← Ch.002 | Ch.004 → |
Giữa đêm hôm khuya khoắt trong đạo quan rách nát nơi núi sâu rừng thẳm, gian phòng chứa quan tài bỗng phát sinh nhiều tiếng động kì quái. Nhiều chuyện quái dị liên tiếp xảy ra khiến Tả Đăng Phong sởn cả tóc gáy. Hắn hít sâu một hơi liền cảm thấy khí lạnh lan tràn nhanh chóng từ ngực đến toàn thân, trong chốc lát hắn lạnh toát cả người.
Phàm là con người, gặp chuyện gì sợ hãi cũng đều xuất hiện hiện tượng tư duy bị đình trệ. Tả Đăng Phong hiện giờ chính là như vậy, gã ngồi ngây ngốc, mặt đực ra, run cầm cập. Trong đầu chỉ còn mỗi một ý nghĩ: hèn gì gã trưởng thôn kia chết sống gì cũng không chịu phái người dẫn đường cho hắn, thì ra cái nơi khỉ gió này lại có ma quái.
Trải qua một lúc lâu, rốt cuộc Tả Đăng Phong cũng từ trong sợ hãi mà khôi phục lại tư duy. Đầu tiên hắn nghĩ đến, chính là thế giới này không thể có ma quỷ; lại nữa, nếu là ma quỷ, thì nó không cần phải bước đi, mà theo như truyền thuyết nó phải bay mới đúng.
Nghĩ đến đây, sự sợ hãi trong lòng Tạ Đăng Phong giảm nhiều, nhưng liền theo đó một ý nghĩ khác càng đáng sợ hơn xuất hiện, trong gian phòng phía bắc tiếng bước chân loạch xoạch vẫn đang đều đặn tiếp diễn... điều này chứng tỏ bên trong đó xác thực có cái gì đó đang bước đi... lẽ nào, lẽ nào, lẽ nào là xác chết sống lại?
Đối mặt với hiểm nguy không biết trước, mỗi người khác nhau lại có phản ứng khác nhau. Phần lớn đều sẽ lựa chọn việc bỏ chạy trong nỗi kinh hoàng... đây là xu hướng bản năng "tránh hung tìm cát" của con người. Một số ít người thì lại lựa chọn sự đối mặt với hiểm nguy, loại hành động này không những cần dũng khí mà trong tận xương tủy người đó còn phải có cả sự quật cường nữa. Tả Đăng Phong chính là loại người này.
"Để hôm nay lão tử ta nhìn xem rốt cuộc ngươi là cái thứ gì?" Tả Đăng Phong cầm dao phay bước xuống giường cuồng loạn gào lên.
Vừa bước xuống, Tả Đăng Phong liền bị ngã sấp mặt xuống đất, nguyên nhân là có hai vấn đề. Thứ nhất là hắn vừa tới nơi này, còn chưa quen thuộc với việc người sơn cước thường dùng giường cao để ngủ nên trong bóng tối hắn bị hụt chân, nguyên nhân khác nữa là do hắn đang hết sức sợ hãi, hai chân đều run lên, không đứng vững được; tuy rằng hắn hô lớn rồi vọt xuống giường như vậy nhưng không có nghĩa là nội tâm hắn không sợ hãi.
Sau khi bị ngã hắn nhanh chóng bò dậy chạy đến trước cửa chính phòng, hắn tung một đá lên cửa, khi cửa phòng bật mở ra, có chút ánh trăng chiếu vào căn phòng làm cho Tả Đăng Phong thêm chút dũng khí, cầm theo dao phay hắn đi tới trước cửa căn phòng phía bắc đạp một đạp.
Thế nhưng lần này cánh cửa không bị bật ra, lại thêm một đá nữa, vẫn không thể mở ra. Lúc này Tả Đăng Phong mới nhớ là trước khi ngủ mình đã dùng dây thừng cột hai cánh cửa này lại.
Nhưng vào lúc này, bắc phòng lại vang lên tiếng động lần thứ hai, lần này tiếng vang so với tiếng gỗ rơi xuống đất lúc trước thì nhỏ hơn nhiều, nhưng trong đó lại xen lẫn tiếng không khí bị đè ép khiến trong lòng sản sinh ra cảm giác hụt hẫng... không nhìn cũng biết đó là tiếng đậy nắp của quan tài sinh ra.
"Mẹ mày chứ, đừng chạy" Tả Đăng Phong nghe tiếng động thì dũng khí dâng cao, hắn quơ dao phay lên chặt đứt sợi dây thường rồi nhấc chân đạp bung cửa phòng ra, rồi nhanh chóng xông về phía cái quan tài màu đen kia, trong cơn điên loạn hắn vung tay múa dao phay điên cuồng chém, chặt vào nắp quan tài.
