới đánh hội đồng Ngao Thuật.
Thanh Long gai mặc dù có thể bay trở về, nhưng tốc độ đã giảm mạnh, Mạc Vấn nhẹ nhàng tránh được, nhanh chóng vẽ một đạo Lôi phù, "Thụ lục Thượng Thanh, đại thiên hành sự, phù lệnh dụ kỳ, như thiên pháp chỉ, Lôi bộ Thần Tướng nhanh tới nghe lệnh, thái thượng đại đạo quân cấp cấp như luật lệnh."
Sự chênh lệch giữa phù bút tầm thường cùng Thiên Lang Hào vào lúc này một lần nữa hiện rõ, chân ngôn đọc xong, Thần Tướng Lôi bộ cũng không thấy đến ngay, Mạc Vấn nhân cơ hội vẽ tiếp một đạo Thanh Long phù nữa, thay cho con Thanh Long đã bị Ngao Thuật dùng cây gai tiêu diệt.
Chốc lát sau, trên trời mây đen ngưng tụ, một Thiên Thần mặc kim giáp uy vũ hiện thân trong mây, "Lôi bộ Vạn Hổ tới nghe lệnh."
"Nhanh chóng giáng Thiên Lôi xuống, đánh chết hai con yêu long kia." Mạc Vấn đề khí hô lớn.
Vạn Hổ lúc vừa đi tới đã trông thấy tình huống nơi này, nghe Mạc Vấn nói xong nhất thời mặt lộ vẻ khó xử, gã dĩ nhiên có thể nhìn ra hai vị bên dưới là Chân Long thực sự chứ không phải là yêu long theo như lời Mạc Vấn, cho nên trù trừ do dự, không dám nhận lệnh.
"Đạo nhân là thay trời hành đạo, phát ra phù chú cũng ngang với pháp chỉ Thiên Đình, xin Thần Tướng nhanh chóng giáng xuống Thiên Lôi." Mạc Vấn vội vàng thúc giục.
"Chân nhân nói to một chút, tiểu thần không nghe rõ?" Vạn Hổ nghiêng đầu lắng tai hỏi lại.
"Đừng có giả bộ câm điếc, hai tên này đã vượt ranh giới làm loạn, giết chết thổ địa, ngươi hãy mau giáng Thiên Lôi xuống tiêu diệt chúng." Mạc Vấn vừa vội vàng vừa tức giận.
"Bản Vương cùng đại huynh ta Ngao Cực là con trai của Đông Hải Long Vương, kẻ nào dám đả thương anh em chúng ta?" Ngao Thuật hét lớn giận dữ.
"Chân nhân nếu không còn gì phân phó, tiểu thần xin đi trước." Vạn Hổ nói xong, cưỡi mây bay vội đi.
"Nhà ngươi là tên chuột nhắt, chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu." Mạc Vấn tức giận buột miệng chửi mắng.
"Bản Vương phải băm vằm ngươi ra thành trăm mảnh." Ngao Thuật giận quá hoá cười, Mạc Vấn thế mà lại định mời Lôi Thần tới đánh chết hai huynh đệ y, y làm sao có thể không giận.
Mạc Vấn cũng không đáp lời, lúc này Đại hoàng tử Ngao Cực đã có dấu hiệu thoát khốn, hắn nào dám đứng lại thêm, lập tức vẽ phù gọi thêm hai con Thanh Long vây công Ngao Thuật rồi xoay người tiếp tục nhằm hướng nam chạy trốn...
← Ch. 365 | Ch. 367 → |