← Ch.397 | Ch.399 → |
"Thế nghĩa là thế nào?" Thẩm Quan Thanh khẩn trương hỏi.
"Trở về thành nói sau." Mạc Vấn không nhìn Thẩm Quan Thanh mà khoát tay bảo.
" Được." Thẩm Quan Thanh giơ tay định cởi nút áo.
Mạc Vấn biết là Thẩm Quan Thanh muốn đưa áo khoác cho hắn mặc, liền vận linh khí lăng không bay trước.
Khi trở về thành thì sắc trời đã tối, trong đêm mọi người âm thầm trở lại phủ đô đốc, trở về phủ Thẩm Quan Thanh giao phó người làm đến biệt viện của Thái Thông nghênh đón Vô Danh, rồi lại lệnh cho người làm nấu nước tắm cho Mạc Vấn.
"Chân nhân, đây là quần áo của Thẩm mỗ, ngài cứ mặc tạm một đêm, ta sẽ lập tức sai người may gấp một bộ quần áo cho ngài." Thẩm Quan Thanh mang một bộ quần áo mới giặt tới.
"Trong túi của ta cũng có quần áo để thay rồi." Mạc Vấn lắc đầu nói nói, nói xong, tỏ ý Thẩm Quan Thanh đóng cửa.
Thẩm Quan Thanh nghe Mạc Vấn nói vậy bèn đặt quần áo xuống bàn rồi đi đóng cửa phòng lại, xoay người trở lại chỗ Mạc Vấn cùng hắn quan sát đồ vật kỳ quái kia.
Nhìn kỹ đồ vật Mạc Vấn mang về, trên mặt Thẩm Quan Thanh hiện ra vẻ buồn rầu, hình khắc trên món đồ này quá u ám, mười tám con ngạ quỷ con nào cũng gầy như que củi, trên mặt lộ ra vẻ hung ác cùng thống khổ, ba con vật làm chân đỡ đỉnh cũng là bộ dáng tuyệt vọng như thể sắp bị giết thịt.
"Chân nhân, ngài có biết vật này lai lịch ra sao không?" Thẩm Quan Thanh thỉnh giáo Mạc Vấn.
"Cái đỉnh này ta cũng không rõ lai lịch, nhưng trên thân đỉnh khắc hình ngạ quỷ, bần đạo rời núi hơn mười năm cũng chưa từng thấy qua thứ gì quỷ dị như vậy, ngài thử tự nâng nó lên xem." Mạc Vấn tay cầm cái đỉnh đưa cho Thẩm Quan Thanh.
Thẩm Quan Thanh bước lên trước, khom người cầm cái đỉnh, vừa nhấc lên lập tức cau mày, sau đó ngồi xổm xuống khệ nệ ôm cái đỉnh lên, rồi lại đem đặt xuống đáp, "Nặng thật, cho dù là vàng đúc thành cũng không thể nặng được như vậy."
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu đồng tình, cái đỉnh kia ước chừng phải nặng năm sáu trăm cân, thế nhưng Thẩm Quan Thanh ôm lấy nó cũng không lộ vẻ quá khổ sở, cho thấy người này rất là kiêu dũng.
Sau đó Mạc Vấn không nói gì thêm, hai người cúi đầu nhìn cái đỉnh quỷ dị kia thật lâu không lên tiếng.
Hồi lâu sau, Thẩm Quan Thanh hỏi khẽ, "Chân nhân, vật này lẽ nào lại là đồ của Âm phủ?"
"Phải đến bảy tám phần mười." Mạc Vấn chậm rãi gật đầu.
"Chân nhân, yêu quái lúc trước đánh nhau với ngài có lai lịch ra sao?" Thẩm Quan Thanh hỏi.
Mạc Vấn biết Thẩm Quan Thanh muốn thông qua con rết đoán ra lai lịch cái đỉnh, liền lên tiếng nói, "Yêu vật kia chỉ là một con rết thành tinh, ước chừng hơn một nghìn năm đạo hạnh, một mực ở trong sơn động kia ẩn nấp, ta vốn tưởng rằng vật này là do tiên nhân để lại làm vật trấn yêu, bây giờ nhìn lại mới thấy không phải như vậy, vật này lưu lại trong động rất có thể là để cung cấp thức ăn nuôi con rết kia."
"Yêu quái kia có đến nghìn năm đạo hạnh, vì sao không thể biến thành người?" Thẩm Quan Thanh nghi ngờ hỏi.
