← Ch.127 | Ch.129 → |
Chương 128: Hậu nhân Xi Vưu
"Người có thể nghe hiểu lời của cô ấy?" Tả Đăng Phong chợt cảm thấy xấu hổ. Nãy giờ Tam Tự kinh, Luận Ngữ, Mục Thệ đều không hiểu.
"Có thể, ngôn ngữ của cô ấy rất giống với thổ ngữ quê tôi." Ngọc Phất gật đầu.
"Nói cho họ biết, chúng ta không có ác ý. Chúng ta phóng hỏa chỉ để giết đám quái vật ngoài kia thôi." Tả Đăng Phong nói. Khu Hồ Nam của Ngọc Phất là đất của nước Dung ngày xưa, năm đó nước Dung và nước Lô giáp ranh giới, nên thổ ngữ có lẽ giông giống nhau, hơn nữa ngôn ngữ là truyền miệng, kéo dài mấy ngàn năm cũng không biến đổi bao nhiêu.
Ngọc Phất gật đầu, quay sang líu ríu với cô kia. Cô gái kia thấy Ngọc Phất hiểu được ngôn ngữ của mình thì rất vui, hớn hở nói chuyện với nhau. Họ nói gì Tả Đăng Phong không hiểu, nhưng hắn có thể dựa vào thần sắc hai người đoán ra Ngọc Phất luôn là người hỏi, cô kia luôn bị động trả lời. Mà ngữ khí của Ngọc Phất cũng chẳng chút hiền lành, cảnh vừa nhìn thấy khiến cô rất khinh bỉ cô gái kia.
"Người có thể điều chỉnh ngữ khí một chút hay không, nghe sao giống đang tra khảo phạm nhân quá!" Tả Đăng Phong không nhịn nổi, xen vào.
"Sao cậu không tới mà hỏi?" Ngọc Phất liếc hắn một cái.
Tả Đăng Phong câm miệng, hắn chợt hiểu ra thêm một đạo lý, ấy là đã nhờ người làm giúp việc gì, thì mình đừng nên xen ngang vào.
Cuộc thẩm vấn kéo dài hơn một giờ, hai người cứ một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa, hơn một tiếng đồng hồ này hai bên nói cái gì Tả Đăng Phong không biết, nhưng hắn có thể dựa vào thần sắc của cô gái kia đoán ra được cô rất thông minh, nói chuyện rất bình tĩnh, mặc dù thái độ của Ngọc Phất không tốt, nhưng cô vẫn rất thản nhiên, nhưng chàng trai đứng trong cửa lại không được như vậy, nét mặt hắn luôn biến đổi, khi thì cao hứng, lúc lại bi thương, có lúc nghi hoặc, khi lại hoảng sợ, Tả Đăng Phong nhìn là hiểu người này đơn thuần, không có tâm cơ.
Đến khúc cuối, Tả Đăng Phong không nghe nữa, lùi lại mấy mét ngồi xuống một tảng đá, chơi với Thập Tam, hắn làm vậy với hai dụng ý, một là nhân cơ hội nghỉ ngơi, hai là chơi với mèo để đối phương khỏi cảm thấy áp lực, nhưng Thập Tam lười quá, không buồn đùa với hắn.
Một hồi lâu sau, Ngọc Phất cũng hỏi xong, xoay người đi đến ngồi cạnh Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong lấy bình nước đưa cho cô.
"Cậu chu đáo thật, còn hơn phụ nữ nữa." Ngọc Phất nhìn nhìn bình nước.
Tả Đăng Phong cười nhẹ, hắn không biết Ngọc Phất nói vậy là nói những lần hắn đưa nước cho cô uống hay là muốn nói tới cái bình nước mà hắn không hề dùng tới.
"Họ là hai chị em, hậu nhân của người nước Lô. Những người còn lại đã chết, còn tất cả cự nhân đã biến thành quái vật." Ngọc Phất uống nước xong, trả bình cho Tả Đăng Phong.
"Cô ấy biết cái gì?" Tả Đăng Phong nhìn hai người, họ vẫn đang đứng bên trong cửa.
"Cô ấy rất thông minh, cái gì cũng biết, biết cả lịch sử trước kia. Đa số những điều cô ấy phân tích đều đúng, nơi đây chính là đô thành của nước Lô, họ từng giúp Khương Tử Nha đông chinh, sau khi nước Chu thành lập bọn họ được phong làm chư hầu, sau khi nhận phong thưởng thì dẫn quân trở về nhà, không bao lâu sau thì nước Dung ở phía nam khởi binh tranh giành biên giới." Ngọc Phất bình tĩnh nói.