"Ra đây cho ta!" Tả Đăng Phong giận dữ muốn lấy tay xốc nắp quan tài lên, nhưng không hiểu sao dưới sức lực mạnh mẽ của hắn nắp quan tài vẫn nằm im không nhúc nhích.
"Không phải là muốn dọa ta sao, trốn à, ra đây cho ta!" sau khi Tả Đăng Phong nhấc nắp quan tài không có kết quả gì nên lại tiếp tục chém lên nắp quan tài để hả cơn tức giận.
Một lát sau, rốt cuộc Tả Đăng Phong cũng đã tiêu hao toàn bộ khí lực ngồi bệt lên mặt đất, nhưng vào lúc này hắn bỗng nhiên phát hiện ra, cái quan tài màu đen này, vậy mà được đặt nằm trực tiếp trên mặt đất, khiến hắn nổi lên sự nghi ngờ, ý nghĩ đầu tiên là phía dưới quan tài này có một thông đạo bí mật, mà càng đáng sợ hơn là có người sẽ dựa vào cái thông đạo để vào bắc phòng.
Nghĩ đến đây Tả Đăng Phong lập tức cầm dao phay đứng lên, ra khỏi phòng tới giữa sân, dựa vào ánh trăng yếu ớt mà nhìn chằm chằm về phía tây nơi có căn phòng đóng chặt cửa.
Ở đạo quan này chỉ có hắn và cô gái kia, khả năng duy nhất là cô ta theo mật đạo tiến vào căn phòng phía bắc rồi cố ý tạo ra tiếng động để dọa hắn, mục đích chính là không muốn cho hắn ở lại đây.
Sở dĩ Tả Đăng Phong chưa vội vàng tiến đến căn phòng phía tây để tra xét là vì hắn muốn cơn giận của hắn tiêu tán đi. Một nữ nhân trẻ tuổi lại ở một mình nơi sơn cùng thủy tận này, nhất định đã trải qua những tháng ngày vô cùng kham khổ, không những phải đề phòng dã thú mà còn phải đề phòng kẻ xấu xâm hại nữa.
Tả Đăng Phong có thể tưởng tượng ra được sự khổ cực của nàng. Hơn nữa hắn cũng biết là nữ nhân này cũng không muốn làm hại hắn, vì nếu muốn thế nàng có thể đi qua cánh cửa không cài then, nơi căn phòng chính, chỗ hắn nằm ngủ... căn bản không cần phải vẽ rắn thêm chân, giả thần giả quỷ làm gì.
Ở giữa sân có một đống tro tàn khiến Tả Đăng Phong nhớ lại lúc cô gái kia nướng khoai lang: cuộc sống cô độc, ăn uống kham khổ, thân hình gầy yếu... thật là một người con gái đáng thương... do đó hắn cũng không muốn làm khó dễ nàng.
"Tôi bị hiềm khích với sếp nên bị bọn họ điều đến nơi này trông coi đạo quan, nếu như tôi rời khỏi nơi này, chắc chắn bọn họ sẽ ngưng trả lương cho tôi, người nhà tôi sẽ phải chịu đói. Tôi thật cũng không muốn ở lại nơi này, thế nhưng tôi lại không thể rời đi. Sau này cô đừng làm tôi sợ nữa, tôi cũng sẽ không làm khó cho cô." Do dự hồi lâu, Tả Đăng Phong cũng không tiến về căn phòng phía tây, mà chỉ nói một câu, nói xong hắn liền quay về đông phòng.
Sau khi kinh sợ trôi qua, khắp người hắn đều chảy mồ hôi lạnh, Tả Đăng Phong cũng không tài nào ngủ được nữa, trằn trọc đến gần sáng mới đi vào cơn mê. Sau khi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, Tả Đăng Phong nhìn đồng hồ trên tay thì đã mười một giờ. Đây là cái đồng hồ mà Vương Lão gia tử đưa cho hắn, trước nay hắn vẫn xem như là trân bảo.
Vừa xuống giường, Tả Đăng Phong lấy đồng hồ đeo tay lên giây cót cho nó rồi đẩy cửa đi ra ngoài, vừa ra Tả Đăng Phong nhìn thấy ở trên bậc thang dưới cửa, có sẵn một cái bát sứ, trong bát là mấy quả táo chín.
Nhìn thấy mấy quả táo, Tả Đăng Phong theo bản năng ngẩng đầu nhìn về căn phòng phía Tây, chỉ thấy cửa phòng hé ra một khe nhỏ, một đôi mắt trắng đen phân biệt rạch ròi từ trong khe cửa nhìn mình chằm chằm.
