← Ch.131 | Ch.133 → |
Chương 132: Thiên Trì độc vật
Thôi Kim Ngọc ngạc nhiên đứng nhìn Tả Đăng Phong dần đi xa, trong lòng đủ mọi dư vị. Không thể phủ nhận, Tả Đăng Phong không hẳn là người chính trực, bởi vì người chính trực sẽ không đi thuê dân liều mạng đâm đầu vào địa ngục vì hắn. Giờ phút này, Ngọc Phất hết sức thất vọng đồng thời cũng hết sức đau lòng, bởi vì cô phát hiện ra, Tả Đăng Phong thật sự đã đi vào tà đạo rồi. Ngoại trừ cái mục tiêu hư ảo mà kiên định kia ra, trong lòng hắn đã không còn đúng sai và thị phi.
Ngọc Phất vẫn đứng tại nguyên chỗ không cử động. Mãi cả nửa giờ sau, Tả Đăng Phong mới quay về nhoẻn miệng cười với cô. Trong khoảng thời gian đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Có một số đàn ông chí tại thiên hạ. Trong mắt những người đàn ông đó, không có cái riêng tư của bản thân, có chăng chỉ là đại nghĩa quốc gia. Tả Đăng Phong đương nhiên không thuộc về loại người này. Trong mắt của hắn chỉ có người vợ đã chết của mình. Nguyên nhân khiến cho hắn biến thành suy nghĩ hẹp hòi như vậy là bởi vì tất cả những người mà hắn từng tiếp xúc đều phụ hắn, chỉ có người con gái tên Vu Tâm Ngữ kia là không làm điều đó. Vậy nên hắn không phân vân dâng hiến hết phần đời còn lại cho người con gái đã chết đó, cố chấp và trung thành đến chết cũng không mảy may thay đổi, cứng cỏi và kiên nhẫn dầm mưa dãi tuyết đi tìm kiếm khắp thiên hạ, nghị lực và hào hùng không đạt mục đích thề không bỏ qua. Đàn ông như vậy, so với những kẻ luôn mở miệng là đại nghĩa quốc gia kia, thì dễ làm động lòng của phụ nữ hơn biết bao nhiêu. Người xưa có nói: tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Là một người đàn ông thì đầu tiên phải bao bọc chu toàn cho người phụ nữ và gia đình của mình. Đây là nghĩa vụ cơ bản nhất của một người đàn ông. Sau đó mới là cứu giúp người khác. Nếu như ném vợ bỏ con để phấn đấu vì người khác, đàn ông như vậy mới thật sự là lẫn lộn đầu đuôi.
Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, đều hi vọng người bạn đời của mình đối xử tốt với với chính mình. Một kẻ gặp người ngoài luôn cười là kẻ thuộc về xã hội, một kẻ chỉ cười với chính mình mới là người thuộc về mình. Mọi suy nghĩ và hành động của Tả Đăng Phong đều ứng với điểm này. Hắn không phải là người hiền lành. Người đối tốt với mình, hắn sẽ báo đáp; kẻ đối xử tệ với mình, hắn sẽ trả thù. Kết giao với người như vậy, bạn vĩnh viễn không phải lo lắng hắn sẽ lấy oán trả ơn, bởi vì bản tính của hắn lương thiện, sẽ không làm điều có lỗi với người khác. Tuy nhiên, cũng đừng bao giờ hy vọng hắn lấy ơn báo oán, bởi vì hắn là kẻ ân oán rõ ràng, sẽ không tự làm điều có lỗi với chính mình.
Đây là mẫu đàn ông có cá tính, mà đây cũng chính là mẫu người mà Ngọc Phất coi trọng và tán thưởng. Cô không mong muốn người đàn ông sau này của mình lúc nào cũng đối xử tốt với tất cả mọi người. Cô chỉ hy vọng người đàn ông sau này của mình đối xử tốt với chính mình, điều đó mới thể hiện ra được sự trân trọng quý giá.
