← Ch.529 | Ch.531 → |
"Giết chết nó cũng không thể khiến chúng ta thoát khốn?" Lưu Thiếu Khanh liếc mắt nhìn về phía Mạc Vấn.
"Đầu đen tấn công nam, đầu đỏ tấn công nữ, một đặc điểm này của Cửu Anh cực kỳ rõ ràng, chuyện ta lo lắng không đơn giản như vậy." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
Dạ Tiêu Diêu ở bên xen vào nói, "Ngươi đang lo lắng Xi Vưu cố ý dụ dỗ chúng ta đánh chết Cửu Anh?"
Mạc Vấn gật đầu sau đó mở miệng nói ra, "Hiện tại vẫn không xác định được giết chết Cửu Anh sẽ mang đến hậu quả gì nên chúng ta không thể vội vàng ra tay."
"Sừng nhọn trên đầu Cửu Anh đều rất tròn bóng từ gốc đến đỉnh, cũng không có dấu hiệu đứt gãy mà mọc lại, nếu như Xi Vưu lúc trước lợi dụng phương pháp thắt nút chín cái cổ để chế ngự Cửu Anh thì hai sừng của nó cũng sẽ bị kẹt bởi chiếc cổ dài, nếu không có lực bên ngoài tác động đụng gãy hai cái sừng đó, nó không thể nào tự mình thoát khốn." Ngao Nhu nói ra.
Tất cả mọi người đều gật đầu, ngụ ý của Ngao Nhu là rất có thể Xi Vưu năm đó cũng không sử dụng phương pháp thắt nút cổ để chế ngự Cửu Anh đấy.
Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày không nói, nếu như suy đoán của Ngao Nhu là đúng thì phán đoán của hắn ở bên trong tháp đá lúc trước là sai, ít nhất là có vẻ hơi nông cạn. Hành động lột bỏ bích họa của Xi Vưu rất có thể chỉ vì lừa gạt hắn, mục đích là khiến hắn nhanh chóng căn cứ vào phán đoán của mình để chế ngự và giết chết Cửu Anh, mà sau khi nó chết rất có thể sẽ xuất hiện tình cảnh cá chết lưới rách.
Tâm niệm đến đây, Mạc Vấn mặc kệ mọi người lo lắng thảo luận, bắt đầu Ngưng Thần suy nghĩ kỹ càng hơn, tư duy của con người là phức tạp và hay thay đổi nhất đấy, có một số trường hợp suy đoán quá sâu thường sẽ gặp phải hiện tượng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, có lẽ chân tướng cũng không hề phức tạp như vậy, chân tướng rốt cuộc có phức tạp hay không cần có tiền đề để tiến hành suy diễn một cách kỹ càng, muốn đoán được động cơ thực sự của Xi Vưu khi lột bỏ bích hoạ thì chỉ có một biện pháp, đó chính là xác định được sau khi Cửu Anh chết sẽ xuất hiện tình huống gì, nhưng lúc này cũng không thể nào đoán ra sau khi nó chết sẽ xuất hiện những gì.
Sau một lúc suy nghĩ ngắn ngủi, Mạc Vấn nghĩ tới một biện pháp khác, nhắm mắt từ trong đầu nhớ lại mảnh bích họa đã bị phá hư kia, lúc này trong đầu hắn có thể tái hiện rõ ràng cảnh tượng đã từng thấy được, sau khi nhớ lại kỹ càng thì bên dưới mảnh bia đá bị phá hư kia còn sót lại một đống mạt đá dày đặc, nếu như bia đá mới bị phá hư ngày hôm nay thì mạt đá rơi xuống hẳn phải cực kỳ khô ráo, nên sau khi bia đá bị Cửu Anh lật đổ thì mạt đá sẽ theo đó bay tới những vị trí khác, chỉ có bia đá đã bị phá hư từ mấy ngày trước thì mạt đá rơi xuống mới chịu mặt đất ẩm ướt cùng với hơi ẩm Man Hoang xâm nhiễm tích tụ lại một góc tường.
Xác định được bia đá bị phá hư hôm nay hay là mấy ngày trước thì cũng chỉ có một tác dụng, đó chính là dựa vào chuyện này có thể đoán được Xi Vưu phát hiện được hành tung của bọn hắn từ lúc nào.