Thấy vậy, Tả Đăng Phong mỉm cười, thu hồi ánh mắt, cầm lấy bát sứ ngồi trên bậc thềm lấy một quả táo ra cắn. Quả táo đã trải qua dưới sương hết cả một mùa thu nên rất ngọt.
"Ra đi!" Tả Đăng Phong nhìn về căn phòng phía Tây gọi.
Dĩ nhiên mấy quả táo này là cô gái kia đưa tới, mục đích thì không cần nói cũng là rõ, đó là do tối hôm qua hù dọa Tả Đăng Phong nên giờ xin lỗi. Tả Đăng Phong đồng ý ăn những quả táo nàng đưa tới thực ra là đã biểu lộ hắn đã tha thứ cho nàng. Ngoài ra, Tả Đăng Phong ngồi xuống nói chuyện thể hiện rõ việc tránh cho đối phương căng thẳng tâm lý.
Một hồi lâu, sau khi Tả Đăng Phong gọi xong, cánh cửa tây phòng mới được mở ra, cô gái quần áo lam lũ từ trong nhà bước ra, ngồi xuống bậc thềm trên căn nhà nhìn chằm chằm vào Tả Đăng Phong.
Lúc này đã gần giữa trưa, ánh sáng rực rỡ, rốt cuộc Tả Đăng Phong cũng có thể ngắm nhìn nàng một cách tỉ mỉ. Cô gái này khoác trên người một cái áo bông cũ nát.. rất có thể cái áo bông này đã nhiều năm chưa từng được giặt giũ, bụi đất và các vết ố dơ bẩn bám lên áo khiến không thể nhìn ra đó là cái áo bông được nữa. Bên dưới mặc một cái quần bông, tình huống cũng y như là cái áo bông vậy, cũng dơ bẩn, ô uế.. ngoài ra còn có những chỗ rách nát lộ cả bông ra ngoài, mặt khác nhìn vào ống tay, ống quần thì thấy có chút ngắn nên có thể đoán ra bộ y phục này là kỷ vật của nàng từ thời thiếu nữ.
Tóc cô gái rất dài nhưng lại rối bời, có lẽ do nhiều năm chưa từng tắm rửa nên tóc đã bết cả lại, trên tóc còn vương cả không ít mảnh cỏ cây. Tuy rằng lúc này ánh sáng rất nhiều, thế nhưng Tả Đăng Phong vẫn không sao thấy rõ được khuôn mặt của nàng, e là do nhiều năm không rửa mặt chứ không phải là do tự bôi bẩn lên.
"Cô là người ở nơi đâu?" Sau khi quan sát, Tả Đăng Phong cất tiếng hỏi.
Từ tối hôm qua đến giờ cô ta không hề hé lời khiến Tả Đăng Phong không cách nào thông qua giọng nói mà phán đoán được nàng là người ở đâu.
Cô gái nghe được câu hỏi của Tả Đăng Phong chỉ chậm rãi lắc đầu mà không trả lời.
"Tối hôm qua cô hù dọa ta như vậy, nếu như ta bẵng tính thì e rằng đã đánh cô rồi, nói đi!" Tả Đăng Phong mỉm cười nói.
Cô gái cũng mỉm cười đáp lại, trong lúc nở nụ cười, thông qua hàm răng hiển lộ ra, Tả Đăng Phong đoán chừng nàng khoảng hai mươi lăm tuổi trở xuống, bởi vì người dân quê thường không có điều kiện đánh răng, khi tuổi hơi lớn hàm răng sẽ bị ố vàng
"Sao cô lại không nói chuyện?" Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
Cô gái chỉ lắc đầu rồi đưa tay chỉ vào môi mình.
"Ồ!" Tả Đăng Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra nàng lại bị câm.
"Cô ở đây bao lâu rồi?" Tả Đăng Phong tò mò hỏi.
Cô gái nghe vậy trên mặt liền hiện lên vẻ khó xử, hiển nhiên là nàng không biết cách diễn đạt sao cho chính xác.
Tả Đăng Phong thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đứng lên rồi đi vào phòng, lấy từ trong túi ra hai cái bánh bao trắng không nhân mà ngày hôm qua hắn vẫn chưa ăn, bỏ vào trong bát, đi về phía cô gái, cô ta thấy thế vội đứng lên.
"Cho cô cái này!" Tả Đăng Phong cầm bát sứ đưa ra cho nàng.