Chẳng qua, Ngọc Phất thừa hiểu Tả Đăng Phong rất khó tiếp nhận mình. Tả Đăng Phong nghiệt ngã kiềm chế bản thân, sẽ không tự cho mình bất cứ một cái cớ nào để phản bội người đã chết. Ngọc Phất hiểu rất rõ, chính mình không có cơ hội, nhưng cô cũng không mong đợi quá nhiều. Có thể hoàn thành tâm nguyện cùng với hắn cũng là một việc rất đáng được kiêu ngạo. Theo cô thấy, cho dù có kiếm được cả sáu động vật âm tính, Tả Đăng Phong cũng rất khó mà cứu Tâm Ngữ sống lại. Chỉ có điều, cho dù kết quả như thế nào cũng không trọng yếu. Nếu Vu Tâm Ngữ sống lại, cô sẽ vui mừng ra đi. Con người ta cả đời có thể làm một việc đáng được kiêu ngạo đã là đủ. Nếu như Vu Tâm Ngữ không sống lại được, cô cũng có thể kìm chế người đàn ông này. Cái gọi là kìm chế thực sự không phải là có được hắn, mà là giúp cho hắn có một niềm quyến luyến mong manh đối với trần thế, tránh khả năng trong lúc mất sạch can đảm hắn sẽ tán công tự vận. Với tính cách của Tả Đăng Phong, loại khả năng này là rất lớn. Ngọc Phất không muốn hắn đi vào đường cùng.
"Đi thôi!" Tả Đăng Phong cười cười với Ngọc Phất. Hắn không hề biết trong thời gian mình không có mặt, Ngọc Phất đã trầm tư suy nghĩ đến những gì. Hắn lại càng không biết, mình tự hủy hình tượng bằng cách giả bộ tham tài chẳng những không làm cho Ngọc Phất chán ghét, mà còn làm nảy sinh ra tác dụng trái ngược.
"Có cần chia nhau ra tìm hay không?" Ngọc Phất cất tiếng hỏi.
"Tốt nhất là đừng tách ra, phạm vi ba trăm dặm cũng không lớn lắm." Tả Đăng Phong lắc đầu đáp lại.
"Cũng được! Cùng nhau hành động cũng tốt, có thể chiếu cố lẫn nhau." Ngọc Phất gật đầu đồng ý.
Tả Đăng Phong quay người đi về phía cửa thành, dẫn Thập Tam lướt qua con sông đào bảo vệ thành tìm kiếm về phía nam. Hai người đi theo đúng con đường mà cái trống Quỳ Long đã lu qua. Lúc trước, khi hai người đi theo đường lớn đã phát hiện ra lối rẽ, nhưng thực sự không biết cái lối đó chạy theo hướng đông đến tận chỗ nào.
"Tại sao bọn họ lại phải đẩy cái trống Quỳ Long lăn đi lăn lại ở chỗ này?" Ngọc Phất lên tiếng hỏi.
"Không rõ lắm, có khả năng là đi kiếm đồ ăn thôi." Tả Đăng Phong chỉ tay vào một ít cây thưa thớt hai bên con đường nhỏ. Những cây đó đa phần đều có quả. Người sói khổng lồ là động vật ăn thịt, nên sẽ không ăn những trái cây này.
Nghe vậy, Ngọc Phất khẽ gật đầu. Lúc trước bị mắc lừa khiến cho hai người đều có phần căng thẳng thần kinh, sợ sẽ bỏ qua một tiểu tiết nào đó nên hết sức tỉ mỉ, có phần tự làm phức tạp hóa vấn đề.
Đi tới giữa rừng, hai người phát hiện Thiết Hài đang nhảy trái né phải ở phía đằng xa.