Mấy ngày trước bia đá đã bị phá hư, điều này nói rõ Xi Vưu đã sớm phát hiện hành tung của bọn hắn, sau khí phát hiện bọn hắn muốn đánh lén nơi này đã bắt đầu bắt tay vào bố trí cạm bẫy, bia đá bị phá hư chính là một bộ phận của cạm bẫy, bởi nếu như không phải thì Xi Vưu đã không cần phải phá hư bích hoạ, bởi vì nếu như không ai đến đây đánh lén thì sẽ chắc chắn không dùng đến Cửu Anh bị vây khốn dưới mặt đất.
Nghĩ đến đây, trên trán Mạc Vấn trong nháy mắt toát đầy mồ hôi, nếu không phải trong lúc nguy cấp phát giác được khác thường nên suy đoán một lần nữa, hắn gần như đã đưa bản thân mình cùng với mọi người vào hiểm cảnh, nghĩ lại mà sợ nhưng đồng thời hắn bắt đầu thấy khâm phục Xi Vưu tâm cơ sâu khôn lường, lão chính là một người thông minh thực sự, người này hiểu tính cách con người vô cùng sâu sắc, cũng dùng thứ này để thiết lập cạm bẫy, thực ra cảnh giới lừa người cao nhất cũng không phải là soạn ra lời nói dối không chê vào đâu được đi lừa gạt đối phương, mà là cố ý hoặc vô ý lộ ra mấy cái manh mối giả tạo, người bị lừa sẽ căn cứ những manh mối giả tạo này tiến hành ngầm suy đoán trong lòng, cuối cùng tự dẫn chính mình vào cạm bẫy.
Người đời luôn luôn có lòng đề phòng đối với kẻ khác, cũng không tin tưởng hoàn toàn lời nói của người ngoài, nhưng người đời luôn tin tưởng vào phán đoán của mình, luôn cho rằng kết quả mà chính mình suy đoán ra sẽ được coi là chân tướng, thực ra trên đời này cũng không có lừa đảo, cũng không ai có thể lừa gạt được người khác, những người bị lừa bản chất đều là tự mình lừa mình, mà đại đa số người chịu thiệt đều do tự cho mình là đúng.
"Mạc Vấn, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Ngọc Linh Lung đánh gãy suy nghĩ của Mạc Vấn.
Hắn không nghe một chữ những lời thảo luận của mọi người lúc trước, nghe thấy lời nói của Ngọc Linh Lung liền mở miệng hỏi ngược lại, "Mọi người nghĩ sao."
"Khí tức mà Cửu Anh phóng ra có thể tăng cường năng lực những thú dữ kia, cũng có thể triệt tiêu linh khí của chúng ta, nếu như giết chết Cửu Anh thì khí tức trong cơ thể nó sẽ tràn ra toàn bộ, rất có thể sẽ là kết cục ngọc đá cùng vỡ." Ngọc Linh Lung nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, mọi người đã đạt thành nhận thức chung nên hắn không cần nói thêm nữa.
"Ta xem gia hỏa này là một tên giá áo túi cơm, chỉ biết ăn uống, chúng ta có thể nghĩ cách thuần phục nó hay không?" Dạ Tiêu Diêu bẻ một cọng cỏ đưa lên miệng cắn.
"Xem nó sau khi ăn xong làm ra cử động gì rồi tính tiếp." Mạc Vấn gật đầu nói, muốn nhìn một người là hạng người gì chỉ cần căn cứ vào sau khi họ giải quyết xong ấm no sẽ làm ra những hành động gì, động vật cũng là như thế, giải quyết xong nhu cầu cơ bản thì bản tính của bọn nó sẽ lộ ra.
Mọi người nghe vậy gật đầu đồng ý, tự mình tìm kiếm chỗ bằng phẳng ngồi xuống nghỉ ngơi, Lưu Thiếu Khanh ngồi ở mặt phía bắc, Ngao Nhu ngồi xuống một chỗ phía nam cách gã một trượng, Quỳnh Dao ngồi ở mặt phía bắc Ngao Nhu nhỏ giọng nói chuyện với nàng, Lưu Thiếu Khanh phát giác được cử động của Quỳnh Dao, nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi sau đó chuyển tầm mắt trở về sơn cốc.
Mạc Vấn ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt của Lưu Thiếu Khanh nhìn Quỳnh Dao trước đó rất bình tĩnh, không có vẻ chán ghét như trước, ánh mắt của Lưu Thiếu Khanh thay đổi có liên quan nhất định với việc hai người ở chung trong thời gian dài, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là dung mạo của Quỳnh Dao lúc này đã có thay đổi rất lớn, trông mặt mà bắt hình dong mãi mãi là bản tính của nam nhân, là sự thật trần trụi không có nam nhân nào ngoại lệ, nếu có ngoại lệ thì chỉ là giả bộ mà thôi.