Cô gái nhìn thấy bánh bao hai con mắt lập tức sáng lên, nhưng cuối cùng lại lắc đầu không nhận bát sứ trong tay Tả Đăng Phong
"Cô tên gì?" Tả Đăng Phong mỉm cười cầm bát sứ nhét vào tay nàng. Ở thời này thì bánh bao trắng không nhân là vật hi hữu, dù là đầu năm mới người nhà quê cũng chưa chắc có để mà ăn.
Lời vừa thốt ra, Tả Đăng Phong có cảm giác mình đang gây khó chịu cho người khác, cô gái này không thể nói thì làm sao có thể nói được tên của mình ra.
Nhưng khiến Tả Đăng Phong hoàn toàn bất ngờ khi nàng đột nhiên thả bát sứ xuống, nhặt lên một cục đá nhỏ rồi viết xuống ba chữ lên nền gạch trên mặt đất.
"Vu Tâm Ngữ?" Tả Đăng Phong kinh ngạc phát hiện, chữ viết mà cô viết ra lại là lối chữ triện, chữ viết cũng rất xinh đẹp. Điều này chứng tỏ nàng này đã từng tiếp thụ qua một nền giáo dục không chính thống, sỡ dĩ nói không chính thống vì hiện tại nền giáo dục không hề truyền thụ lối viết chữ triện nữa. Nếu không phải mình công tác ở ngành văn hóa thì e rằng chưa chắc đã nhận ra ba chữ triện này.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu rằng Tả Đăng Phong đã đọc đúng rồi.
"Có người dạy cho cô viết chữ ư?" Tả Đăng Phong tò mò hỏi
"Sư phụ!" Vu Tâm Ngữ lần thứ hai viết.
"Sư phụ cô là đạo sĩ nơi này?" Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
Vu Tâm Ngữ gật gật đầu, nhưng liền sau đó lại lắc đầu.
"Sư phụ của cô đâu?" Tả Đăng Phong không hiểu tại sao Vu Tâm Ngữ gật đầu rồi lại lắc đầu. Chẳng qua đến giờ phút này hắn cũng đã biết được nữ nhân này đến ở đây không phải là do chạy nạn đến, mà trước nay vẫn đã ở tại đạo quán này rồi.
"Mười năm trước đã bỏ đi rồi." Vu Tâm Ngữ dùng cục đá lại viết, nàng viết chữ triện rất khéo léo, những chữ này đều đặn, ngay ngắn như nhau hiện lên trên nền gạch dưới mặt đất.
"Lúc đó cô được bao nhiêu tuổi?"
Vu Tâm Ngữ lần này không trả lời mà lại nhíu mày suy tư
"Cô là con gái, lại ở một mình trong ngọn núi này, lẽ nào không sợ?" Tả Đăng Phong thấy nàng không muốn tiết lộ tuổi tác nên thay đổi vấn đề khác hỏi.
Vừa thốt ra câu hỏi này Tả Đăng Phong lập tức thấy hối hận, bởi vì sau khi nghe được câu hỏi, ánh mắt và thái độ Vu Tâm Ngữ liền biểu hiện sự đề phòng cảnh giác cao độ, nàng ném cục đá trong tay xuống rồi đứng lên đi vào trong căn phòng, khép cửa lại. Cái bát sứ chứa bánh bao trắng không nhân cũng không hề mang đi.
Trước đó vẫn đang nói chuyện vui vẻ, vì lẽ gì mà lại thay đổi liền như thế? Tả Đăng Phong ngạc nhiên đến ngơ ngẩn cả người. Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu rõ nguyên nhân, hắn tự mình phân biệt Vu Tâm Ngữ là nữ nhân, nhưng Vu Tâm Ngữ có lẽ cũng không có ý nghĩ gì về chuyện trai gái vì thế khi mình nói giới tính nàng ra, nàng mới đột nhiên cảnh giác.
"Tôi không hỏi nữa, bánh bao tôi để lại cho cô ăn." Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu rồi quay về chính điện phía Bắc.
Tới gần đại điện, đột nhiên Tả Đăng Phong nghe tiếng mở cửa phía sau, hắn quay đầu nhìn lại phát hiện Vu Tâm Ngữ đã đẩy cửa phòng ra chạy về phía mình. Tả Đăng Phong chưa kịp phản ứng thì Vu Tâm Ngữ đã vọt tới trước cửa đại diện, dang cả hai tay ra chặn đường hắn
Chuyện này khiến Tả Đăng Phong vô cùng nghi hoặc, nhìn lại thì Vu Tâm Ngữ đã che mất lối vào chính điện rồi, hành động này của Vu Tâm Ngữ rõ ràng là muốn ngăn cản, không cho hắn đi vào chính điện.
Trong đại điện có cái gì mà nàng không cho mình vào...
← Ch. 002 | Ch. 004 → |