"Trông thấy không, Thiết Hài đúng là có bản lĩnh làm việc như người Nhật Bản." Tả Đăng Phong giơ tay chỉ Thiết Hài hài hước bình luận. Lúc này Thiết Hài đang phóng hỏa ở phía đằng xa. Nếu gặp cỏ khô y sẽ châm lửa, gặp phải cự nhân thì đuổi giết, có đôi khi còn đồng thời tiến hành cả hai công việc cùng một lúc, bận rộn tới bấn loạn cả chân tay.
"Lão thiêu chết, còn cậu là đánh cướp." Nghe thấy thế Ngọc Phất không nhịn được mỉm cười.
"Thiết Hài có tu vi tinh thâm khác thường, là trợ thủ rất hữu ích. Sau này phải dẫn lão theo mới được." Tả Đăng Phong gật đầu đáp lại.
"Lão là một tên điên không biết tính toán, tại sao cậu lại không biết xấu hổ mà lợi dụng lão?" Ngọc Phất bất mãn nhìn Tả Đăng Phong.
"Tôi thực sự muốn lợi dụng lão, hơn nữa ít nhất phải lợi dụng đến ba lần." Tả Đăng Phong lao vụt về phía trước đồng thời quay đầu nhìn qua phía nam.
"Cái gì cũng phải có chừng có mực." Ngọc Phất cao giọng. Điểm quan trọng nhất khi làm người là không thể hèn hạ vô liêm sỉ. Lúc này Ngọc Phất thực sự cảm giác Tả Đăng Phong đã chạm đến cái điểm mấu chốt đó.
"Tôi lợi dụng lão là bởi muốn tốt cho lão. Lão giúp tôi ba lần, tôi sẽ ra tay chữa khỏi bệnh điên cho lão. Nếu không thì tôi mạo hiểm giúp lão vì cái gì?" Tả Đăng Phong lạnh lùng hừ một tiếng.
"Lão đã điên rất nhiều năm rồi, cậu có thể trị khỏi cho lão sao?" Ngọc Phất hạ người xuống, vươn tay kéo Tả Đăng Phong lại.
"Hai trong số mười hai kinh mạch của lão là Túc Quyết Âm Can Kinh và Thủ Quyết Âm Tâm Bao Kinh đã bị tắc nghẽn hoặc không thông suốt. Đây là nguyên nhân gây bệnh của lão, nguồn gốc phát bệnh là do có quá nhiều sinh khí dồn đến đã làm Túc Quyết Âm Can Kinh bị tắc nghẽn. Bởi can kinh bị tắc nghẽn đã dẫn tới hỏa tính quá vượng, hỏa tính quá vượng lại khiến cho Thủ Quyết Âm Tâm Bao Kinh không thông suốt. Nếu như đổi lại là một người bình thường, tất nhiên sẽ suốt ngày tức giận, chẳng qua lão lại không rơi vào tình trạng như vậy. Lão là cao tăng Phật môn, tâm tính từ bi, cố gắng nhẫn nhịn không nổi giận. Thật ra, lão làm như vậy còn không bằng nổi giận, hỏa được phát tiết ra còn có thể tốt hơn một chút. Cứ làm như bây giờ càng nhịn lại càng xấu. Tôi bắt lão đi giết một vài con quái vật này chính là vì muốn giúp cho lão hạ bớt hỏa." Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn Ngọc Phất.
"Làm như vậy là có thể chữa khỏi bệnh điên cho lão?" Ngọc Phất nghe thấy vậy, gương mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Chỉ có thể giảm bớt được phần nào. Nếu muốn thực sự chữa khỏi bệnh điên cho lão thì phải dùng linh khí âm tính chạy qua can kinh và tâm kinh, xua tan hỏa tính ở hai kinh mạch này. Thông thường người trong Phật đạo đều tu luyện theo đại hoặc tiểu chu thiên, không dám đụng chạm đến mười hai kinh mạch, nhưng mà pháp môn tu hành của tôi lại đi theo đúng đường mười hai kinh mạch. Ngoài ra, Huyền Âm chân khí của tôi cũng chính là âm tính, dùng để khắc chế hỏa tính là hữu hiệu nhất." Tả Đăng Phong lên tiếng giải thích.