"Đô Đốc không phải người trong Đạo Môn ta, đối với dị loại âm vật không hiểu nhiều, trong số dị loại các loài thú là thông minh nhất, xếp sau là chim chóc gia cầm, tiếp đến là Thủy Tộc, còn ngu xuẩn nhất là loại sâu bọ, cùng là một nghìn năm, thế nhưng cầm thú có thể biến hóa thành người, loài sâu lại không thể." Mạc Vấn đưa tay mở nắp đỉnh ra, lấy một nén bạc vụn đưa vào trong đó, lát sau thò tay lấy ra, một nén, hai nén, ba nén...
Lát sau, Mạc Vấn cầm trong tay một nắm bạc vụn giao cho Thẩm Quan Thanh, Thẩm Quan Thanh bưng đống bạc trắng kia tròn mắt ngạc nhiên, kì thực từ lúc Mạc Vấn lấy ra nén bạc vụn thứ hai thì gã đã không thể tin vào mắt mình nữa rồi.
Mạc Vấn đem bạc vụn giao cho Thẩm Quan Thanh rồi đậy nắp đỉnh lại, sau lại mở nắp ra thì chỗ bạc trắng đã tan biến không còn dấu tích, tiếp đó hắn lại đưa một khối vàng vào, lấy ra lần lượt một khối, rồi hai ba khối...
"Chân nhân, chỗ vàng bạc biến hóa ra này có phải hàng thật không?. Đến giờ phút này Thẩm Quan Thanh vẫn không thể tin được chuyện này là thật.
Mạc Vấn cầm lấy một khối vàng dùng dùng sức bóp nát, cảm giác ở tay hoàn toàn giống với vàng bình thường, vì để chắc ăn, hắn còn lấy hộp phù vẽ một đạo Hoả phù nung chảy khối vàng, Hỏa phù thuộc về Dương, ngọn lửa sinh ra cực kỳ nóng bỏng, khối vàng bị nung chảy thành dạng lỏng nhưng cũng không biến mất.
"Là hàng thật, có thể dùng được lâu dài đấy." Mạc Vấn quay sang Thẩm Quan Thanh gật đầu.
"Nhưng những vàng bạc này từ đâu mà tới? Chẳng lẽ chúng được tách ra từ cái đỉnh ư?" Thẩm Quan Thanh hỏi.
"Ta cùng thử xem." Mạc Vấn dọn sạch chỗ vàng trong đỉnh, rồi đem khối vàng biến ra lúc trước nặn thành quả cầu rồi bỏ vào đỉnh đồng, lát sau lấy ra vẫn là quả cầu đó cùng một quả cầu khác y hệt. Thế nhưng cùng lúc đó Mạc Vấn chợt nhíu mày.
"Chân nhân?" Thẩm Quan Thanh khẩn trương đến toát cả mồ hôi lạnh.
Mạc Vấn không tiếp chuyện Thẩm Quan Thanh, lấy thêm mấy quả cầu nữa ra rồi đậy lại nắp đỉnh, sau đó lấy ba quả cầu bằng vàng nặn tiếp thành một quả cầu thật lớn, lại đưa vào trong đỉnh.
Sau khi lấy tiếp quả cầu vàng, Mạc Vấn nhíu mày dừng tay lại.
"Chân nhân, thế nào?" Thẩm Quan Thanh thấy Mạc Vấn cau mày thì càng khẩn trương.
"Chỗ vàng bạc này hoàn toàn không phải tự nhiên sinh ra, cũng không phải là tách ra từ bản thân cái đỉnh." Mạc Vấn lắc đầu nói nói, lúc lấy ra chỗ bạc vụn hắn còn chưa phát hiện được dị thường, thế nhưng khi lấy ra khối vàng nặng đến mười cân, hắn rõ ràng cảm giác được càng lấy ra nhiều, Chân Nguyên linh khí của bản thân lại càng bị mất đi.
"Vậy nó từ đâu tới?" Thẩm Quan Thanh thấp thỏm truy hỏi.
"Chúng được mượn tới từ Âm phủ, đây là một cái quỷ đỉnh dùng để nuôi lũ ngạ quỷ, là đồ vật của Âm phủ, nếu vay mượn đồ của âm phủ sẽ bị hao tổn Chân Nguyên bản thân, nếu quá nhiều sẽ hao tổn phúc lộc, nghiêm trọng nhất là sẽ bị cắt giảm tuổi thọ." Mạc Vấn nghiêm nghị nói.
Thẩm Quan Thanh vốn đang hết sức khẩn trương, nghe Mạc Vấn nói xong ngược lại hạ quyết tâm, "Thì ra là như vậy, ta cứ nghi ngờ mãi, trên đời này làm gì có chuyện không làm mà vẫn được hưởng, Chân nhân, theo ý kiến của ngài vật này đã là của Âm phủ sao lại lưu lạc ở thế gian?"