"Hai nước liền nhau cũng không phải một hai ngày, sao đột nhiên lại tranh giành biên giới?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Cô ấy không rõ lắm. Tôi nghĩ có lẽ do khi phân phong, Chu Vũ vương cố ý không nói rõ biên giới cụ thể, dùng cái này để kích động hai nước phát sinh chiến tranh, dùng tước cao lộc hậu để tước đi binh quyền, có mới nới cũ, được chim quên ná, được cá quên nơm, chuyện ấy cũng chẳng có gì lạ." Ngọc Phất đáp.
"Nói tiếp đi." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Chiến tranh xảy ra, nước Lô quốc ra tay trước, cho rất nhiều cự nhân xuôi nam, đánh một trận hạ tất cả thành trì của nước Dung, nhưng họ phạm phải một sai lầm trí mạng, chính là đánh rắn mà không đánh chết. Công chúa nước Dung và một số cao thủ dụng độc may mắn chạy thoát, sau đó điên cuồng trả thù, hạ độc tàn sát hàng loạt dân trong rất nhiều thành, ai cũng kinh hoàng. Quân vương cầu xin Khương Tử Nha giúp, Khương Tử Nha bèn bày một trận pháp bảo vệ cho đô thành."
Tả Đăng Phong gật gù, những điều này hắn cũng đã ít nhiều đoán ra.
"Khương Tử Nha đa mưu túc trí, dù bày trận pháp bảo vệ tính mạng cho họ, nhưng lại hạn chế tự do của họ. Ông ta viện cớ nước Dung cũng là con dân của Chu thiên tử, Chu Triều phải bảo vệ cả nước Lô lẫn nước Dung, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, nên để phòng ngừa người nước Lô lại xâm nhập phía nam, Khương Tử Nha chỉ để lại năm tấm trận phù, nói cách khác mỗi lần chỉ có năm người được ra ngoài." Ngọc Phất cười nhạt.
"Lão già thành tinh." Tả Đăng Phong bừng tỉnh, thì ra chỉ có năm tấm trận phù, và cả năm tấm đều đã bị cự nhân mang hết ra ngoài, người bên trong không có trận phù nên vĩnh viễn bị vây khốn bên trong.
"Ở nơi đây cự nhân là nô lệ, hai khu tây bắc và tây nam trong thành là nơi dành cho họ, nơi này và khu vực đông bắc là chỗ ở dành cho người. Người nơi này chính là dùng quỳ long cổ này để khống chế cự nhân. Quỳ long cổ này do hoàng đế để lại, còn những cự nhân kia chính là tộc nhân của bộ lạc Cửu Lê của Xi Vưu năm xưa." Ngọc Phất chỉ vào chiếc trống đồng, quỳ ngưu quỳ long gì đó chỉ là cách gọi khác nhau mà thôi.
Bây giờ Tả Đăng Phong đã hiểu mọi chuyện. Xi Vưu chính là thủ lĩnh của bộ tộc Cửu Lê, khu vực bộ tộc này sinh sôi nảy nở chính là Hồ Bắc hiện giờ, tục ngữ nói không sai, người thắng là vua kẻ thua làm giặc, khả năng lớn nhất chính là năm đó hoàng đế đánh bại Xi Vưu, sau đó phái người tới thống trị tộc nhân của bộ tộc Cửu Lê ở Hồ Bắc. Nói cách khác người ở nơi này chính là hậu nhân của hoàng đế, còn cự nhân là hậu nhân của Xi Vưu, suy đoán này cũng không phải là suy đoán lung tung, vì theo lịch sử ghi lại, Xi Vưu thân cao hơn hai trượng, trong thời Thương Triêu, một thước chỉ có mười bảy centimet, một mét thì hơn năm mươi centimet, một trượng cỡ khoảng ba thước ba, như vậy Xi Vưu phải cao khoảng ba thước hai (DG: cái chỗ tính đơn vị này rất kỳ quái, nhưng trong bản tiếng Trung đúng là như vậy, mình không sửa gì cả), tương đương với chiều cao của cự nhân. Hơn nữa vũ khí Xi Vưu thường dùng chính là cự phủ, cự nhân cũng dùng loại vũ khí này.