"Vậy vì sao cậu lại không giúp lão? Lão là cao tăng Phật môn, đương nhiên sẽ có ơn tất báo." Ngọc Phất mở miệng cầu tình. Một người điên vốn đã làm cho người ta thương hại, một người điên thiện lương lại càng đáng được như vậy.
"Còn chưa đến lúc." Tả Đăng Phong quay người muốn bỏ đi ngay.
"Tại sao còn chưa đến lúc? Cậu trị khỏi cho lão, chúng ta sẽ cùng nhau giúp cậu, nhìn chung còn hơn là cậu dùng tiền thuê một vài kẻ lạ bụng dạ khó lường." Ngọc Phất lại tiếp tục kéo áo bào của Tả Đăng Phong. Trên thực tế, hành động lần này của cô còn có một dụng ý khác. Đó chính là nếu có Thiết Hài làm bạn, sẽ bớt phải bận tâm đến việc cô nam quả nữ, nàng có thể danh chính ngôn thuận ra tay tương trợ.
"Nói thật cho người biết nhé, không phải là tôi không muốn, mà là không thể. Mười hai kinh mạch là mạch chủ trong cơ thể con người. Nếu như tôi đưa Huyền Âm chân khí xâm nhập vào, linh khí trong cơ thể lão sẽ cho rằng bị bên ngoài tấn công, lập tức sẽ sinh ra kháng cự theo bản năng. Tẩy Tủy Kinh của lão đã đại thành, tu vi linh khí không thua kém Ngân Quan Vương chân nhân. Trước mắt, tôi vẫn chưa mười phần nắm chắc đã hàng phục được linh khí ở trong cơ thể lão. Tình huống thế này không khác gì chữa bệnh cho chó điên, không áp chế được nó là nó sẽ cắn trả lại ngay." Tả Đăng Phong nhíu mày giải thích.
Cách nói ví von kỳ cục của Tả Đăng Phong làm cho Ngọc Phất giãn mặt phì cười, buông hẳn bàn tay phải đang túm lấy ống cái đạo bào của hắn ra.
"Đợi đến khi tu vi linh khí của tôi cao hơn lão, tôi sẽ ra tay giúp lão chữa khỏi bệnh điên. Chịu khổ đi theo tôi vài năm, nói chung còn tốt hơn cả đời đần độn điên điên khùng khùng... Mau giúp tôi một tay!" Tả Đăng Phong vừa nhảy vọt lên vượt qua mép núi, nhưng hắn không ngờ tới ở ngay sát mép núi đột nhiên lại có một cái hồ nước cực lớn. Mực nước của cái hồ xấp xỉ bằng với mép núi. Trước đó hắn đang nói chuyện với Ngọc Phất, không hề phân tâm, hơn nữa cái hồ nước này lại xuất hiện ở chỗ không nên xuất hiện. Bởi vậy khi phát hiện ra thì Tả Đăng Phong đã không dừng thân hình lại được nữa rồi. Nếu như đổi lại là lúc bình thường, hắn sẽ có thể vận chuyển linh khí lướt ngược trở về, nhưng bởi đang trong trận pháp nên không có cách nào xoay người dừng lại giữa không trung. Rơi vào tình thế cấp bách, hắn đành phải cầu cứu Ngọc Phất.
Ngọc Phất phản ứng cực kỳ cấp tốc. Vừa nghe thấy vậy, cô đã khinh thân nhảy vọt lên, cùng lúc đó duỗi tay phải ra cách không lôi Tả Đăng Phong quay ngược trở về.