"Không có đầu mối, không thể đoán bừa, theo ta thấy vật này hẳn là Âm phủ chủ động giao cho người phàm trông coi, cũng không phải tất cả mọi người sau khi chết hồn phách đều sẽ đến âm phủ, có rất nhiều cô hồn dã quỷ còn vương vấn tại thế gian, những loại đó dù sao cũng phải có người cúng tế, cho chúng ăn uống, để chúng không bị đói mà hại bách tính." Mạc Vấn suy đoán nói.
"Sợ là rất khó tìm được người vô tư chính trực chịu trách nhiệm nặng nề này." Thẩm Quan Thanh xúc động.
"Ngược lại đó cũng không khó khăn lắm, nếu lấy đồ của âm phủ sẽ làm hao tổn phúc lộc, nhưng cho ngạ quỷ u hồn ăn uống sẽ tích lũy âm đức, hai cái bù trừ cho nhau, chẳng bị mất gì." Mạc Vấn nói xong bước về phía cửa, "Đồ nhi của ta sắp đến, không nên để nó trông thấy thứ này."
Thẩm Quan Thanh nghe vậy vội vàng đem đỉnh đi giấu, Mạc Vấn mở cửa vẫy tay với Vô Danh, "Đến đây, vi sư ở chỗ này."
Bên trong phòng có ánh đèn, Vô Danh thấy đạo bào của Mạc Vấn rách tan nát, trong lòng kinh hãi, bước nhanh về phía trước kiểm tra, "Sư phụ, người có bị thương không?"
"Không hề, " Mạc Vấn đưa tay lên sờ bụng Vô Danh, "Cái thói biếng ăn mãi vẫn không chừa, hôm nay muộn rồi không thể ăn uống."
"Nhịn một bữa cũng chẳng sao đâu mà sư phụ, đây là do con gì cắn vậy?" Vô Danh hỏi.
"Một con rết." Mạc Vấn mang Vô Danh vào phòng.
"Tiểu đạo trưởng chẳng lẽ không biết sư phụ cậu pháp thuật cao thâm, đã tu đến Bất hoại Kim thân rồi sao?" Thẩm Quan Thanh đi tới chào hỏi Vô Danh.
"Sư phụ ta nếu không có pháp thuật cao thâm thì ngươi đã không đến cầu xin rồi." Vô Danh mặc dù không biết Mạc Vấn trải qua cái gì, nhưng căn cứ Mạc Vấn quần áo rách bươm nó cũng đoán được hắn lúc trước đã phải trải qua hung hiểm bực nào, cho nên nó rất ghét Thẩm Quan Thanh.
"Ở đời làm sao có chuyện không làm mà hưởng, ngày sau nếu có người tặng quà cho con, con cũng không thể nhẹ dạ nhận ngay." Mạc Vấn cười rồi cầm lấy túi quần áo trên vai Vô Danh, quay đầu nhìn Thẩm Quan Thanh, "Phiền ngài dẫn bần đạo đi tắm, tẩy hết mùi hôi thối."
Thẩm Quan Thanh thấy Mạc Vấn mượn đúng lời gã vừa nói, biết Mạc Vấn đang có ý đùa, bèn cười gượng gạo dẫn Mạc Vấn đến phòng tắm, trước khi rời đi còn lệnh cho người làm bưng đồ ăn lên cho Vô Danh.
"Chân nhân, vật này phải xử trí thế nào?" Thẩm Quan Thanh thấp giọng hỏi.
Mạc Vấn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng, "Lát nữa ta sẽ ấy chút vàng bạc để ngài khắc phục thiên tai, cứu giúp dân chúng, sau này ngài phải tìm chỗ cất giữ thật cẩn thận, hiện tại Địa phủ đã ngăn cách với thế gian, dù có cho ngạ quỷ ăn uống cũng không thể tích đức, lấy quá nhiều vàng thì hao tổn phúc lộc, cho nên tuyệt đối không được sử dụng nó nữa."
"Thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội, quỷ đỉnh này nếu bị người ngoài phát hiện, chẳng những Thẩm mỗ khó giữ được tính mạng mà bách tính Cao Châu sợ là cũng sẽ gặp đại hoạ." Thẩm Quan Thanh nói.
Mạc Vấn nghe vậy cười cười, ý Thẩm Quan Thanh là hy vọng hắn có thể ở lại.