Dạ Tiêu Diêu nghiêng người dựa vào một thân cây, Ngọc Linh Lung tiến lên thuận tay ném đi nhánh cỏ y đang ngậm trong miệng, sau đó thấp giọng nói với y về chuyện đứa con Dạ Vô Ưu của hai người.
"Lão gia, sức ăn của gia hỏa này lớn như vậy, nếu như chúng ta thuần phục nó thì lấy cái gì cho nó ăn?" Lão Ngũ ghé vào bên người Mạc Vấn, nhếch miệng nhìn về phía Cửu Anh đang còn liên tục ăn uống.
"Con vật này có thể ăn một lần mà no nhiều ngày." Mạc Vấn thuận miệng nói ra.
"Một năm ăn một lần cũng không nuôi nổi." Lão Ngũ nhíu mày lắc đầu.
Mạc Vấn không tiếp lời lão Ngũ nói, những câu của lão Ngũ thì mười câu đã có chín câu là nói nhảm, tiếp lời cũng được, không tiếp cũng không sao.
Canh hai Cửu Anh đang ăn, canh ba, nó vẫn đang tiếp tục ăn, cho tới canh bốn, tất cả mọi người đều đứng trên đỉnh núi hoảng sợ nhìn Cửu Anh trong sơn cốc phía dưới, cho tới bây giờ gia hỏa này vẫn đang còn ăn, tới mức bụng trướng như trống, cất bước khó khăn.
"Lão gia, nó có bị bội thực mà chết hay không?" Lão Ngũ lại tiếp tục hỏi.
Mạc Vấn lại không trả lời, lão Ngũ đã bắt đầu hỏi vấn đề giống thế này từ lúc canh hai, liên tục hỏi đến bây giờ, tạm thời không nói đến chuyện Cửu Anh có bội thực mà chết hay không, nhưng con vật này rất ngu xuẩn là sự thật, cho tới lúc này đừng nói vỗ cánh bay lượn mà ngay cả đi lại trên mặt đất cũng đã thành vấn đề rồi.
Cho đến canh năm phương đông lóe lên ánh sáng thì Cửu Anh mới ngừng ăn uống, lúc này nó đã no kễnh, cái bụng kề sát đất, thân hình ngả sang một bên không động đậy gì nữa
"Hành động của nó sau khi ăn xong chính là ngủ." Dạ Tiêu Diêu cười nói.
Ngọc Linh Lung nhìn Dạ Tiêu Diêu một cái, liếc mắt nhìn về phía Mạc Vấn, mặc dù không mở miệng nhưng ý hỏi thăm trong ánh mắt lại cực kỳ rõ ràng.
Mạc Vấn lúc này cũng không tìm ra phương pháp xử lý thích hợp, hiện tại hắn không cần suy nghĩ tính tình của Cửu Anh là như thế nào nữa rồi, tính tình của nó rất đơn giản, ăn no rồi đi nằm ngủ, điều hắn cần suy nghĩ lúc này là làm cách nào thoát khỏi trận pháp vô hình nơi đây, khí tức Cửu Anh sẽ chậm rãi ăn mòn linh khí của mọi người nên nhất định cần phải nghĩ cách thoát khốn trước khi linh khí của mọi người bị hao mòn hết.
"Lão gia, nên xử lý tên gia hỏa này như thế nào." Lão Ngũ hỏi.
Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía Lưu Thiếu Khanh ở cánh bắc, "Phải làm như thế nào."
"Giết cũng không giết được, đi cũng không đi được, ngươi nói nên làm như thế nào cho phải." Lưu Thiếu Khanh nhìn thoáng qua phao nước tiểu lớn trong sơn cốc, bất đắc dĩ lắc đầu.
Mạc Vấn gác tay lên trán nhíu mày ngẫm nghĩ, hiện tại nếu muốn giết chết Cửu Anh này thì dễ như trở bàn tay, nhưng hắn không xác định được sau khi nó chết thì khí tức trong cơ thể sẽ ảnh hướng đến bao xa, chẳng qua có thể xác định một điểm chính là phạm vi ảnh hưởng của khí tức Cửu Anh chắc chắn sẽ không chỉ năm mươi dặm, bởi vì nếu đạo nhân Tử Khí đỉnh phong tán công tự bạo thì khí tức đã có thể ảnh hướng đến trăm dặm, Cửu Anh chính là hung thú thời thượng cổ, khí tức của nó vượt xa đạo nhân Tử Khí.