"Mày chẳng trượng nghĩa một chút nào." Sau khi hạ xuống đất, Tả Đăng Phong chỉ vào cái mũi của Thập Tam cười mắng. Vào thời khắc mấu chốt, Thập Tam đã nhảy từ trên vai hắn xuống chạy tháo thân.
"Mèo nào chả sợ nước, sao cậu lại cũng sợ nước như vậy?" Ngọc Phất đứng sát mép núi quan sát cái hồ nước trước mặt. Bình thường hồ nước nằm ở địa thế khá thấp, còn cái hồ dài đến hơn mười dặm này lại hoàn toàn trái ngược. Nó nằm trọn giữa vài ngọn núi, cao hơn hẳn so với mặt đất. Chiếu theo cách nói bình thường, nó thuộc về một trong những Thiên Trì cỡ trung bình.
"Nếu như tôi nói sợ cả châu chấu, chuồn chuồn cắn mình thì người có tin không?" Tả Đăng Phong vui vẻ hỏi.
Nghe thấy vậy Ngọc Phất cũng chỉ cười lấy lệ. Theo nàng thấy, Tả Đăng Phong đang thực sự nói lời bông đùa. Nhưng thật ra, Tả Đăng Phong nói thật lòng.
"Không cần nhìn nữa, đây chính là một lối ra khác từ bên trong." Tả Đăng Phong đánh giá sơ qua cái hồ nước rồi buột miệng nói. Sở dĩ hắn xác định như vậy là có ba nguyên nhân. Thứ nhất, hồ nước này xuất hiện ở chỗ không nên xuất hiện, địa thế rất cao. Thứ hai, trên mặt hồ nước có vô số thực vật thủy sinh đang sinh trưởng, dù đã vào mùa đông nhưng vẫn không héo úa, vẫn rậm rạp chằng chịt hầu như phủ kín cả mặt nước. Thứ ba, hắn nhạy cảm cảm thấy trong hồ có rất nhiều động vật mình chưa bao giờ nhìn thấy.
"Nước trong hồ đục ngầu ngầu." Nghe nói vậy, Ngọc Phất khẽ gật đầu. Trước đó, nàng không hề nghĩ tới sẽ có một cái hồ nước rộng mênh mông như vậy.
"Trong này có vấn đề gì đó." Tả Đăng Phong lên tiếng bổ sung. Kim kê âm tính sẽ sinh ra một lượng lớn Dương Thủy. Bất kể đối với người hay là động vật, loại nước này đều có ích, nên đương nhiên sẽ có vô số động vật thủy sinh sinh sôi nảy nở ra từ nơi này. Ngoài ra, hồ nước rất ôn hòa. Trong hoàn cảnh ôn hòa, động vật sẽ sinh trưởng nhanh hơn, thể tích cũng lớn hơn.
Nghe thấy thế, Ngọc Phất cũng không có đáp lại. Cô thò tay vào trong lòng lấy ra ba lá bùa màu vàng, lấy cành của đám cỏ đang uốn éo ở gần chế tạo thành ba lá cờ nhỏ. Sau đó, cắm chúng thành một hàng mỗi lá cách nhau khoảng ba thước ở bên cạnh bờ. Một lát sau, hai lá cờ nhỏ hai bên đột nhiên bắn tung lên, còn lá màu vàng chính giữa bỗng đột ngột bốc cháy.
"Tình huống như thế nào?" Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi. Tuy không biết nguyên lý thi hành pháp thuật của Ngọc Phất, nhưng hắn vẫn thừa hiểu Ngọc Phất đã nhìn lén được tình hình trong lòng hồ nước.
"Bên trong có rất nhiều động vật, chẳng qua con có đạo hạnh thì chỉ có một." Ngọc Phất nghiêm mặt trả lời.
"Là con gì?" Tả Đăng Phong hỏi lại.
"Là con gì thì không rõ lắm. Trước mắt, chỉ có thể khẳng định, con vật này nhất định có độc..."
← Ch. 131 | Ch. 133 → |