"Thẩm mỗ nguyện làm phụ tá, giúp Chân nhân cứu độ muôn dân trăm họ." Thẩm Quan Thanh thấy Mạc Vấn giả bộ hồ đồ, chỉ đành phải nói thẳng ra.
Lúc này hai người đã tới bên ngoài phòng tắm, có người làm tới báo, "Lão gia, nước đã đun xong rồi."
Thẩm Quan Thanh giơ tay đuổi người làm đi, Mạc Vấn cũng không vội vào, mà nhìn thẳng Thẩm Quan Thanh nói, "Bần đạo còn phải dẫn đồ nhi vân du bốn phương, không thể ở chỗ này ở lâu, tuy vậy bần đạo có thể đề cử một vị bằng hữu."
"Người chân nhân nói có phải Long Tương tướng quân Bồ Hùng?" Thẩm Quan Thanh hỏi.
"A?" Mạc Vấn có chút bất ngờ.
"Chân nhân chính là nhân vật lừng lẫy, người đời đều biết Chân nhân có hai vị là bạn thân, theo thứ tự là Trương tướng quân nước Tấn cùng nước Triệu Bồ tướng quân, Trương tướng quân ở quá xa không thể nào đến được chỗ này, vậy cũng chỉ có thể là Bồ tướng quân." Thẩm Quan Thanh nói.
"Ngài có biết Bồ Hùng không?" Mạc Vấn hỏi, Nghiệp Thành là mảnh đất thị phi, Bồ Hùng ở nơi đó hắn rất không yên tâm, bạn bè của hắn cũng chẳng còn lại mấy người.
"Thẩm mỗ vốn là võ tướng, đương nhiên biết đến Bồ tướng quân, Bồ tướng quân võ nghệ cao siêu, cầm binh rất sáng suốt." Thẩm Quan Thanh nói qua.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, xoay người đi vào phòng tắm.
Vừa tắm Mạc Vấn vừa suy nghĩ cân nhắc bước đi, Thẩm Quan Thanh mặc dù chính trực thương dân, nhưng cũng không tỏ vẻ quá thiết tha với chuyện Bồ Hùng, có thể là do gã lo lắng Bồ Hùng sau khi tới đây sẽ cướp mất vị trí thành chủ, cũng có thể là bởi bản thân Bồ Hùng không phải người Hán. Nếu Thẩm Quan Thanh thực sự có suy nghĩ này thì Mạc Vấn không thể đưa Bồ Hùng đến đây được nữa, Thẩm Quan Thanh coi trọng hắn, nhưng không coi trọng Bồ Hùng.
Tắm rửa xong, Mạc Vấn thay đạo bào rồi bước ra cửa. Lúc này phòng chính đã chuẩn bị xong dạ tiệc, Mạc Vấn ăn rất ít, ăn xong liền quay ra bảo Vô Danh, "Con ra ngoài cửa chờ ta."
"Thẩm Trung, dẫn tiểu đạo trưởng về phòng sang trọng nhất nghỉ ngơi." Thẩm Quan Thanh ra lệnh cho thuộc hạ.
"Không cần cầu kỳ vậy đâu, lệnh chính thật khéo tay, đồ ăn làm rất ngon miệng, đồ nhi của ta ăn nhiều quá, muốn ra ngoài đi dạo tiêu cơm." Mạc Vấn nói.
Vô Danh nghe vậy liền bước ra cửa, Thẩm Quan Thanh đuổi hết thị nữ rồi đóng cửa lại.
Mạc Vấn đi tới bên quỷ đỉnh, dùng quả cầu lúc đầu làm vật dẫn, lấy ra rất nhiều quả cầu vàng, tổng cộng hơn hai vạn lượng. Trong lòng mỗi người đều có phân biệt thân sơ, nếu là Bồ Hùng nhờ vả thì dù có liều mạng hao tổn linh khí hắn cũng phải mượn được mười vạn lượng vàng, nhưng Thẩm Quan Thanh không phải Bồ Hùng, hai người cũng không có giao tình gì sâu đậm.
Khắp nơi đều là vàng, trong phòng sáng rực chói mắt, Thẩm Quan Thanh tất bật tìm nơi cất giấu, Mạc Vấn nhân cơ hội rời đi, mang Vô Danh ra khỏi cửa đi về phía Bắc.
"Sư phụ, chúng ta cứ như vậy mà đi sao?" Vô Danh thấy Mạc Vấn đi rất nhanh, đoán được hắn định không từ mà biệt.
"Nợ ân nghĩa đã trả hết, không đi thì còn làm gì..."
← Ch. 397 | Ch. 399 → |