Nguyên Thần có cường đại hay không trực tiếp quyết định đến tốc độ và chiều sâu suy nghĩ sự việc, sau chốc lát, Mạc Vấn lóe lên linh quang nghĩ tới một biện pháp, "Chỉ cần là trận pháp thì ít nhất phải có ba cái mắt trận, Cửu Anh là một cái, chúng ta là một cái khác, nơi này chắc chắn còn có một cái mắt trận, chúng ta cần nghĩ cách tìm được nó."
"Đúng, trước tiên cần tìm tuyến, sau đó mới tìm điểm." Lưu Thiếu Khanh nói ra.
"Hiện tại nó đã dậy không nổi, vậy tìm như thế nào?" Dạ Tiêu Diêu chép miệng nhìn Cửu Anh, Lưu Thiếu Khanh nói trước tiên cần tìm tuyến sau đó mới tìm điểm, là phương pháp xử lý thường dùng để tìm kiếm mắt trận, chính là di chuyển hai cái mắt trận, căn cứ phạm vi trận pháp thay đổi để xác định vị trí của mắt trận thứ ba.
Lưu Thiếu Khanh quay đầu nhìn thoáng qua Cửu Anh đang ngủ say trong sơn cốc, lông mày cau chặt, không nói gì thêm.
"Lão Ngũ, ngươi tới quát nó dậy." Dạ Tiêu Diêu cười nói.
"Sao ngươi lại không lệnh cho chúng nó đi." Lão Ngũ nghiêng đầu nhếch môi chỉ vào mười mấy con chim ưng đang nghỉ ở phía xa.
"Chúng nó sao có thể lợi hại bằng ngươi." Dạ Tiêu Diêu nói giỡn trêu ghẹo.
"Ta cũng không lợi hại như ngươi đấy." Lão Ngũ cũng không mắc mưu, lúc trước Dạ Tiêu Diêu không chịu để cho lão thống lĩnh phi cầm, lão đã luôn canh cánh trong lòng.
Mạc Vấn chẳng muốn nghe hai người cãi nhau, lách mình xuống sơn cốc đi tới bên người Cửu Anh, Cửu Anh thấy hắn đến, mở ra một trong những con mắt nhìn hắn một cái rồi lập tức nhắm mắt lại.
Mạc Vấn tiến lên rút Thất Tinh Kiếm ra đâm vào, Cửu Anh da dày thịt béo, nhắm chặt hai mắt không tránh né cũng không thèm nhìn.
Mạc Vấn rơi vào đường cùng chỉ có thể tăng thêm lực lượng vung kiếm bổ về phía một cái đầu lâu của Cửu Anh, một kiếm này chém rách lân giáp nơi cổ nó, khiến cho Cửu Anh giận dữ, mở rộng miệng muốn phụt ra Ác Thuỷ, thế nhưng nó đã ăn quá nhiều, không thể phun ra Ác Thuỷ mà chỉ là một đống thịt nát tanh hôi.
Mạc Vấn lách mình tránh đi đống thịt nát kia, sau đó trở về đỉnh núi.
"Có thể khiến cho nó phun đồ ăn trong bụng ra, ép nó di chuyển đến chỗ mà chúng ta đã bố trí tốt trước đó." Mạc Vấn nói với mọi người.
Tất cả mọi người đều gật đầu, nghe theo hắn điều động.
"Mặc dù Yêu vật này hung ác nhưng không khó thuần hóa, chúng ta thuần hóa nó sau đó nghĩ cách dẫn nó đến trong quân đội của Xi Vưu, để nó đối phó đám thú dữ kia, phương pháp này có được hay không?" Mạc Vấn nói ra.
Mọi người gật đầu đồng ý.
"Theo Quỳnh Dao chân nhân sẽ có đồ ăn mà theo chúng ta thì chỉ có thể nhịn đói, chỉ cần lưu lại loại ấn tượng này trong lòng nó thì chúng ta coi như đã thành công một nửa." Mạc Vấn lại nói.
"Múa rìu qua mắt thợ, việc thuần dưỡng cầm thú như thế nào ta còn thông thạo hơn ngươi, sau này để ta hướng dẫn Quỳnh Dao." Dạ Tiêu Diêu cười đáp.
Mạc Vấn gật đầu sau đó lại tiếp tục nói ra, "Chuyện thuần phục cùng tìm kiếm mắt trận cần phải tiến hành cùng lúc, trong vòng sáu ngày nhất định phải hoàn thành..."
← Ch. 529 | Ch. 531 → |