"Phạm vi ba trăm dặm tưởng là lớn, nhưng chứa quá nhiều người, lại qua nhiều đời sinh sôi nảy nở, không còn đủ thức ăn, nhân loại muốn bảo vệ mình trước, nên giảm bớt đồ ăn của cự nhân, cấm bọn họ sinh con, dẫn đến mâu thuẫn gay gắt, dần dà phản loạn xảy ra, tuy cuối cùng phản loạn bị trấn áp, nhưng trận phù đã bị đoạt đi, năm cự nhân mang theo trận phù chạy thoát ra ngoài, người nơi này vĩnh viễn không còn ra được. Sau khi phản loạn bị dẹp, người đứng đầu ở đây ra một quyết định, là thả hết cự nhân ra khỏi thành, với một điều kiện là đối phương không được đi vào khu vực trồng trọt ở phía nam thành. Mọi chuyện xảy ra giống như cậu đã đoán, sinh sản cận huyết khiến cự nhân bị biến dị và nhân loại bị diệt vong." Ngọc Phất gật đầu.
"Những kia quái vật đều là đàn ông, phụ nữ ở đâu?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Ở hết dưới mặt đất. Đồ ăn ở đây có hạn, khi quái vật lớn lên, sẽ ăn ăn uống một tháng rồi đi ngủ một tháng, nam nữ thay phiên nhau, mỗi năm chỉ có thời gian sinh sản mới đi ra, nhưng thời gian này cũng rất ngắn, chỉ có vài ngày." Ngọc Phất đáp, suốt một tiếng tra hỏi, cô cũng đã nắm được rất nhiều việc.
"Chúng ta có trận phù, nhưng tại sao chỉ có thể vào không thể ra?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Tôi có bóng gió hỏi, cô ấy nói là đã dùng trận phù thì phải bảy ngày sau mới dùng được tiếp." Ngọc Phất đáp. Hai chị em kia không hiểu họ nói chuyện với nhau, nên hai người nói thoải mái, không hề cố kỵ.
"Kim kê ở đâu?" Tả Đăng Phong hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất.
"Tôi có hỏi, nhưng cô ấy nói không biết, nói chưa bao giờ thấy con gà bay nào cả." mặt Ngọc Phất lộ vẻ nghi hoặc.
"Chuyện gì xảy ra với kim tháp?"
"Cô ấy cũng không biết. Những điều cô ấy biết đều nhờ được ghi trong sách vở trong tộc, nhưng không ghi gì về kim tháp." Ngọc Phất lắc đầu.
"Cô ấy biết chữ?" Tả Đăng Phong cau mày.
"Ừ. Cô ấy rất thông minh. Lúc đầu tôi hỏi mấy câu rất khó chịu, nhưng cô ấy không giận dữ chút nào, trả lời rất bình thản, hơn nữa trả lời rất nhanh chóng, dường như không cần phải suy nghĩ." Ngọc Phất ngẩng đầu nhìn cô gái.
"Nói với họ, tôi đã mang cả năm tấm trận phù vào đây, chỉ cần họ giúp chúng ta tìm được kim kê, tôi sẽ dẫn bọn họ ra ngoài." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi nó. Hắn rất thích những người thông minh, và cũng sợ người thông minh nhất. Cô gái này là người cực kỳ thông minh, chắc chắn đã đoán ra hai người dùng trận phù vào đây, Tả Đăng Phong sợ họ nổi dã tâm cướp trận phù, ở đây là địa bàn của họ, rất khó lòng phòng bị, nên hắn dứt khoát nói thẳng ra, để bọn họ biết không cần phải cướp.
Ngọc Phất cau mày, rồi quay sang nói với hai người kia. Hai chị em rất vui, cậu con trai còn không kìm được nói cái gì đó, còn cô gái thì ngẫm nghĩ một chút rồi nói một câu rất dài.
"Cô ấy nói cô ấy thật sự không biết kim kê ở đâu, nhưng cô ấy sẵn sàng đi tìm với chúng ta, và có thể cung cấp lương thực cho chúng ta." Ngọc Phất phiên dịch.
"Cậu con trai kia nói cái gì?" Tả Đăng Phong bình tĩnh.
"Cậu ta nói 'Làm sao bây giờ?' tôi nghĩ chắc chắn họ có biết chút gì đó." Ngọc Phất vừa phiên dịch vừa phân tích.
Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ rồi lấy hai tấm trận phù, tính cả tấm trong người và tấm của Ngọc Phất quơ quơ cho hai người kia thấy, hắn muốn chứng tỏ cho họ biết hắn có đủ trận phù cho cả bốn người.
Cô gái kia gật đầu mỉm cười, vẻ mặt vui mừng, chỉ tay về phía tây, nói cái gì đó.
Ngọc Phất nhíu mày, ngạc nhiên.
"Cô ấy nói gì vậy?" Tả Đăng Phong quay đầu hỏi.
"Cô ấy nói tòa tháp đó chính là do kim kê biến thành..."
← Ch. 127 | Ch. 129 → |